"An An, đừng đi...!Đừng rời khỏi ta.
Không được!"
Trong căn phòng mờ tối, Diệp Thời Tầm đầu đầy mồ hôi ngồi ở trêи giường nặng nề thở hổn hển.
Chờ nàng bình tĩnh lại, không dám tin tưởng lục lọi bật đèn bàn.
Đợi đến khi ánh đèn chiếu sáng phòng, Diệp Thời Tầm buồn vui đan xen tự tát mình một cái.
"Hít, thật là đau." Diệp Thời Tầm cảm giác được trêи mặt đau rát, mới phát hiện bản thân thật sự còn sống.
Trận tai nạn xe cộ muốn cướp đoạt tính mệnh nàng tựa hồ chỉ là một giấc mộng.
Diệp Thời Tầm nhìn căn phòng quen thuộc mà xa lạ, nàng nhớ từ mười năm trước nàng đã dời khỏi nơi này.
Hiện tại ký ức đối với nơi này cũng rất mơ hồ, dựa theo thói quen, rất nhanh tìm tới điện thoại di động bên gối.
Nhìn thời gian một chút, vậy mà lại trở về mười năm trước.
Nàng 32 tuổi, đột nhiên trở lại 22.
Có điều khi nhìn đến ngày tháng chính xác ——05:43:21 ngày 2 tháng 10.
Diệp Thời Tầm trong nháy mắt trừng lớn con ngươi, từ trêи giường nhảy bật lên.
Sau khi nhanh chóng rửa mặt, tùy ý kéo một cái áo khoác chạy ra ngoài.
Diệp Thời Tầm có thể xác định chắc chắn nàng đã sống lại rồi, bất quá thời gian như thế này không biết là trùng hợp hay trời cao tận lực an bài.
Kiếp trước, Diệp Thời Tầm là một homophobia* thâm niên, hận thấu xương đồng tính luyến ái.
Mà trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời, nàng phải lòng một nữ nhân mặt bị tạt a xít —— vị ảnh hậu đã từng vô cùng nổi tiếng một thời, Cố Tô An.
(*) homophobia: chỉ những người kỳ thị đồng tính, một số người có thể đến mức thành bệnh tâm lý, nhìn thấy là chán ghét nổi da gà thậm chí buồn nôn.
Kiếp trước, Diệp Thời Tầm là một cô nhi lưu lạc mãi võ đầu đường.
Đêm khuya nào đó nhặt được một nữ nhân "xấu xí" uống rượu say mèm.
Sau khi ở chung với nhau mới biết, nữ nhân kia lại đã từng là ảnh hậu.
Mà nàng sở dĩ biến thành như vậy, là bởi vì vào lúc nàng vừa bước chân vào giới giải trí, tỷ tỷ duy nhất sống nương tựa lẫn nhau bị bệnh nặng.
Cần một số tiền lớn để giải phẫu, nàng vì cứu tỷ tỷ đem mình bán cho một nữ nhân nam nữ không chừa.
Ở bên cạnh nữ nhân đó bảy năm, chịu đủ mọi ức hϊế͙p͙.
Cuối cùng vào lúc nàng được phong ảnh hậu, bị tiểu tình nhân của nữ nhân kia thuê người tạt a xít bức ra khỏi giới giải trí.
Sau đó chuyện của tiểu tình nhân này bại lộ, bị nữ nhân kia trả thù.
Tiểu tình nhân dưới cơn nóng giận, trực tiếp mang Cố Tô An đi chết chung.
Diệp Thời Tầm không tiếp thụ nổi sự thực Cố Tô An rời khỏi, bắt đầu thay đổi hiện trạng.
Từng bước một chen vào xã hội thượng lưu, thành lập được đế quốc thương nghiệp của bản thân.
Không tiếc bất cứ giá nào tìm tới nữ nhân bao nuôi Cố Tô An ban đầu.
Ngay khi Diệp Thời Tầm chuẩn bị xuất thủ trả thù nữ nhân kia, mới phát hiện nữ nhân kia thực lực cường đại đến mức Diệp Thời Tầm ở trong mắt nàng chỉ tựa như một tên hề nhảy nhót.
Một trận tai nạn xe cộ được tận lực an bài, lặng yên không tiếng động cướp đi mạng nhỏ của Diệp Thời Tầm thiên tài thương nghiệp thời bấy giờ.
Diệp Thời Tầm vui mừng nàng trở lại thời điểm khi hết thảy ác mộng còn chưa bắt đầu, bất quá nàng cần thời gian cần tiền bạc.
Nếu không, cho dù nàng trở lại rồi, cũng chẳng qua là để tận mắt chứng kiến sự thực Cố Tô An bị nữ nhân đáng sợ kia mang đi mà thôi.
Trước quán rượu cửa lớn đóng chặt, Diệp Thời Tầm bất chấp tất cả đập cửa.
Điện thoại di động trong tay không ngừng gọi cho một dãy số.
Diệp Thời Tầm nhớ lại, kiếp trước Cố Tô An nói nàng lúc ấy thiếu bốn trăm ngàn.
Mà nàng vì bốn trăm ngàn kia đem mình bán cho ác ma, nhưng mà nàng không hối hận, bởi vì chỉ cần có một tia cơ hội có thể cứu sống tỷ tỷ nàng đều sẽ không buông tha.
Đáng tiếc, cuối cùng cũng không cứu được.
"An An ngốc, kiếp này đừng làm chuyện điên rồ.
Ngươi đợi ta một chút, dù dốc hết tất cả ta cũng sẽ gom đủ bốn trăm ngàn." Diệp Thời Tầm vừa lầm bầm nói, vừa càng thêm gắng sức đập cửa.
Người bên trong tựa hồ nghe được động tĩnh ngoài cửa, chỉ chốc lát sau cửa được mở ra.
Phong Lưu khoác áo khoác trêи người, mặt đầy ai oán mở cửa ra.
Lại thấy Diệp Thời Tầm đầu đầy mồ hôi đứng ngoài cửa, Phong Lưu sửng sốt một hồi sau đó cười nhạo nói: "Yo, là ta đang nằm mơ hay là Diệp đại tiểu thư ngươi tới thật?"
Phong Lưu mở quán rượu này cũng không phải quán rượu bình thường, mà là địa phương chuyên phục vụ cho les.
Diệp Thời Tầm thân là homophobia thâm niên, trước đây không lâu ngay tại đây biết được Phong Lưu là đồng tính nữ, cùng nàng đoạn tuyệt hết thảy liên hệ.
Giờ phút này thấy Diệp Thời Tầm, ánh mắt Phong Lưu không chỉ tràn ra giễu cợt còn có một tia không dám tin.
Diệp Thời Tầm nhìn Phong Lưu, tâm tình nội tâm cũng rất phức tạp.
Kiếp trước vào lúc nàng hấp hối, chỉ có nữ nhân trước mắt này đến bệnh viện xem qua nàng.
Kiếp trước, bởi vì bản thân là homophobia dẫn đến bọn họ suốt mười năm không hề liên lạc.
"Phong Lưu, ta muốn đến tìm ngươi mượn ít tiền." Diệp Thời Tầm hơi có vẻ bất an mở miệng, mười năm không gặp tình cảm đã sớm lạnh nhạt.
Càng huống chi cách thời điểm hiện tại không lâu còn có mâu thuẫn xích mích với Phong Lưu.
Phong Lưu đáy mắt mất mát từ từ thay đổi thành căm ghét, Phong Lưu không ngờ kẻ mấy ngày trước còn nói: "Ta đời này chết cũng sẽ không lui tới với đám đồng tính luyến ái đáng ghét các ngươi, ta cảm thấy mỗi một luồng không khí bên cạnh các ngươi đều là bẩn thỉu.
Kết bạn với ngươi, ta không phải cố tình mắc ói chính mình sao? Về sau chúng ta cũng không cần gặp mặt nữa thì tốt hơn, tránh cho ta nửa đêm gặp ác mộng."
Mà giờ khắc này Diệp Thời Tầm tới rồi, mặt đầy nôn nóng đứng trước mặt nàng.
Mở miệng câu nói đầu tiên, lại là tìm nàng mượn tiền.
Cho nên, nàng ban đầu là mắt mù mới quen biết Diệp Thời Tầm?
Phong Lưu vốn muốn mở miệng giễu cợt mấy câu, mà điện thoại di động của Diệp Thời Tầm lại vang lên.
Diệp Thời Tầm ra dấu Phong Lưu đừng lên tiếng, sau đó nhanh chóng tiếp điện thoại di động.
"A lô, Trịnh lão sư.
