Đoạt xá thành thê
Chương 65 : thiếu
Editor: Voicoi08
Mẹ Tống đưa đứa nhỏ ra ngoài tản bộ về, thấy bạn già đang ngồi ở gian ngoài hút thuốc, bà không nhịn được cười nói: “May mà con dâu tôi mua cho tôi cái xe đẩy nhỏ, tôi trông Nữu Nữu cũng bớt được bao nhiêu là việc. Chị dâu nhà họ Vương cũng trông cháu trai nhà họ, thắt lưng luôn đau đến chua xót, mỗi lần tôi cho đứa nhỏ ra ngoài là lại khiến mấy bà ấy hâm mộ muốn hỏng.” Mấy người này hâm mộ từ năm ngoái đến năm nay, mỗi lần thấy bà đi ra ngoài đều cảm thấy những ánh mắt thèm thuồng.
“Tôi cũng muốn có cháu trai, cho dù thắt lưng đau đến muốn đứt thì tôi cũng đồng ý.” Cha Tống xụ mặt thả khói thuốc, nhưng thấy cháu gái nhỏ đưa cánh tay nhỏ đòi sữa, ông vẫn vội vàng lấy bình sữa đến để cô bé con có thể uống.
“Ông gấp cái gì chứ? Chúng ta cũng nhanh chóng...” Bà đang nói thì nghe thấy tiếng loa vang lên: “Người trong nhà Tống Tân Hoa đến nghe điện thoại, người trong nhà Tống Tân Hoa đến nghe điện thoại...”
“Điện thoại? Bà đi nhanh đi, đi nhanh đi, nhìn xem có phải Trường Lâm gọi về không?” Cha Tống nhận xe đẩy nhỏ trong tay bạn già, ông vội vàng để bạn già đi nghe điện thoại. Mỗi ngày ông đều bấm ngón tay tính ngày, tính ra cũng là mấy ngày nay rồi...
Mẹ Tống cũng không dám chậm trễ, vội vội vàng vàng chạy về phía ủy ban của thôn, bà vừa bước vào thì thấy cán bộ thôn cười với bà: “Là Trường Lâm nhà bà gọi về đấy, bà nhanh đi nghe đi.”
“Ai cơ?” Mẹ Tống nghe thấy thật sự là con trai gọi về, bà kích động cầm tai nghe: “Trường Lâm sao?”
“Mẹ ơi, Xảo Phương sinh rồi, Xảo Phương sinh rồi, sinh hai con trai, cả hai đều là con trai...” mẹ Tống nghe thấy giọng nói kích động trong điện thoại, nước mắt bà nhanh chóng chảy xuống, giọng nói của bà cũng run run xác nhận lại: “Sinh rồi sao? Đều là con trai à? Hai bé đều là con trai sao?” Bà có cháu trai, cuối cùng bà cũng có cháu trai rồi?
“Vâng, mẹ, hai bé đều là con trai, vừa sinh xong, đang ở bệnh viện lớn đó, mẹ con đều bình an, hai đứa nhỏ đều rất tốt.” Tống Trường Lâm nhớ đến hai đứa nhỏ của anh đều nhếch cái miệng nhỏ nhắn, anh vui đến mức sắp không phân biệt được nam bắc rồi.
“Ai, tốt quá, tốt quá, tốt quá, mẹ về nói cho cha con, mẹ về nói cho cha con.” Bà hiểu rõ hơn bất cứ ai về chuyện lão già ở nhà ngóng trông cháu trai thế nào, đây chính là gốc rễ nhà họ Tống bọn họ đó.
“Trường Lâm, con chăm sóc Xảo Phương cho tốt, trăm ngàn lần đừng làm nó mệt, đừng khiến nó bị lạnh, mẹ lập tức gọi cho chị con, ngày mai chị con sẽ đến.” Bây giờ con dâu thứ hai là đại công thần của nhà họ, trong lòng mẹ Tống, địa vị của Trương Xảo Phương cũng bay lên theo đường thẳng tắp.
“Vâng, mẹ, mẹ yên tâm, vợ Hải Sơn cũng đã sinh một đứa nhỏ, cô ấy cũng đang ở đó giúp đỡ chăm sóc, đúng rồi, tí nữa mẹ nói với mẹ vợ con một tiếng, mấy hôm trước mẹ vợ con còn bảo gần đây có thời gian sẽ qua.” Trong nhà cũng rộng, chỉ cần có người đến giúp đỡ chăm sóc đứa nhỏ, đến bao nhiêu anh cũng không sợ.
“Được, mẹ phải đi ngay, hai ngày con phải chăm sóc hai đứa nhỏ thật tốt cho mẹ.” Cháu trai a, cháu trai béo của bà, trong lòng bà đang rất vội, chỉ hận bản thân bà không thể tự đi một chuyến.
Mẹ Tống dặn dò mọi chuyện xong vội vàng cúp điện thoại,lqd, sau đó nhanh chóng chạy về nhà.
