Độc Gia Chuyên Sủng
Chương 159
Trong thư phòng
Quý Tiêu Dương nằm tựa vào sô pha, Quý Thần Quang nằm dựa vào lòng hắn, tay hắn không chút để ý nghịch nghịch tóc Quý Thần Quang, biểu tình trên mặt là cười nhàn nhạt, ôn nhu nhàn nhạt, hạnh phúc nhàn nhạt!
Nam Cung Kỳ đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy một màn ấm áp như thế, anh đứng ở cửa còn chưa vào, khóe miệng nhịn không được câu lên thành một nụ cười thản nhiên! “Hai con mèo lười nằm phơi ánh trăng!” Nam Cung Kỳ một bên cười, một bên đi về phía cửa sổ sát đất, kéo toàn bộ màn ra. Ánh trăng thanh huy đổ xuống…… Chiếu vào thân thể Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang đang nằm trên sô pha, hình ảnh có một chút mộng ảo không nói nên lời!
Hạnh phúc, nguyên lai là đơn giản như vậy! Nam Cung Kỳ đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu như vậy! Khóe miệng cười càng thêm nhu hòa! Nếu là Tiểu Cửu, vậy cậu ấy sẽ xuất hiện biểu tình gì? Nhìn nhìn, trong đầu Nam Cung Kỳ bỗng nhiên dâng lên một câu như vậy! Mặt Tiểu Cửu luôn khốc khốc, lạnh lùng, ngay cả đường cong khuôn mặt đều mang theo một loại cảm giác lãnh tuấn! Thoạt nhìn, có mười phần mười hương vị nam nhân thành thục! Nếu khuôn mặt lãnh tuấn cứng rắn của Tiểu Cửu trở nên nhu hòa, sẽ là tuấn mỹ như thế nào?……
“Hôm nay ánh trăng sáng ghê!” Quý Thần Quang mở to mắt, ánh mắt dừng ở bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ. Nhìn mặt trăng tròn tròn như ngọc, trong lòng là một trận vui sướng! Mặt trăng thật sướng, có nhiều sao vây quanh nó như vậy! Cậu còn nhớ rõ, thời điểm bốn tuổi, anh hai không ở nhà, buổi tối ngày đó, cậu ở ngoài ban công nhìn lên bầu trời cả một đêm. Thời điểm kia, cậu phi thường hâm mộ mặt trăng có thể có nhiều ngôi sao xinh đẹp như vậy vây quanh nó, cùng nó, mà cậu lại chỉ có một mình anh hai……
Bất quá, hiện tại cậu cũng không còn hâm mộ mặt trăng nữa! Bởi vì, ngay cả nó có nhiều ngôi sao bên người như vậy, nhưng không có một ngôi nào là có thể tiếp cận nó! Nhưng cậu thì khác, anh hai cậu là có thể thật sự cùng cậu, mãi mãi, đi đến cuối cùng……
“Ân. Mười lăm rồi, còn nửa tháng nữa là đến lễ mừng năm mới!” Quý Tiêu Dương như có như không vuốt tóc Quý Thần Quang. Ánh trăng rất đẹp, nhưng hắn phát hiện ra, người bên cạnh hắn, còn đẹp hơn! ánh trăng ôn nhu chiếu vào trên mặt em ấy, thật sự quá đẹp! Lông mi thật dài khẽ khàng run rẩy. Cái mũi khóe léo, đôi môi hồng hồng, làn da của Thần Thần luôn tốt như vậy, mềm mại nhẵn nhụi như da em bé. Thần Thần của hắn, nhiều năm như vậy, tổng cảm giác vẫn luôn giống như lúc nhỏ! Ngây thơ, trong sáng!
“Thực mau, qua năm, em liền mười bảy tuổi!” Quý Thần Quang nhăn mũi, ngón trỏ gãi gãi đầu.
