Editor: Voicoi08 Cho dù Trương Xảo Phương thích ăn trứng gà, nhưng đối mặt với nhiều trứng gà như vậy cô cũng có chút đau đầu, lúc trước cô cũng không muốn giữ lại nhiều gà mái như vậy, nhưng Tống Trường Lâm lại nói dù sao lúc cô ở cữ cũng phải ăn, vậy nên đều giữ lại. Bên này khẩn cấp ăn, bên kia gà lại tiếp tục cần cù đẻ trứng, Trương Xảo Phương là phụ nữ có thai tất nhiên muốn ăn gì thì ăn, bảo cô mỗi ngày đều ăn trứng gà, cô mặc kệ. Tống Trường Lâm số khổ căn cứ theo nguyên tắc không thể lãng phí, sáng ăn trứng gà chiên, tối cơm chiên trứng gà, xem như quá thích trứng gà, ngay lúc anh sắp buồn nôn thì vợ chồng Lưu Hải Sơn về, nhận được tin tức anh mừng quá trời, giải phóng đưa đi cả thùng trứng gà. “Này, này, anh Tống khiến bọn em ngại quá.” Lưu Hải Sơn nhìn đám trứng gà Tống Trường Lâm chuyển đến, nghĩ lại bản thân chỉ mang chút thổ sản vùng núi, cảm thấy có chút không bản lĩnh, dù sao thì những cái này cũng lấy trên núi, nhưng Tống Trường Lâm người ta lại đưa đến trứng gà, một đồng có thể mua được một cân đấy. “Cậu đừng tưởng rằng sang năm mới anh đưa quà cho cậu? Anh thật sự không thể ăn hết, trước cho đi, trong nhà còn gần trăm quả trứng, sau này về cả tổ lại tiếp tục, gà nhà anh được nuôi tốt, bây giờ mỗi ngày vẫn đẻ, chị dâu cậu ăn không được mấy quả, bản thân anh sáng trứng tối lại trứng, anh ăn đủ rồi, cậu mau giúp đỡ một chút đi.” Vợ anh sinh xong nhất định sẽ mang những con gà đó ra thịt, giữ lại bốn con là được, cứ như này thì thật sự là chịu không nổi. Hai vợ chồng Lưu Hải Sơn vừa nghe xong có chút không nhịn được mà muốn cười, thật không ngờ nhà họ lại có nhiều trứng gà như vậy? Nếu muốn đem bán, bụng Trương Xảo Phương đã to như vậy, cũng không thể để Tống Trường Lâm đi bán trứng gà? Cho nên bọn họ lại được lợi rồi. Tống Trường Lâm tiễn chỗ trứng gà đi, anh mang theo thổ sản vùng núi cùng với cả người thoải mái vào nhà, lấy ra miếng sườn, anh chuẩn bị hầm sườn ăn, mấy ngày nay đều ăn trứng, cuối cùng anh cũng có thể cải thiện một chút thức ăn rồi. Trên cơ bản là quá ngày 15 hàng tháng, các nghành nghề đều bắt đầu đi làm, Tống Trường Lâm tuy không yên tâm với chuyện để cô vợ lớn bụng ở nhà, nhưng anh cũng không có cách nào khác, lúc anh lái xe ở bên ngoài thì trong đầu anh toàn nghĩ đến hình ảnh cô ở nhà một mình, lần đầu tiên anh cảm thấy có chút hối hận, nếu trong thôn thì còn có mọi người giúp đỡ, có phải anh sẽ thấy yên tâm hơn nhiều đúng không? Bắt đầu năm mới, cuộc sống của mọi người cũng tốt hơn, người cần thuê người kéo hàng hóa ngày càng nhiều, có đôi khi ba người cùng làm còn cần cùng người hợp tác, đối mặt với tình huống này, Tống Trường Lâm lại bắt đầu bận rộn lên, buổi tối anh nằm vuốt ve bụng vợ anh thường xuyên suy nghĩ, làm thế nào để có thể kiếm được nhiều tiền hơn? Anh phải làm thế nào mới có thể khiến cho danh tiếng của xe ba bánh nhà mình vang xa hơn, khiến