“Lập tức là tốt rồi!” Quý Tiêu Dương cười đến ôn nhu, ở thời điểm quay đầu, khẽ hạ mi mắt che đi nghi hoặc nơi đáy mắt! Rõ ràng biết đây là một lừa dối quanh quẩn lại vẫn như trước vì hợp đồng này mà mê muội! Nếu hợp đồng này là thật thì thực tốt…… “Nếu Thần Thần đối bụng thì chúng ta trước hết tạm dừng, thế nào? Đều đã sáu giờ rồi, cũng nên ăn cơm thôi!” Duy tổng nghe thấy đối thoại giữa Quý Thần Quang và Quý Tiêu Dương, cười nói với Quý Tiêu Dương. “Được. Vậy trước hết cứ vậy đã!” Quý Tiêu Dương nguyên bản còn chuẩn bị nói với Duy tổng như vậy, hiện tại nếu hắn ta đã mở miệng thì Quý Tiêu Dương liền thuận theo trả lời một câu. Đứng lên đi tới trước mặt Quý Thần Quang, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu “Có thể về rồi Thần Thần!” “Hộc, em sắp chết đói rồi!” Quý Thần Quang từ trên ghế đứng lên, nhảy nhảy một lúc để hoạt động gân cốt của mình. “Con mèo tham ăn!” Quý Tiêu Dương vươn tay nhẹ búng lên trán Quý Thần Quang một cái, cười ôn nhu, “Đợi lát nữa muốn ăn cái gì thì mua nguyên liệu, anh hai làm cho em ăn!” “Dạ!” Vừa nghe lời này, khóe miệng cười của Quý Thần Quang càng thêm ngọt ngòa! Ánh mắt dừng trên người Nam Cung Kỳ bên cạnh, “Kỳ, thu dọn xong chưa?” “Xong rồi, đi thôi!” Nam Cung Kỳ thu xếp tài liệu xong, cầm trong tay, một bên đi về phía Quý Thần Quang, một bên đáp. Duy tổng đứng ở một bên nhìn, trong lòng không biết là tư vị gì. Hắn ta hoàn toàn không biết nói cái gì nữa…… “Ân. Đi thôi, về nhà ăn cơm thôi!” Quý Thần Quang nhảy dựng lên, tâm tình có vẻ phá lệ cao hứng, đi ở tuốt đằng trước, khóe môi lại nhếch lên một nụ cười giảo hoạt như tiểu hồ ly. Cậu là cố ý bỏ qua tên Duy tổng kia, hắc hắc…… “Xem ra một buổi chiều thật sự buồn chán đến phá hỏng em ấy rồi!” Ánh mắt Quý Tiêu Dương gắt gao dừng trên người Quý Thần Quang, nhìn thân ảnh của cậu vui vẻ đến nhảy dựng lên, khóe miệng như thế nào cũng không ngừng được, đáy mắt hàm chưa cưng chiều thản nhiên, bất đắc dĩ nói với Nam Cung Kỳ một câu. “Đúng vậy, đều đã bốn tiếng ngồi trên ghế nhìn chúng ta thảo luận!” Nam Cung Kỳ đi theo phía sau Quý Tiêu Dương, vừa đi vừa nói. Tựa hồ hết thảy đều phi thường tự nhiên…… Nhưng khi Duy tổng nhìn thấy thân ảnh của Quý Tiêu Dương cùng Nam Cung Kỳ vừa đi vừa nói chuyện, có chút ngốc lăng không lấy lại được tinh thần. Hắn, bị ngó lơ (không thèm để ý)? Hay là hắn trở nên trong suốt rồi?…… “Anh hai, mau nhanh lên! Em đều thu dọn mọi thứ tốt lắm rồi!” Quý Thần Quang đứng ở ngoài cửa phòng, đối với Quý Tiêu Dương cùng Nam Cung Kỳ ở xa xa đang đi tới hét một câu. Khi nhìn thấy Duy tổng ở đằng sau chưa cùng đi lên, cười càng thêm lên mặt! Bên tai vang lên tiếng hét vội vàng của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương cùng Nam Cung Kỳ nhìn nhau cười, bất đắc dĩ bước nhanh chân hơn tới cửa phòng. Quý Tiêu Dương vươn tay nhéo nhéo hai má Quý Thần Quang, “Thần Thần, ổn trọng!” Cái tiểu gia hỏa này, mười sáu tuổi đầu rồi còn cả ngày sôi nổi giống như trẻ con, một chút cũng không