“Dù sao ở trong mắt anh, em vẫn luôn là Thần Thần của anh, tựa như lúc nhỏ vậy, anh ở đâu, thì em ở đó, được không?” Quý Tiêu Dương một bên nói, một bên nắm thật chặt tay Quý Thần Quang, trong thanh âm mang theo một loại cảm thán năm tháng đã trôi qua. Lúc còn nhỏ a…… Thần Thần lúc còn nhỏ chính là cái bóng của hắn, cái đuôi nhỏ của hắn, luôn là một cái đuôi nhỏ thực hung hãn…… Nghĩ đến những chuyện Thần Thần làm khi còn nhỏ, khóe miệng của Quý Tiêu Dương bất giác liền rộng hơn!
“Đó là đương nhiên!” Mỗi khi nói những lời này, ngữ khí cùng biểu tình của Quý Thần Quang vẫn luôn thiên kinh địa nghĩa như vậy! Luôn luôn là ngữ khí nữ vương như vậy!
(): chuyện đương nhiên
“Hiện tại nhìn biểu tình của Thần Quang, anh lại nhớ tới lúc còn nhỏ, khi Khúc An học theo Tiêu Dương gọi Thần Thần, Tiểu Thần Quang nổi giận kinh lắm! Như vậy thật đúng là đáng yêu mà!” Nam Cung Kỳ ngồi xuống sô pha, cười trêu tức, trong thanh âm còn có hoài niệm nhàn nhạt.
“Vốn chính là như vậy mà!” Ngữ khí Quý Thần Quang có điểm nhược! Ách…… Nguyên lai lúc còn nhỏ cậu lại ghê gớm như vậy!
“Khúc An a, đã nhiều năm rồi không gặp cậu ấy!” Quý Tiêu Dương trầm mặc một hồi, cười nói một câu.
Nam Cung Kỳ có chút thất thần…… Qua nửa phút sau mới lấy lại tinh thần, “Cậu ấy, come out!”
“Như thế nào? Không phải cậu ấy kết hôn sao?……” Quý Tiêu Dương có chút giật mình! Không phải Khúc An đã kết hôn rồi sao? Như thế nào lại come out……
“Tôi cũng không rõ lắm! Chính là nghe nói chuyện xảy ra vào đầu năm, cậu cũng biết đấy, Khúc An khác chúng ta. Nhà bọn họ con cháu nhiều, nhiều thêm một Khúc An cũng không thừa mà thiếu đi một Khúc An cũng không thiếu…… Kết quả liền bỏ đi! Hiện tại cũng không biết cậu ấy ở đâu!” Trong thanh âm Nam Cung Kỳ mang theo chút thở dài! “Kỳ thật đây mới là điều Khúc An muốn! Cậu ấy vẫn luôn muốn rời khỏi cái nhà kia……”
“Người yêu của cậu ấy?……” Nghe Nam Cung Kỳ nói, đáy mắt Quý Tiêu Dương xuất hiện hoài niệm nhàn nhạt……
“…… Đã mất……” Qua thật lâu, Nam Cung Kỳ mới mở miệng nói chuyện!
Quý Tiêu Dương trầm mặc…… Trong lòng lại trăm chuyển ngàn hồi.
Đúng lúc này, di động Quý Tiêu Dương đặt trên mặt bàn đột nhiên vang lên. Quý Tiêu Dương lấy lại tinh thần, cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua, là Vương Tử Dật!
“Tử Dật!” Ấn nút nhận điện thoại, Quý Tiêu Dương mở miệng gọi một tiếng.
Nghe thanh âm truyền đến từ đầu bên kia, Vương Tử Dật theo bản năng khẽ hạ mắt, nhiều năm như vậy đã hình thành thói quen, mỗi lần nghe thấy thanh âm của boss, anh lại khẽ hạ mắt xuống, che dấu cảm xúc nơi đáy mắt! “Boss!”
“Có phải tra được cái gì hay không?” Quý Tiêu Dương có chút nóng vội hỏi một câu. Bởi vì vừa rồi khi ăn cơm, hắn thấy được Duy tổng nhếch môi cười ngoan lệ! Trong lòng hắn có một chút lo lắng, người này là một nhân vật rất ngoan (ngoan độc), sợ anh ta chó cùng rứt giậu, đến lúc đó sẽ đối với Thần Thần bất lợi! Thừa dịp hiện tại bọn họ cái gì đều không có phát hiện ra, hắn phải đánh cho bọn họ không có cách nào ứng phó! Cho Thần Thần một sự an toàn tuyệt đối!