cho người ta cần kéo hàng là nhớ đến anh? Chỉ tiếc là xe của anh quá nhỏ, cũng không có cách nào khác, thật sự có chút khó làm. Không đến mấy ngày, lực chú ý của anh lại quay về cái bụng to của vợ anh, bụng Trương Xảo Phương càng lúc càng lớn, tuy rằng trừ lúc cô quay người không được thoải mái, nhưng cũng không chậm trễ, nhưng trong mắt Tống Trường Lâm, mỗi việc vợ anh làm đều giống như biểu diễn tạp kĩ vậy, để anh sợ đến mức kinh hồn bạt vía. Gần đến tháng sinh, ngay cả xe anh cũng không dám chạy, vợ anh ở nhà một mình, nếu thật sự muốn sinh, muốn tìm một người cũng không thấy. Đối mặt với tình huống này, Lưu Hải Sơn cũng gấp gáp, dù sao không có xe của Tống Trường Lâm, hai người bọn họ cũng không tìm được công việc. Cuối cùng, Lưu Hải Sơn quyết định, để vợ anh Mã Ngọc Trân đến ở cùng Trương Xảo Phương, giờ nghỉ giữa trưa anh cũng theo về đó ăn cơm, dù sao từ khi vợ anh bỏ việc thì cũng không có việc gì phải làm, bây giờ thời gian cũng tương đối thoải mái. Mã Ngọc Trân mới làm bảo mẫu được mấy ngày thì hai đứa nhỏ đã được sinh ra. Hai đứa nhỏ cũng là những đứa nhỏ vội vàng, sáng hôm đó, Tống Trường Lâm đang làm cơm thì Trương Xảo Phương ở trong phòng cũng bắt đầu đau bụng. Tống Trường Lâm vừa nghe thấy vợ anh đau bụng? Tống Trường Lâm vội vàng bỏ việc lại, vội vội vàng vàng đóng lửa, đỡ vợ anh lên xe chạy đến bệnh viện. Đừng nhìn Tống Trường Lâm có cơ thể tốt, mà lúc này vợ anh mang thai, anh ngay cả ôm cũng không dám ôm. Mấy hôm trước anh đưa vợ anh đến bệnh viện kiểm tra qua, bác sĩ nói sức khỏe Trương Xảo Phương rất tốt, với tình hình trước mắt thì có thể sinh tự nhiên, lúc đó Tống Trường Lâm còn muốn biết giới tính của đứa nhỏ, cuối cùng anh bị bác sĩ làm siêu âm trừng mắt lườm lại, tuy rằng anh không biết đứa nhỏ là nam hay nữ, nhưng anh biết vợ anh còn khỏe mạnh là anh yên tâm rồi. Hôm nay đến đây, bác sĩ nhìn thấy bụng của Trương Xảo Phương, bình tĩnh xếp phòng bệnh cho Trương Xảo Phương, để cô nằm chờ trước. Tống Trường Lâm thấy vợ anh đau đến mức đầu đầy mồ hôi, anh không nhịn được mà muốn tìm bác sĩ lí luận, vợ anh đã đau đến như vậy, tại sao còn bảo anh phải chờ chứ? “Anh Tống, anh Tống, anh đừng vội, sinh đứa nhỏ không phải là muốn sinh thì sinh ngay được, còn phải đợi một lúc lâu nữa.” Hơn nữa, chờ một ngày hai ngày cũng có thể. Lưu Hải Sơn giữ chặt cánh tay Tống Trường Lâm, lấy thân phận của người từng trải, anh nói cho Tống Trường Lâm chút kiến thức làm cha. “Vậy cứ cố gắng như vậy hay sao?” Tống Trường Lâm cầm chặt bàn tay lạnh như băng của vợ, gân xanh trên đầu Tống Trường Lâm nổi hết lên, bình thường vợ anh đến cảm cũng không bị, anh chưa từng nhìn thấy biểu cảm khó chịu của cô, bây giờ vợ anh đã đau thành vậy, anh chỉ nhìn thôi cũng thấy thật đau lòng. “Anh Tống, nếu không anh đi mua cho chị dâu một chút đồ ăn đi, như vậy lúc sinh cũng có chút sức, lúc trước em chỉ có một