an phận! “Anh hai, chính anh bảo em ổn trọng, vậy mà anh lại giống như là đối đãi với trẻ con mà niết mặt em!” Quý Thần Quang nhu nhu mặt mình, bất mãn nói thầm một câu với Quý Tiêu Dương. “Thần Quang vốn cũng chỉ làm một đứa trẻ!” Nam Cung Kỳ cất những tư liệu quan trọng vào trong ngăn kéo rồi khóa lại! Cẩn thận kiểm tra một lần nữa xem đã tắt hết chưa. Sau khi làm xong tất cả mọi thứ liền lấy chìa khóa ra, khóa cửa văn phòng lại! Xong xuôi mới không nhanh không chậm nhìn hai người ở phía trước, không tiếng động nở nụ cười! Thật tốt! Thần Quang có một anh là Tiêu Dương thật lòng đau em ấy, thương em ấy như vậy! Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang hai người nói nói cười cười đi vào bãi đỗ xe liền nhìn thấy Duy tổng đã muốn tựa vào xe, cười sáng lạn. “Quý tổng!” Duy tổng nhìn hai anh em Quý gia, nụ cười trên mặt tựa hồ trở nên càng thêm sáng lạn! Quý Thần Quang lập tức liền cúi đầu, miệng mếu máo, nhỏ giọng nói thầm một câu: Kẹo cao su chết tiệt…… Quý Tiêu Dương nhưng thật ra lại nở một nụ cười nhẹ với Duy tổng. Bốn người lên xe, Quý Thần Quang ngồi ở ghế phó lái, Nam Cung Kỳ cùng Duy tổng ngồi ở ghế sau. Xe chậm rãi ra khỏi bãi đỗ, sau đó chạy tới siêu thị. Duy tổng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong đôi bích nhãn lóe lên kinh ngạc, khẽ nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên người Quý Tiêu Dương ở phía trước, “Quý tổng, đây là……” “Trong nhà hết nguyên liệu nấu ăn rồi, đi siêu thị mua chút đồ!” Quý Tiêu Dương còn đang tập trung lái xe, Nam Cung Kỳ khẽ cười ôn hòa đáp lại Duy tổng. “Nga, thì ra là thế!” Duy tổng hiểu ra gật gật đầu, ngay cả đôi bích mâu ( đôi con ngươi màu xanh) đều hàm chứa ý cười thật sâu. “Đúng thực là làm cho người ta ngoài ý muốn, Quý tổng là một nhân vật thế nào chứ, cư nhiên cũng biết nấu ăn. Nước C của các cậu không phải có câu nói: ‘Quân tử tránh xa nhà bếp’ sao?……” “Thần Thần rất kén ăn. Đồ ăn bình thường mà không hợp khẩu vị em ấy sẽ không ăn cơm!” Quý Tiêu Dương dừng xe ở một bên, tắt máy, vừa rút chìa khóa vừa cười nói. “Quý tổng đối xử với Thần Thần cũng thật tốt!” Duy tổng tháo dây an toàn, vừa nói vừa xuống xe! Quý Tiêu Dương cười cười không nói gì, chính là bước nhanh đuổi kịp Quý Thần Quang đã muốn đi vào siêu thị. Đáy mắt, khóe miệng đều mang theo ý cười ấm áp như gió xuân, khiến cho cả người hắn thoạt nhìn hơn vài phần nho nhã, thiếu đi vài phần cường thế cùng ngoan lệ trên thương trường! Duy tổng đứng ở bên cạnh, trong một khoảng thời gian ngắn có chút ngây ngốc! Hắn ta chưa từng nhìn thấy một mặt cười đến ôn nhu thả lỏng như vậy của Quý Tiêu Dương! Cảm giác, rất quái lạ, thực làm cho lòng hắn ta rung động…… Nam Cung kỳ đi cuối cùng, bất động thanh sắc nhìn Duy tổng, trong lòng hơi có chút khiếp sợ. Chẳng lẽ lời Thần Quang nói là sự thật? “Trợ lý Kỳ, phát ngốc cái gì vậy? Nên đi vào thôi!” Duy tổng lấy lại tinh thần, khi nhìn thấy có người bên cạnh, trong lòng nhất thời nổi lên cảnh giác, nhanh chóng