“Ân!” Vương Tử Dật nhẹ nhàng đáp một tiếng “Boss, quan hệ của Tam Giác Vàng với Thất Giác, nói phức tạp thì cũng đơn giản, mà nói đơn giản thì cũng rất phức tạp! Người lập ra Thất Giác là anh em với Nhị đương gia của Tam Giác Vàng, Kỷ Nguyên là tình nhân của hắn! Sự việc đột nhiên xảy ra, người đó để lại Thất Giác cho Kỷ Nguyên, người biến mất tại nước C. Tam đương gia của Tam Giác Vàng nói, nếu chúng ta đối phó với Thất Giác, cứ yên tâm đi, bọn họ sẽ không nhúng tay vào!”
Vương Tử Dật nói xong, đột nhiên bị người ở phía sau ôm chặt lấy, tai bị nhẹ nhàng liếm mút! Trong lúc không chú ý liền rên lên một tiếng. “Cút!” Vương Tử Dật lấy tay che điện thoại lại, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn nam nhân cao lớn bên cạnh!
“Vợ à, em thật vô tình, lợi dụng xong rồi liền nghĩ một đạp đá văng tôi!” Nam nhân thực vô lại ngược lại càng ôm chặt hơn……
Bên này, Quý Tiêu Dương nghe tin tức từ Tử Dật, khóe miệng hiện lên ý cười lạnh. “Tử Dật, có thể tra được tư liệu của Thất Giác không?”
“Không chắc chắn!” Vương Tử Dật ổn định lại cảm xúc, tận lực bỏ qua nam nhân bên người. “Boss, cho tôi thời gian vài ngày, tôi thử xem xem! Boss, có phải xảy ra chuyện gì hay không?” Nghe ngữ khí của Boss, tựa hồ có điểm vội vàng……
“Ân. Hợp đồng có vấn đề!” Quý Tiêu Dương thản nhiên nói một câu.
Vương Tử Dật vừa nghe, trầm mặc vài giây mới mở miệng trả lời, “Tôi biết rồi! Boss, tôi sẽ tận lực hoàn thành!”
“Ân. Vất vả cho cậu rồi Tử Dật!” Kỳ thật, thanh âm cổ quái vừa rồi từ bên kia truyền đến, hắn có nghe được, chẳng qua……
“Đây là chức trách của tôi!” Vương Tử Dật cười khổ nói một câu, thanh âm lại bình tĩnh như bình thường.
Đang lúc Quý Tiêu Dương chuẩn bị ngắt điện thoại từ từ di động truyền đến một thanh âm thành thục trầm thấp, “Quý tổng, nếu muốn tư liệu về Thất Giác, kỳ thật thực dễ dàng……” Ngữ khí rất là ý vị thâm trường……(ý tứ sâu xa)
Quý Tiêu Dương hơi hơi sửng sốt liền đoán được người kia là ai…… Hắn không nói gì, chỉ ngắt điện thoại!
“Tiêu Dương, Tử Dật nói thế nào?” Nam Cung Kỳ nhìn vẻ mặt có chút cổ quái của Quý Tiêu Dương, có điểm khó hiểu……
“Tam Giác Vàng sẽ không nhúng tay vào việc này!” Quý Tiêu Dương đặt điện thoại lên bàn.
Nam Cung Kỳ nghe vậy, thần sắc cao hứng, dật vu ngôn biểu! “Vậy việc đánh bại Kỷ Nguyên liền dễ dàng hơn! Tiêu Dương, chúng ta có nên hành động hay không?”
(): vượt ra ngoài ngôn ngữ, chỉ tư tưởng hay tình cảm nào đó dù chưa giải thích nhưng lại có thể khiến cho người nghe hiểu được.
“Trước cứ từ từ, yên lặng quan sát hai ngày đã.” Quý Tiêu Dương nói xong, khóe miệng cười rất là âm trầm……
Kỷ Nguyên, sổ này, cần phải tính rồi! (chính là tính sổ đấy ạ:3 thấy để thế này hợp nhất. ai có cao kiến gì xin hãy góp ý:3)
……
Duy tổng từ nhà Quý Tiêu Dương trở lại khác sạn, dù sao cũng phải nói là tâm tình vẫn tốt lắm! Nằm ở trên giường nhìn trần nhà tinh mỹ.
