Chuyện này truyền đến trong tai Lão phu nhân, Lão phu nhân có chút không vui, nói với Lưu thị: “Bao công tử rất khiêm tốn hữu lễ, học thức cũng uyên bác, hắn đưa sách cho Dung nhi chính là ý tốt, tại sao Dung nhi có thể làm cho người ta khó xử trước mặt mọi người như vậy?” So với sự tri kỷ của Đỗ Nhược, sự khéo hiểu lòng người của Đỗ Oanh, Đỗ Dung vẫn là có chỗ chưa đủ, nàng làm việc quá mức xúc động, Lão phu nhân đối với nàng cũng có chút bất mãn, chỉ vì đều là cháu gái, nàng vẫn là rất tận tâm chọn lựa giai tế cho nàng. Lưu thị thấy Lão phu nhân có ý khiển trách, vội nói: “Dung nhi cũng không phải cố ý, chắc là không thích binh thư này thôi.” “Nàng từ nhỏ đã thích xem, làm sao lại ghét chứ?” Lão phu nhân để tay trên án thai, nhìn thấy Lưu thị tỏ vẻ kinh sợ, có chút thương tiếc Đỗ Dung, cũng là bởi vì mẫu thân như thế này, tính tình Đỗ Dung mới có thể cương liệt như thế. Ban đầu nhìn thì là một cô nương rất dịu dàng đoan trang, ai ngờ lại yếu đuối đến thế này, không lung lạc được trượng phu chút nào, còn phải để bà già như nàng trông coi nhi tử đã ba mươi mấy tuổi nữa chứ! Lão phu nhân nói: “Thôi, lần tới ta tự mình hỏi nàng” Lưu thị liền thấp giọng đáp. Đỗ gia vừa mới ổn định cuộc sống, phòng bếp nhỏ phụ cận của các cô nương còn chưa xây được, cho nên mỗi ngày Đỗ Nhược đều phải đi đến chỗ phụ thân mẫu thân dùng cơm. Vừa bước vào cửa viện, nàng liền nhìn thấy Đỗ Vân Hác đang múa kiếm trong đình viện, hắn múa kiếm lóe sáng giống như lưu quang trong không trung bay lượn, lúc ngừng lại, quanh mình tràn đầy lá rụng, đều là do bị kiếm khí đánh rơi xuống. Nàng vừa đi vừa vỗ tay: “Kiếm pháp của phụ thân thật lợi hại!” Thấy nữ nhi bảo bối, Đỗ Vân Hác thu kiếm, hơi có chút đắc ý: “Nhược Nhược, vi phụ đã dạy ngươi Lạc Anh kiếm pháp, ngươi rốt cuộc học được bao nhiêu rồi?” Nam nhi Đỗ gia mỗi một đời đều dùng võ lập thế, mỗi người đều là Tướng quân trên ngựa, cho nên các cô nương gia, thỉnh thoảng cũng tập được một chút, nhưng Đỗ Nhược cũng không thích chém chém giết giết, tính tình nàng lại chậm chạp, làm sao học được kiếm thuật chứ, nàng nghĩ thầm nếu là đánh thật, hơi chậm một chút, nàng sẽ bị người ta lột bỏ một miếng thịt ngay! Trong lòng sợ hãi, Đỗ Nhược rũ mắt xuống nói: “Phụ thân, ta cầm kiếm không nổi.” Đỗ Vân Hác cũng không phải muốn trách cứ nữ nhi, hắn là muốn bảo vệ nàng, chẳng qua nhìn thấy đôi tay mỏng manh trong tay áo giống như nước sông Hoài, hắn lại không nỡ nói. Vừa vặn lúc này Đỗ Lăng đi tới, nghe vậy cười nói: “Phụ thân, muội muội học cái này làm gì? Nàng lại không phải đi đánh giặc, ở nhà không ai khi dễ nàng, nói cách khác, cho dù là có người khi dễ, còn có ta đây mà, kiếm pháp của ta cũng không kém.” Đỗ Vân Hác liếc