Ta là Diệp Thời Tầm, ngài còn nhớ chứ." Diệp Thời Tầm thái độ nhún nhường, hơn nữa trong lời nói lại không biểu lộ chút nôn nóng nào.
Điện thoại bên kia vào lúc nghe được thanh âm Diệp Thời Tầm cũng đã biết nàng là ai, giờ phút này vị Trịnh lão sư kia cười khanh khách nói: "Ngươi nha đầu này, sáng sớm gọi cho ta nhiều cuộc điện thoại như vậy là muốn làm gì? May mà lão đầu tử ta có thói quen dậy sớm chạy bộ buổi sáng, nếu không còn không bị ngươi phiền chết sao?"
Diệp Thời Tầm cởi mở cười mấy tiếng, nói với Trịnh lão sư: "Trịnh lão sư, ta gặp phải chút chuyện.
Cần gấp mấy khoản tiền, bên người cũng không có gia sản gì, chỉ có cây đàn violon mà lão sư của ta năm đó để lại cho ta.
Ta muốn tìm người bán đổi một khoản tiền để ứng phó nhu cầu bức thiết, nhưng đó là di vật duy nhất lão sư kia để lại cho ta.
Ta định sau này có tiền mua lại, cho nên nghĩ tới nghĩ lui đàn violon này tạm thời bán ở chỗ ngài là thích hợp nhất."
"Tiểu nha đầu, đàn violon lão sư ngươi để lại cho ngươi ngươi thật chịu bán?" Trịnh lão là người hiểu đàn violon, cây đàn violon kia của Diệp Thời Tầm có thể nói là truyền kỳ trong nghề.
Tuy rằng đàn violon cũng không đến mức quý trọng như vậy, nhưng mà trong đó có ý nghĩa to lớn.
Cây đàn violon kia đã từng qua tay ba vị chủ nhân, đều dùng nó vinh dự giành được quán quân cuộc so tài violon thế giới.
Là một bảo bối muốn mua cũng không có hàng, làm Trịnh lão ao ước đã lâu.
Diệp Thời Tầm cười khẽ mấy tiếng: "Không bỏ được cũng không có cách nào, ta không phải là cần gấp tiền sao? Vả lại, Trịnh lão sư ngài là người yêu đàn hiểu đàn.
Cây đàn này, ta cũng chỉ có bán cho ngài mới yên tâm."
Trịnh lão bên kia tựa hồ bắt đầu làm khó, hắn ưm ưm a a nói: "Nha đầu, ngươi cũng biết ta hằng năm đều sẽ dùng một khoản tiền đi làm từ thiện.
Tiền còn lại, trừ tiền cứu cấp đã sắp xếp xong, trong tay cũng không có bao nhiêu tiền dư."
"Trịnh lão sư, ngài cũng biết cây đàn này của ta giá thị trường thấp nhất chính xác là bao nhiêu.
Nhưng mà ta không nghĩ đem di vật lão sư để lại cho mình cầm đi bán đổi tiền mặt, hiện tại ta chỉ là đổi phương pháp khác cất giữ đàn ở chỗ ngài.
Chờ về sau ta có năng lực sẽ mua lại.
Hơn nữa ta tin tưởng, đàn kia đặt ở chỗ ngài, nhất định sẽ bảo dưỡng tốt hơn so với đặt ở chỗ ta." Diệp Thời Tầm trong lòng đắng chát, kiếp trước nàng chính là bán cây đàn này để thành lập một công ty nhỏ.
Nhưng không lâu sau tuôn ra tin tức, tên nhà giàu mới nổi mua cây đàn này về trong lúc gây gổ với vợ, thuận tay đem đàn đập.
Bảo bối truyền kỳ trong nghề, cứ thế mà tiêu tán.
Diệp Thời Tầm lúc ấy nhìn tin tức trêи báo, ở trước mộ lão sư kia khóc cả buổi chiều.
Kiếp này bất kể như thế nào, đều phải bảo trụ được cây đàn này.
Trịnh lão suy nghĩ rất lâu, nói với Diệp Thời Tầm: "Cây đàn kia bán một triệu chục triệu đều không thành vấn đề, nhưng chỗ ta bây giờ không có nhiều tiền như vậy.
Ta chỉ có thể tạm thời cho ngươi mấy trăm ngàn."