“Thím Tống, thím không sao chứ?” Một cô vợ nhỏ cùng thôn với bà nhìn thấy một người luôn chậm rì rì như thím Tống lại còn chạy khiến người ta có chút lo lắng quan tâm hỏi.
“Thím không sao, không có chuyện gì, là vợ Trường Lâm nhà thím sinh cho thím hai cháu trai, ha ha, thím có cháu trai rồi.” Mẹ Tống cũng không chờ nhìn rõ người này là ai, bà vui vẻ kéo tay đối phương chia sẻ chuyện tốt này.
“Ôi, đây chính là đại hỷ đó? Hai bé đều là con trai sao? Chúc mừng thím, chúc mừng thím.” Thêm người chính là chuyện mừng, huống chi một lần còn thêm những hai người.
“Ha ha, đợi ngày mai thím sẽ chia kẹo mừng cho mọi người, thím đi trước nhé.” Trên đường mẹ Tống gặp ai cũng nói, bà chỉ hận không thể nói cho toàn bộ người trong thôn biết, nhà họ Tống nhà bà có hậu rồi, đến cửa nhà, bà chưa mở cổng đã hô lên: “Lão già à, Xảo Phương sinh rồi, sinh hai thằng nhóc, chúng ta có cháu trai rồi.”
Cha Tống cũng nóng lòng, ông đang đẩy đứa nhỏ lắc lư trong sân, vừa nghe thấy tin này đến đứa nhỏ ông cũng không đẩy nữa, vội vàng đi đến nắm vai bạn già hỏi: “Thật sao? Thật sự cả hai đều là thằng nhóc sao?”
“Thật sự, thật sự, sáng hôm nay vừa mới sinh xong, ba mẹ con đều bình an, bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện đó.” Mẹ Tống không ngừng gật đầu, từ lúc nghe được tin này miệng bà không thể khép được, từ ủy ban thôn về đến nhà bà vẫn luôn vui vẻ.
“Nhà họ Tống cuối cùng cũng có hậu rồi? Tôi có cháu trai rồi?” Khóe mắt cha Tống có chút hồng, ông xoay người vào nhà thắp hương trước ảnh chụp của cha mẹ, ông có cháu trai, cho dù có chết cũng có thể nhắm mắt rồi.
Mẹ Tống nhìn thời gian, bế Nữu Nữu vào trong buồng, sau đó nói với bạn già: “Ông trông đứa nhỏ một chút, tôi đến nhà bà thông gia nói một tiếng, Trường Lâm nói, bà thông gia bảo thời gian này có thể giúp chăm sóc đứa nhỏ, tôi nhanh chóng nói với bọn họ, bọn họ cũng có thể sắp xếp sớm một chút.”
Nói xong, bà lại chạy thẳng đến nhà họ Trương, hai vợ chồng già nhà họ Trương vừa nghe con gái sinh, con sinh hai thằng nhóc, ông bà cũng vui mừng, mẹ Trương càng vội vàng chuẩn bị đồ đạc, để tí đi luôn. Bây giờ là mười giờ, bà vào đến trong huyện cũng có thể bắt chuyến xe lúc một rưỡi chiều, khoảng sáu, bảy giờ tối là đến nơi, đỡ phải để người ngoài chăm sóc con gái bà qua đêm, con gái bà bây giờ còn chưa tiện.
Tứ Nha vừa nghe muốn đi xa cũng vội vàng tỉnh táo, thu dọn đồ đạc muốn đi theo lại bị mẹ cô mắng cho một trận: “Con yên tĩnh ở nhà đợi cho mẹ, chị gái con bây giờ đang phải chịu tội đó, con đi có thể giúp trông đứa nhỏ hay giúp nấu cơm? Anh rể con sao có thời gian quản con chứ? Con thành thật đợi ở nhà đi, không cho đi đâu hết.”
Mẹ Tống thấy nhà bà thông gia nhanh chóng chuẩn bị, bà cũng vội và về nhà gọi cho con gái, cuối cùng bà vừa vào đến nhà thì thấy cha Tống đã thay xong quần áo, chuẩn bị một túi hành lí đang ngồi chờ bà về nhà.
“Ông, ông muốn đi đâu?” Không phải giống bà đang nghĩ chứ?
“Bà chuẩn bị một chút, hai chúng ta đi thăm cháu trai.” Muốn ông đợi đến lúc mừng năm mới sao? Ông không đợi được, đây là cháu trai của ông đó. Diễn-đàn-lê-quý-đôn
“Thăm cháu trai?” Bà nhìn Nữu Nữu ở bên cạnh, không thể tin được mà hỏi lại: “Nhưng Nữu Nữu phải làm sao bây giờ? Ai trông cháu?” Ông bà không thể để Nữu Nữu ở nhà trông nhà được đúng không?
“Bà mau thay quần áo đi, tôi đã nói với chị
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3463033.png" data-pagespeed-url-hash=2874237200 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Truyện khác cùng thể loại
135 chương
61 chương
90 chương
15 chương
33 chương
74 chương
305 chương