xéo hắn một cái: “Mấy ngày trước so chiêu cùng Huyền Nhi, ngươi cũng còn không chống đỡ được ba chiêu.” Làm sao phải vạch trần vết sẹo của người ta vậy chứ? Đỗ Lăng cực kỳ bất mãn, cau mày nói: “Hắn lớn hơn ta hai tuổi đấy, ta cũng không có kinh nghiệm như hắn, không sánh bằng thì sao chứ?” “Con người một khi đã kiếm cớ, đời này coi như xong rồi.” Đỗ Vân Hác lạnh lùng nói, “Ngươi tốt nhất nhớ kỹ cho ta!” Đỗ Lăng không phục, phải nói hắn có chán ghét Hạ Huyền, cũng là vì cái này, phụ thân lúc nào cũng lấy hai người bọn họ so sánh với nhau. Thấy ca ca mất hứng, Đỗ Nhược kéo ống tay áo của hắn, khích lệ nói: “Mỗi người đều có ưu điểm khuyết điểm, võ công của ngươi không có tốt như hắn, nhưng là ngươi làm người khác yêu thích hơn hắn a!” Vậy cũng là ưu điểm ư? Khóe miệng Đỗ Lăng kéo xuống: “Vậy ngươi khẳng định là yêu thích ta hơn Hạ đại ca nhiều phải không?” “Đương nhiên, ta không thích hắn một chút nào.” Đỗ Nhược dùng sức gật đầu. Trong lòng Đỗ Lăng thoải mái một chút, bất quá nghĩ đến lần trước Đỗ Nhược gọi Hạ Huyền ngọt ngào như vậy, hắn lại có chút không tin, bởi vì nàng khi còn bé rất thích quấn quít lấy Hạ Huyền, có lần tuyết rơi nhiều còn phải đi xem thăm hắn, nghe nói về sau hai chân đều vùi trong tuyết, vẫn là Hạ Huyền ôm nàng trở về. Ngày đó về đến trong nhà, toàn thân hắn đều phủ bông tuyết, may là bảo vệ tốt, không để nàng bị tổn thương do giá rét, ngược lại Hạ Huyền lại bị phong hàn, vì thế muội muội còn bị mẫu thân nói cho một trận. Về sau chẳng biết tại sao, bọn họ lại trở nên xa lạ, Đỗ Lăng lôi kéo nàng đi đến xa xa, nhẹ giọng nói: “Vậy sao ngươi còn gọi hắn là Huyền ca ca?” Đỗ Nhược ngẩn ra, sau đó cười tủm tỉm nói: “Hắn hiện tại là Vương gia nha, gọi hắn là Huyền ca ca có thể được nhờ thơm lây!” Quỷ nha đầu này, Đỗ Lăng không thể không phục nàng. Tạ thị gọi bọn họ đi vào dùng cơm. Bốn người ngồi cùng nhau, mỗi người chiếm một bên bàn bát tiên, bọn nha hoàn ở bên cạnh chia thức ăn, Đỗ Vân Hác không thích, hắn tự mình gắp đồ ăn, đối với chuyện này Tạ thị cũng không quan tâm, nhưng quy củ của con cái, nàng phải dạy. Đỗ Vân Hác ăn no được tám phần, Tạ thị cùng hắn nói chút chuyện: “Lão gia, hôm nay Đại điện hạ đặc biệt tới đây, là vì chuyện gì vậy?” “Có thể có cái gì, chẳng qua xin lãnh giáo Hạ Nhi mà thôi, cũng không phải là lần một lần hai.” Đỗ Nhược vểnh tai nghe. Đỗ Lăng nói: “Hắn hâm mộ ngài đó phụ thân, ai không biết rằng ngài uy phong trăm trận trăm thắng? Ngay cả hoàng thượng nhắc tới ngài, cũng khen không dứt miệng, đừng nói là Đại điện hạ.” Triệu Dự đã sớm quen thân cùng Đỗ Lăng, hắn nói chuyện giúp cũng là chuyện thường. Đỗ Vân Hác liếc mắt đánh giá hắn: “Cảm tình của các ngươi dù cho khá hơn nữa, cũng phải có