chôn dấu cảm xúc vừa rồi của mình! Nghiêng đầu nhìn thấy Nam Cung Kỳ cùng đồng dạng ngẩn người bên cạnh, trong lòng đang khẩn trương mới thả lỏng một ít. Cậu ta, hẳn là không thấy…… Vì để chứng thực suy nghĩ trong lòng mình, Duy tổng cố ý mở miệng gọi tỉnh Nam Cung Kỳ, một đôi bích nhãn lại đang âm thầm không chút dấu vết quan sát biểu tình của Nam Cung Kỳ. “Thật ngại quá, Duy tổng, tôi vừa mới suy nghĩ một chuyện, đi thôi!” Nam Cung Kỳ vươn tay đẩy kính mắt của mình, thanh âm vẫn như trước ôn hòa hợp lòng người! Duy tổng cười gật gật đầu, hai người đi vào siêu thị, đi được vài bước thì Duy tổng hơi hơi chậm lại nửa bước. Trong lòng nhợt nhạt thở ra một hơi, xem ra trợ lý Kỳ này không phát hiện hắn thất thần! Bất quá chính mình quá sơ ý, cư nhiên có thể đứng ở nơi đông người như thế mà thất thần…… “Kỳ, sao anh chậm vậy? Bọn em đều chọn sắp xong rồi!” Quý Thần Quang đẩy xe, bên trong xe đã muốn đầy ắp nguyên liệu nấu ăn. “Chọn xong rồi thì chúng ta về đi thôi. Cũng sắp sáu rưỡi rồi, nếu muốn hơn chút nữa liền xem như là ăn bữa khuya đó!” Nam Cung Kỳ nhìn thoáng qua đồ ăn trong xe mà Quý Thần Quang đẩy, cũng nhiều rồi, hẳn là đủ! “Em thì không thành vấn đề, dù sao đồ em thích ăn đều ở bên trong rồi!” Quý Thần Quang cười đắc ý. Nam Cung Kỳ cười cười không đáp lại, chính là đi về phía thu ngân của siêu thị. Quý Thần Quang đẩy xe, lôi kéo tay Quý Tiêu Dương, đi theo phía sau Nam Cung Kỳ. Duy tổng nhìn bóng dáng Quý Thần Quang, trong bích nhãn hiện lên một tia lo lắng, Quý Thần Quang này, như thế nào luôn cố ý ngó lơ hắn…… Thanh toán này nọ xong, xe hăng hái trở về biệt thự! “Thời gian cũng muộn rồi, tôi và Tiêu Dương cùng nhau vào phòng bếp nấu cơm, Duy tổng anh trước tùy ý ngồi, uống chén trà xanh xem ti vi, ở đây còn có điểm tâm ngọt của Thần Quang, anh ăn tạm một chút! Cơm một hồi là có thể ăn!” Nam Cung Kỳ pha một ly trà xanh cho Duy tổng, đặt điểm tâm ngọt lên bàn, vội vàng nói một câu liền vào phòng bếp giúp Quý Tiêu Dương nấu ăn! Quý Thần Quang đem toàn bộ thân thể của mình cong cong vẹo vẹo nằm lên sô pha, cầm điểm tâm trong tay cắn một miếng, ánh mắt nhìn về phía Duy tổng, một đôi mắt sáng ngời nhanh như chớp bắt đầu đảo quanh. Cách một hồi qua đi, Quý Thần Quang đột nhiên nhớ tới thất bại phẩm mà mình tự làm, bánh nếp vòng! “Duy tổng, buổi sáng tôi có làm một ít bánh gạo nếp vòng, để tôi lấy cho anh nếm thử xem hương vị thế nào!” Quý Thần Quang vẻ mắt cao hứng phấn chấn nói, vẻ mặt cười sáng lạn làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt. Duy tổng tuy rằng cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhưng hắn ta vẫn gật gật đầu. “Được!” Việc này nếu không đáp ứng thì có vẻ là hắn keo kiệt! “Vậy anh chờ một chút!” Quý Thần Quang bước chân vui rạo rực chạy vào phòng bếp. “Thần Thần, em như thế nào lại vào đây? Thần Thần, em lại không đi dép!” Quý Tiêu Dương đang xào rau, khi chuẩn bị lấy đĩa để thức ăn thì nhìn thấy Quý Thần Quang. “Anh hai, bánh gạo nếp mà em làm đâu