đứa mà cũng phải kéo dài đến cả ngày mới sinh, chị dâu lại mang thai đôi, dù sao thì thời gian chờ sinh cũng không thể quá ngắn được.” Mã Ngọc Trân không nói ra miệng, bụng chị dâu lớn như vậy, cô nhìn cũng có chút sợ hãi, thật sự có thể sinh tự nhiên được sao? Tống Trường Lâm biết đứa nhỏ của Mã Ngọc Trân đã được ba tuổi, đây là kinh nghiệm sinh sản của người ta, cho nên anh lôi kéo cánh tay vợ anh, nhẹ nhàng dỗ dành nói: “Xảo Phương, đừng sợ, em muốn ăn gì thì anh đi mua cho em, Ngọc Trân nói em phải ăn nhiều một chút thì lúc sinh đứa nhỏ mới có đủ sức lực, đừng sợ, anh lập tức trở về.” Trương Xảo Phương nhìn vẻ mặt sợ hãi của chồng, cô có chút buồn cười, giữa hai người không biết ai là người sợ hãi hơn? Cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở, cô thở hổn hển nói: “Anh đừng đi, Trường Lâm, anh đừng đi, em cảm thấy em sắp muốn sinh rồi.” Lúc đứa nhỏ đi ra, cô hi vọng cha đứa nhỏ có thể ở bên cạnh, cô không muốn anh vắng mặt mà sau này để lại tiếc nuối. Mã Ngọc Trân muốn nói đây là ảo giác, lúc cô sinh đứa nhỏ cũng cảm thấy bản thân muốn sinh, chờ thật sự muốn sinh thì đã là sáu giờ sau rồi. Kết quả cô chưa kịp nói thì nghe thấy Trương Xảo Phương nóng ruột nói: “Để Hải Sơn ra ngoài, đóng cửa lại.” Hai cậu nhóc này cũng quá nóng vội, cô vừa lập lên trình tự giúp hai nhóc, sau đó hai cậu nhóc đã tranh nhau cướp hướng chạy ra. Ba người không hiểu tại sao lại thế này, vừa thấy dáng vẻ lo lắng của cô, Lưu Hải Sơn vội vội vàng vàng đi ra ngoài, cửa vừa đóng lại một tí thì anh nghe thấy vợ anh gọi với ra: “Trời ạ, sinh rồi sao?” Sinh, sinh rồi hả? Bây giờ còn chưa đến một giờ? Anh đang đứng nghi ngờ có phải anh nghe  nhầm rồi không, nhưng anh lại thấy sắc mặt trắng bệch của Tống Trường Lâm đi ra, anh mở cửa lo lắng hô lên: “Nhanh đi gọi bác sĩ, chị dâu cậu sinh rồi.” Lúc này Tống Trường Lâm hoàn toàn là cố gắng gắng gượng, anh vừa nhìn thấy hình ảnh kia đã bị dọa đến mức hai chân như nhuyễn ra, mẹ nó, đám bác sĩ vô dụng bảo vợ anh chờ một chút, bây giờ vợ anh đã sinh, vậy thì cần cần đến các cô làm cái rắm gì nữa? “Ai, ai, em đi ngay đây.” Lưu Hải Sơn nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy vừa hắng giọng kêu: “Bác sĩ, bác sĩ, chị dâu tôi sinh rồi, mọi người nhanh lại đây, chị dâu tôi sinh rồi. . .” “Không phải tôi đã nói với mọi người rồi sao? Không nhanh như vậy. . .” Bác sĩ chậm rãi nói, nhưng lời nói còn chưa xong đã bị Lưu Hải Sơn tức giận ngắt lời: “Bên kia đứa nhỏ đã được sinh ra rồi, mà còn nhanh như vậy cái gì? Các người còn lề mề thì đứa thứ hai cũng sắp ra rồi.” A? Hai bác sĩ không dám tin liếc mắt nhìn nhau, rồi sau đó vội vàng chạy đến cửa phòng bệnh. Hai người này vẫn đến quá muộn, đợi khi hai người đến thì đứa thứ hai cũng đã ra ngoài, cơ bản là không còn chuyện gì của các cô. Hai bác sĩ nhanh chóng xử lí đơn giản cho Trương Xảo Phương và hai đứa nhỏ, cuối