quy củ, hắn là Đại hoàng tử, ngươi chỉ là công tử quốc công phủ, không nên thân cận quá.” Lời này có ý gì? Đỗ Lăng nhăn mặt nhăn chau mày: “Chẳng lẻ phụ thân là nói chuyện lập thái tử?” Sự tình quan hệ đến trữ quân*, sắc mặt Đỗ Vân Hác trầm xuống: “Chớ há mồm là nói, cái này không liên quan đến ngươi.” (*) 储君  Trữ quân: Thái tử; người kế vị Tạ thị thấy thế vội cho người lui ra, thấy cửa đóng lại, nhẹ giọng nói với Đỗ Vân Hác: “Lão gia, người cũng đừng cố gắng ngăn miệng của nhi tử, hắn đã không phải là tiểu hài tử nữa rồi, cho dù ngươi không nói, chẳng lẽ hắn sẽ không biết? Ngăn không bằng phòng, ngươi nói rõ ràng cùng Lăng nhi, hắn mới sẽ không nói bậy bát nháo, Đại hoàng tử thường đến nhà của chúng ta, trong đó cố nhiên có nguyên nhân là lão gia...” Đỗ Lăng cau mày nói: “Ý tứ của nương, Đại điện hạ là bởi vì cha, mới kết giao cùng chúng ta hay sao?” “Ngươi, đứa nhỏ này chính là quá nóng vội” Tạ thị nói, “Nghe lão gia dứt lời đã.” Đỗ Vân Hác nhìn nhi tử một cái, thản nhiên nói: “Đừng nói Đại điện hạ hèn hạ như vậy, người nào cũng đều có tư tâm, có thể phải kết giao bằng hữu, Lăng nhi, mọi việc đều phải nghĩ thử hai mặt. Nương ngươi đã nói chuyện này, ta liền nói cho các ngươi biết, ba vị hoàng tử đều có lòng tranh đoạt ngôi vị thái tử, cái này cũng không phải đúng sai, tuy nói trưởng ấu có thứ tự, nhưng trong lịch sử, đi ngược lại lệ này còn nhiều, rất nhiều thứ quy củ cũng không quan trọng. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, chuyện này ngươi ngàn vạn lần chớ dính vào.” “Nhưng cũng không phải khiến ngươi hoàn toàn tránh xa Đại hoàng tử, ôm tâm bình tĩnh là được.” Rốt cuộc Đỗ Lăng còn trẻ tuổi, nghe được những lời này liền trầm mặc. Nhưng Đỗ Nhược ở bên cạnh lại có tâm tư khác, thậm chí bỗng nhiên tỉnh ngộ, khó trách Triệu Dự sẽ phản bội nàng, hắn muốn làm thái tử, muốn làm Hoàng đế, muốn mượn sức phụ thân, cho nên mới phải cưới nàng, cũng không phải là xuất phát từ thật lòng. Mọi chuyện đều dường như có lý do, nàng nói: “Ta thấy hắn là cố ý tiếp cận chúng ta, phụ thân, người nhất định không nên giúp hắn, hắn sẽ vong ân phụ nghĩa.” “Nhược Nhược, cớ gì ngươi nói ra lời ấy?” Đỗ Vân Hác kỳ quái. Đỗ Nhược không biết có nên đem chuyện nằm mơ nói cho hắn biết hay không, nếu nói cho còn phải liên lụy đến Hạ Huyền, chỉ sợ phụ thân sẽ rất khó xử, một bên là chủ cũ, một bên là tân đế tương lai, nàng thử nói: “Ta nằm mơ thấy, hắn làm hoàng đế rồi phản bội Đỗ gia...” Đỗ Vân Hác nghe xong hết sức buồn cười: “Mộng nếu có thể tin, không biết có bao nhiêu chuyện hoang đường, ngươi nói hắn làm hoàng đế, là năm nào?” Trong mộng, hình như là bốn năm sau, nhưng Triệu Kiên không chết hắn không thể nào làm hoàng đế, nhưng bây giờ Triệu Kiên còn trẻ tuổi, nàng cũng không mơ thấy cái chết của Triệu Kiên, nói như thế nào mới thuyết phục được bọn họ? Đỗ Nhược đột nhiên cảm giác được vừa rồi bản thân quá liều lĩnh, lỗ mãng, nàng có lẽ nên nghĩ biện pháp giải thích mộng này tốt hơn. Nàng không nói gì, gạt gạt cơm. Chuyện đại sự Đỗ Vân Hác cũng không dung túng hài tử, dặn dò: “Nhược Nhược, mộng chỉ là hiện tượng hão huyền, lần tới ngàn vạn lần đừng lấy ra nói bậy, may chỉ là chúng ta, nếu là người khác nghe thấy lan truyền ra ngoài, đây chính là tội lớn, phải tru di cửu tộc đấy!” Đạo lý này đương nhiên nàng biết rõ, Đỗ Nhược đáp ứng một tiếng. Từ nhà chính đi ra, Đỗ Lăng liền giễu cợt nàng: “Ta cuối cùng biết vì sao ngươi không cần lễ thăng quan của Đại điện hạ rồi, thật là nha đầu khờ, còn tin tưởng mộng chứ. Ta nói với ngươi biết, hôm qua ta còn mơ thấy ta bơi trong sông lớn, ngươi đoán xem gặp được cái gì, một con con rùa đen lớn bằng tiểu viện, ta leo đến trên lưng nó...” “Những giấc mộng cổ quái này ta cũng đã mơ thấy, nhưng cái này không giống.” Đỗ Nhược cắt đứt lời hắn, “Ca ca, ngươi thật sự không tin có giấc mộng có thể báo trước sao? Cõi đời này vốn sẽ không có loại chuyện này sao?” Đỗ Lăng gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút nói: “Thật ra cũng không phải là không có, ta nghe nói quốc sư của Đại Yến còn có Thiên nhãn, có thể nhìn thấy chuyện tương lai, nhưng hắn xuất thân Đạo gia, không giống với cùng chúng ta.” Quốc sư Đại Yến đạo hiệu là Trữ Phong, trước kia Đỗ Nhược cũng từng nghe nói qua, nhưng nàng chưa từng thấy hắn, bây giờ nghe Đỗ Lăng nói hắn biết được tương lai, như gặp được đồng đạo, vội lôi kéo tay áo hắn hỏi: “Quốc sư ở ở chỗ nào, tại sao hắn chưa bao giờ lộ diện?” “Bọn họ người tu đạo thanh tâm quả dục, đương nhiên không giống người thế tục. Hắn hiện tại ở tại Bát Tiên quan, sau khi hoàng thượng xưng đế, hắn được làm Quan chủ Bát Tiên quan.” Đỗ Nhược ghi tạc chuyện này trong tâm. Định đô tại Trường An đã hơn tháng, Triệu Kiên một khi đã chọn nơi đây làm Đô thành, chính là muốn ở nơi đây dài lâu, lần này hao phí không ít tài lực vật lực, trùng tu cung điện Trường An của tiền triều để lại, mà hắn cùng với hoàng hậu, ba vị hoàng tử thì tạm thời cư ngụ ở cung Minh Quang. Đã trải qua bảy năm chiến loạn, bất kể là Triệu Kiên hay là các vị quan viên cũng đều cực kỳ mỏi mệt, mà nay cuối cùng có thể an định lại, ngày hôm đó Triệu kiên mời một đám quan viên cùng gia quyến cùng du ngoạn Phù Dung viên. Phù Dung viên là vườn thượng uyển hoàng gia tiền triều, đất đai cực kỳ rộng lớn, bên trong vườn xây đình viện chằng chịt, tất cả ao hồ lớn nhỏ, thảm cỏ xanh rộng lớn, thậm chí còn có nhà hát giống nội thành. Đỗ Nhược cũng là lần đầu đến