Miệng giống như vẫn còn lưu lại hương vị thơm ngon! Thực nhìn không ra, khả năng nấu nướng của Quý Tiêu Dương lại tốt như vậy……
“Duy Thiên, ngươi còn cười được!” Trong phòng im lặng đột nhiên vang lên một thanh âm. Kỷ Nguyên từ trong góc tối âm u đi ra. Khuôn mặt tái nhợt lóe lên biểu tình lo lắng.
“Kỷ Nguyên, ngươi như thế nào lại ở chỗ này? Đây chính là địa bàn của Quý Tiêu Dương!” Duy Thiên từ trên giường nhảy dựng lên, nhanh chóng kéo bức màn lại, trong bích nhãn lóe lên âm trầm! Tựa hồ đối với việc Kỷ Nguyên đột nhiên tới chơi có chút mất hứng!
“Ta đến chính là muốn nói cho ngươi một chuyện!” Kỷ Nguyên tao nhã ngồi xuống sô pha, không chút nào để ý sự âm trầm của Duy Thiên, cười trào phúng, “Quý Tiêu Dương của ngươi, sợ là phải bay!”
“Lời này có ý gì?” Sắc mặt âm trầm của Duy Thiên càng thêm rõ!
“Cái này phải hỏi thủ hạ ngu như lừa của ngươi!” Kỷ Nguyên khinh miệt nhìn thoáng qua Duy Thiên!
Duy Thiên trầm mặc vài giây, ánh mắt gắt gao tập trung vào Kỷ Nguyên, “Ngươi là nói, Quý Tiêu Dương đã biết hợp đồng kia có vấn đề?”
“Ân!” Kỷ Nguyên khẽ gật đầu.
“Mẹ nó!” Duy tổng hung hăng đá lên sô pha!
“Hiện tại nổi giận thì có ích lợi gì, lúc trước phải biết mà hảo hảo dạy bảo thủ hạ của ngươi chứ!” Nhìn thoáng qua Duy Thiên đang thịnh nộ, Kỷ Nguyên kỳ quái nói một câu, trong lòng là một trận cười lạnh……
“Kỷ Nguyên, nói chuyện chú ý một chút! Chính ngươi làm ra cái hợp đồng trăm ngàn chỗ hở này, còn phải để ta đến giúp ngươi!” Duy Thiên vốn đang tức giận, hiện tại nghe Kỷ Nguyên nói vậy, lửa giận trong lòng càng thêm bùng lên, không có chỗ phát, chỉ có thể hung hăng đá hai cái lên sô pha.
Kỷ Nguyên liếc mắt nhìn Duy Thiên một cái, cũng không nói lời gì khiến người ta nổi giận nữa, chỉ nhếch miệng một lúc rồi nói “Duy Thiên, hiện tại liền xem ngươi thế nào!”
“Ngươi cũng chưa có biện pháp, ta có thể có biện pháp gì chứ!” Duy tổng một phen ngồi xuống sô pha, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hung hăng hút một ngụm. “Quý Tiêu Dương khi nào thì biết?
“Hẳn là trong hai ngày này!” Kỷ Nguyên nhìn thoáng qua Duy Thiên, cau mày đứng lên, ngồi ở khoảng cách cách xa mười bước! Đứng ở xa xa nhìn Duy Thiên ở trong màn sương khói lượn lờ, thản nhiên nói một câu, “Đúng lúc đem tiền tài rút về. Đừng để đến lúc đó lại tổn hại gì đến phu nhân(?)!”
“Ngươi chuẩn bị làm cái gì sao?” Duy Thiên hút xong thuốc lá trong tay, thật lâu qua đi mới hỏi một câu.
“Ngươi đem tiền rút về sẽ biết!” Kỷ Nguyên đứng lên, đi về hướng cửa phòng, ngữ khí thập phần khinh đạm (nhẹ, nhạt), nghe vào trong tai, như thế nào đều cảm thấy âm trầm, có một cỗ lạnh lẽo làm lông tóc dựng đứng……
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
18 chương
68 chương
32 chương
11 chương
17 chương
312 chương
56 chương