rồi?” Quý Thần Quang không đáp lại Quý Tiêu Dương, chỉ đứng ở trước một tủ kính tìm kiếm. “Thần Quang, em cần nó làm cái gì? Ở trong ngăn tủ nhỏ phía dưới ý, anh đều đã đóng gói chuẩn bị ném nó đi rồi. Bất quá sáng hôm nay nhiều việc quá lại quên mất!” Nam Cung Kỳ đứng ở một bên nấu canh, vươn tay chỉ chỉ vào một vị trí ở góc tối! Quý Tiêu Dương nhìn động tác của Quý Thần Quang, nghĩ lại lời nói của cậu, không đến nửa giây liền hiểu được em ấy chuẩn bị làm cái gì. “Thần Thần, không được nghịch ngợm!” “Em biết, em chỉ cho hắn ta nếm thử thôi! Có vấn đề gì đâu, không phải chỉ là mặn một chút thôi sao? Cùng lắm đợi lát nữa em pha cho hắn ta hai chén trà!” Quý Thần Quang một bên nói, một bên đặt bánh nếp vòng vào một chiếc đĩa nhỏ, bưng trên tay, cười đắc ý nói với Quý Tiêu Dương, “Anh hai, em ra ngoài trước đây!” “Thần Quang, nhưng thật ra không hề thiếu khôn lỏi đâu!” Nam Cung Kỳ nhìn bóng dáng Quý Thần Quang, trêu chọc nói với Quý Tiêu Dương. Quý Tiêu Dương cười cười, tiếp tục xào rau! “Nào, Duy tổng, anh nếm thử đi.” Quý Thần Quang đặt bánh nếp vòng ở trước mặt Duy tổng, nhìn qua nhưng thật ra phi thường xinh đẹp! Thời điểm làm mấy thứ này, là Quý Tiêu Dương tự mình ở bên cạnh dạy, chẳng qua khi cho đường Quý Thần Quang ngu ngốc lại nhầm muối thành đường…… Duy tổng nhìn thoáng qua, cảm giác rất an toàn, liền yên tâm cầm một cái, bỏ vào miệng, một ngụm cắn xuống…… Bích mâu lập tức hiện lên thần sắc cổ quái. Mặn quá…… “Thế nào? Ăn ngon đi! Vị đầy đủ, còn rất dai nữa!” Quý Thần Quang nhìn thần sắc cổ quái của Duy tổng, cực lực nhịn xuống cao hứng trong lòng! “Ân, ân……” Duy tổng chậm rãi ăn, mơ mơ hồ hồ gật gật đầu. Thật vất vả ăn xong một cái, nhanh chóng vươn tay cầm lấy trà bên cạnh, một ngụm uống cạn. Chén trà hết rồi lại cảm giác miệng vẫn còn khát…… “Ha ha!” Nhìn biểu tình của Duy tổng, Quý Thần Quang ở trên sô pha cuồng tiếu không ngừng! “Thần Thần có đôi khi chỉ là nghịch ngợm một chút, Duy tổng đừng trách em ấy!” Quý Tiêu Dương bưng đồ ăn đặt lên bàn, cười xin lỗi với Duy tổng, vươn tay vỗ vỗ đầu Quý Thần Quang, “Em đi lấy bát đũa đi, có thể ăn cơm rồi!” “Dạ!” Quý Thần Quang đứng lên, tiếng cười vui vẻ vẫn thanh thúy như trước! Đôi bích mâu của Duy tổng tựa hồ càng phát ra màu xanh lam! Quý Thần Quang này cư nhiên coi hắn như khỉ mà đùa giỡn…… “Duy tổng, uống chén nước đi!” Quý Tiêu Dương thấy Duy tổng vẫn cúi đầu không đáp lạ, liền đứng lên pha một ly trà đưa tới trước mặt anh ta. Thời điểm cúi đầu ngồi xuống, hắn nhìn thấy Duy tổng nhếch môi cười đến phá lệ ngoan độc! Duy tổng này, cư nhiên tức giận?…… “Được, cám ơn!” Duy tổng ngẩng đầu, biểu tình trên mặt đã khôi phục bình thường, nhìn không ra dấu vết phẫn nộ! Quý Tiêu Dương bất động thanh sắc cười cười! “Không có việc gì, là Thần Thần nghịch ngợm. Tâm tình em ấy cao hứng, liền thích làm chút chuyện trêu ngươi người khác!” Không nghĩ tới anh ta cư nhiên có thể đem cảm xúc che dấu hoàn hảo như thế! Thật đúng là hắn rất may mắn khi có Thần Thần!