đây, không ngờ tới Trường An lại có chỗ như thế này, nhất thời cũng hăng hái bừng bừng. Trong lúc thưởng thức, Triệu Kiên cùng hoàng hậu Tần thị sóng vai đi đến, mặc Long bào váy Phượng, sặc sỡ loá mắt, ba vị hoàng tử đứng ở phía sau bọn họ, tuy mới được làm hoàng tộc của Đại Yến không lâu, nhưng lại cũng đã có mấy phần khí phái tôn quý. Mọi người tiến lên hành lễ, tung hô vạn tuế. Triệu Kiên lúc này là muốn quân thần cùng vui mừng, không tự cao tự đại chút nào, đi đến giữa các đại thần cười nói: “Cho tới bây giờ Trẫm chưa từng tới Phù Dung viên, nhóm các ngươi chắc hẳn cũng là lần đầu tới a.” Hắn gọi tên một đại thần, “Ngô đại nhân nhưng thật ra là người Trường An, không ngại dẫn chúng ta đi nhìn xem, ta nghe nói núi giả của Phù Dung viên xây rất độc đáo, có phải thế không?” Tựa như nói chuyện cùng hảo hữu tri kỷ, tất cả mọi người lộ ra nụ cười hiểu ngầm. Các nam nhân chậm rãi đi đến núi giả, các nữ quyến thì ở chung một chỗ cùng Tần thị, Tần thị cười nói: “Các ngươi cũng đừng câu nệ, nhất là các tiểu cô nương, nếu ta ở tuổi này a, đã sớm không thể đứng yên, đều đi chơi rồi a.” Sự ấm áp hiền thục của Tần thị quá rõ ràng, thời điểm Triệu Kiên đang dẫn thuộc hạ xung phong giết địch, Tần thị lưu ở hậu phương, cực kỳ chiếu cố nhóm nữ quyến bọn họ, hễ nhà ai có khó khăn, nàng sẽ đích thân đến thăm, Triệu Kiên có thể ngồi vững vàng ở vị trí hoàng đế hiện tại, cũng là liên quan mật thiết đến Tần thị. Vốn Đỗ Nhược cũng rất thích nàng, nhưng bởi vì Triệu Dự, nếu không phải như vậy đã thân cận với Tần thị rồi, nghe được lời ấy, mắt thấy các cô nương cũng đều tản ra, liền cùng Đỗ Dung, Đỗ Tú đi Tử Vân lâu. Tử Vân Lâu cao lớn hùng vĩ, đứng vững ở trung tâm của Phù Dung viên, xa xa có thể trông thấy mái nhà màu đỏ tím, hôm nay Đỗ Oanh bệnh yếu không đến, Đỗ Dung chỉ vào cách đó không xa nói với Đỗ Nhược: “Nhược Nhược, Mục cô nương ở đó kìa, chúng ta đi tìm nàng, rồi đi Tử Vân cùng nàng.” Mục Nam Phong là nữ anh hùng trong lòng các cô nương, Đỗ Nhược cười nói: “Được, được!” Hai người nhấc chân bước đi, Đỗ Tú nghĩ thầm Mục Nam Phong này tuy anh vũ uy phong, nhưng lại giống đàn ông, nàng rất không thích, chẳng qua Mục Nam Phong rất được hoàng đế yêu thích, kết giao bằng hữu cũng không tệ lắm, nàng nhẹ nhàng theo sau. Xuyên qua đường mòn, phía trước có tiểu lâm viên, Mục Nam Phong thì ở phía trước, Đỗ Nhược đang muốn đi tới vấn an, Đỗ Tú nói: “Tam tỷ ngươi nhìn xem, Vương gia ở nơi đó kìa.” Đỗ Nhược nhìn lại theo phương hướng nàng nói, quả thấy Hạ Huyền đang ngồi ở trong đình bên trong  rừng hải đường, mặc áo bào ngọc diện, đầy cây hoa xung quanh cũng không có thể nhu hòa sự lạnh lùng của hắn. Không ngờ tới lại đột nhiên gặp phải, nàng cười ngọt