"Cảm ơn Trịnh lão, tiền ta cần dùng gấp.
Ngài có thể trước gửi tiền cho ta hay không, chiều mai ta tự mình đem đàn đưa đến cho ngài." Diệp Thời Tầm thoáng buông tâm, cắt đứt điện thoại di động.
Vừa quay đầu lại thấy Phong Lưu ánh mắt quái dị nhìn nàng, Phong Lưu hướng nàng hỏi: "Tại sao ngươi cần tiền gấp?"
"Một người bạn của ta bị bệnh, hiện tại đang ở bệnh viện chờ tiền giải phẫu." Diệp Thời Tầm nói đến đây, trong nháy mắt đỏ hốc mắt.
Nàng nhìn như trấn tĩnh vô cùng, nội tâm vẫn như cũ sợ hãi vạn phần.
Nàng sợ nàng sẽ bỏ lỡ, nàng sợ chờ nàng đến bệnh viện lại nhìn thấy Cố Tô An đã đi theo nữ nhân đáng sợ kia rời khỏi.
Phong Lưu vẫn luôn cảm thấy Diệp Thời Tầm là một người không có trái tim, nàng trừ chính mình ra ai cũng sẽ không quan tâm.
Thậm chí rất nhiều lúc, Diệp Thời Tầm ngay cả bản thân cũng sẽ không quan tâm, thái độ bi quan chán đời luôn luôn quanh quẩn trêи người Diệp Thời Tầm.
Giờ phút này hiếm thấy Diệp Thời Tầm vì một người lo âu thành như vậy, Phong Lưu khẽ cười một tiếng.
Đáy mắt ẩn sâu giễu cợt từ từ tán đi, đưa tay ra chỉnh sửa cổ áo Diệp Thời Tầm một chút.
Vừa làm những thứ này, vừa cẩn thận quan sát xem Diệp Thời Tầm có kháng cự nàng đụng chạm hay không, thấy Diệp Thời Tầm trừ lo âu và hối hận, không còn chút tâm tình nào khác.
Phong Lưu hiểu ý cười một tiếng nói: "Ngươi muốn ở chỗ ta mượn bao nhiêu?"
"Ta muốn mượn hai trăm ngàn, nội trong một năm trả hết nợ." Diệp Thời Tầm nhìn bạn thân trong chỗ sâu ký ức, giờ phút này không chút do dự lên tiếng.
Phong Lưu khẽ gật đầu: "Có thể, khi nào trả cũng không gấp.
Dẫu sao đã nói là bằng hữu cả đời mà."
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng cấp cứu bệnh viện Cố Tô An giống như một con hamster bị thương lẳng lặng chờ trêи ghế dài.
Trêи mặt nàng mang theo tuyệt vọng không ai trợ giúp, một tuần trước biết được tỷ tỷ xảy ra chuyện.
Nhưng mà nàng không có năng lực gom đủ khoản tiền kia, vốn chỉ định đi chợ đen bán thận.
Nhưng mà kết quả gặp nữ nhân kia ở chợ đen, nàng không chỉ nói với lão bản chợ đen không cho nàng bán thận, còn nói muốn bao nuôi nàng.
Tuy rằng Cố Tô An ngay tại chỗ cự tuyệt, nhưng về đến nhà sửa sang túi xách thì lại thấy được danh thϊế͙p͙ của nữ nhân kia.
Giờ phút này, nàng nắm chặt tấm danh thϊế͙p͙ kia bắt đầu dao động.
Gia tộc sa sút, cha mẹ tự sát qua đời.
Chỉ còn lại duy nhất một tỷ tỷ, hiện tại còn nằm ở trong phòng giải phẫu.
Tỷ tỷ vì nàng, liều mạng kiếm tiền cung nàng ăn mặc học hành, vốn muốn chờ đến khi nàng đi làm kiếm tiền từ từ báo đáp tỷ tỷ, nhưng vừa bước vào giới giải trí, tỷ tỷ cũng đã mệt nhọc thành bệnh ngã ở ven đường.
"Con nên làm sao đây? Ba mẹ, nếu hai người ở trêи trời có linh, giúp con một tay đi.
Con không muốn mất đi tỷ tỷ..." Cố Tô An thấp giọng thút thít, giọt lệ theo gò má tuột xuống, tầm mắt từ từ phong tỏa trêи danh thϊế͙p͙ trong tay.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
72 chương