cùng gương mặt trắng bệch của Tống Trường Lâm cũng hiện lên nụ cười: Ha ha, anh có con trai rồi, vợ anh sinh cho anh hai đứa con trai. . . Anh kích động đi đến bên cạnh vợ anh, nhẹ nhàng cầm tay vợ anh, nói: “Xảo Phương, chúng ta có hai con trai, hai đứa đều là con trai, chúng ta có con trai rồi.” Trương Xảo Phương vừa sinh xong cũng thấy mệt mỏi, thấy chồng cô hưng phấn đến mức đỏ hết cả hai mắt, cô vươn tay chỉ chỉ gò má anh, nhỏ giọng cười nói: “Anh còn nói bản thân anh không trọng nam kinh nữ, nhìn dáng vẻ hưng phấn của anh mà xem.” Anh vui thành dạng gì rồi thế này? Tống Trường Lâm cũng không để ý đến lời nói của vợ anh, ban đầu ở nhà vợ anh chính là hoàng hậu, bây giờ cô lại sinh cho anh hai người con trai, vậy nên cô trực tiếp thăng cấp thành Thái hậu lão phật gia, đây thật sự là trời đất bao la, vợ anh là lớn nhất, thấy môi vợ anh có chút khô, anh vội vàng đứng lên nói: “Anh đi lấy nước cho em, em uống một ít sau đó ngủ một giấc, không cần lo cho đứa nhỏ, anh và Ngọc Trân đều ở đây. Tí nữa em ngủ thì anh phải đi gọi điện thoại về nhà, nói cho cả nhà biết tin tức tốt này.” Nếu bỗng chốc cha mẹ anh biết đã có hai cháu trai, nhất định là sẽ vui vẻ đến điên lên. “Được.” Trương Xảo Phương thật sự mệt mỏi, vừa rồi khi nhận đứa nhỏ cô có liếc nhìn, hai cậu nhóc đều khỏe mạnh kháu khỉnh, dáng vẻ không kém, cô không lo lắng cho sức khỏe của đứa nhỏ, dù sao thì không ai có thể hiểu hai cậu nhóc bằng người mẹ là cô, cô cảm thấy sự thoải mái ở bụng, dựa vào chồng uống hai ngụm nước, sau đó lại nhắm mắt ngủ. Tống Trường Lâm nhìn vợ anh đang ngủ, cuối cùng anh cũng yên tâm nghĩ muốn đi nhìn kĩ con trai bảo bối của anh, anh phát hiện ra hai thằng nhóc này cũng giống mẹ đang nhắm mắt ngáy o o, nhưng hai cậu nhóc lại đang nhíu mày giống như muốn nói cho cha rằng bọn họ không hài lòng lắm với tình hình hiện tại. Tống Trường Lâm cười khẽ, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên người hai đứa nhỏ, trong mắt anh hiện lên chút thỏa mãn, anh chưa từng cẩn thận nhìn đứa trẻ nào như vậy, anh cũng chưa từng nhìn thấy đứa nhỏ nào nhíu mày lại có thể khiến người khác yêu thích như vậy. “Em luôn hỏi sao bụng của chị dâu lại lớn đến vậy? Hai đứa nhỏ một đứa là năm cân hai, một đứa năm cân hai lạng, hai đứa cộng lại cũng cả chục cân, không hiểu chị dâu mang thai như thế nào? Hai đứa nhóc đều mập mạp như vậy.”Mã Ngọc Trân thấy Tống Trường Lâm thể hiện dáng vẻ cha hiền, cô nhỏ giọng nói, một đứa nhỏ nặng năm cân đã là nhiều? Với tiêu chuẩn bình thường, nhưng hai đứa nhỏ đều lớn như vậy, vậy thì thật sự là không dễ dàng gì. “Chị dâu của em luôn thích ăn này nọ, nhưng đều chạy đến người chúng nó, trên người cô ấy cũng không thêm được mấy lạng thịt.” Với người phụ nữ có thai mà nói, vợ anh thật sự rất gầy, những ngày vợ anh ở cữ anh phải bồi bổ thật tốt cho vợ anh, nhanh chóng bổ sung chỗ thịt thiếu kia về.