ngào với hắn, coi như là chào hỏi hữu hảo. Nhãn lực Hạ Huyền rất tốt, nhìn thấy rõ ràng, hắn nói ra mấy tiếng, tùy tùng Nguyên Phùng liền bước nhanh đi qua chỗ Đỗ Nhược. Ba vị tiểu cô nương đều có chút giật mình, chỉ thấy nguyên phùng đi thẳng đến bên người Đỗ Nhược mới dừng lại, hơi liền ôm quyền nói: “Tam cô nương, Vương gia xin ngài đi qua.” “Ta ư?” Đỗ Nhược ngây ra, “Mời ta đi qua làm gì?” “Tam cô nương đi liền biết.” Đỗ Tú liền cười rộ lên: “Tam tỷ tỷ, Vương gia mời, ngươi phải đi thôi, các ngươi cùng nhau lớn lên, ngượng ngùng cái gì đâu chứ?” Nhưng Đỗ Nhược vẫn còn có chút do dự. Đỗ Dung thấy thế nói: “Nếu ngươi không muốn, ta sai Bạch Quả đi truyền lời, nói ngươi muốn cùng chúng ta đi thăm Vinh An huyện chủ.” “Được rồi, ta đi xem một chút.” Nàng thật sự tò mò, bởi vì Hạ Huyền chưa bao giờ chủ động mời nàng, cho dù là lúc còn nhỏ, hắn cũng không mời nàng đến nhà làm khách. Ngược lại trong lúc rãnh rỗi nàng lại đi quấy rầy hắn, khi đó nàng... bây giờ suy nghĩ một chút, da mặt thật là dầy a! Nàng theo Nguyên Phùng đi đến bên cạnh Hạ Huyền. Bởi vì hôm nay ra ngoài du ngoạn, nàng vẫn ăn mặc rất tốt, mặc nhu y thêu cành hoa hồng đỏ và mẫu đơn trắng, váy xếp mảnh màu lam nhạt, đai lưng cùng màu hồng khâu lưu tô* thắt ở bên hông, treo ngọc bội bạch ngọc hồ điệp. (*) 流苏 Lưu Tô: tua  <img alt=21-130028961 src="https://tieuphunghoang.files.wordpress.com/2018/02/21-130028961.jpg" data-pagespeed-url-hash=202883303 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Tươi mát sáng ngời thật là tốt giống như Thần Quang (nắng sớm) tháng ba. Ánh mắt hắn dừng ở trên người nàng, nghĩ đến chuyện tình lúc trước, nàng đột nhiên gọi hắn Huyền ca ca không ngớt, hôm nay cười với hắn, giống như một cây lông vũ như có như không xẹt qua trong lòng, làm cho hắn không có cách nào không để ý. Cho nên hắn sai Nguyên Phùng đi mời nàng tới, kết quả nàng cũng thực sự tới. Đỗ Nhược bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, dò hỏi: “Huyền ca ca, ngươi tìm ta có việc gì sao?” Hắn từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Ngồi xuống đi.” Đỗ Nhược quét mắt một vòng quanh bàn đá, mới phát hiện trên bàn bày biện nước trà, đúng lúc nàng đang khát nước, thấy cái này đôi môi cũng có chút khô, thuận thế ngồi xuống, ngẩng đầu hỏi Nguyên Phùng: “Còn có chung trà khác sao?” Hạ Huyền đem cái trước mặt mình giao cho nàng. Đỗ Nhược giật mình. Hạ Huyền thản nhiên nói: “Ta chưa chạm qua.” Ánh mắt lành lạnh nhìn chăm chú vào nàng, giống như gió nhẹ trong rừng, cũng không gây động tĩnh gì, lại có thể nhấc lên gợn sóng nho nhỏ. Ngón tay Đỗ Nhược cách chung trà mấy tấc, nghe vậy lập tức lại căng thẳng, từ từ nắm lại, cho đến khi trở thành một cái nắm hờ.