Đoạt xá thành thê
Chương 20
Editor: Voicoi08
Thẩm Tú Trân là quân tẩu danh xứng với thực, đối với bộ đội cấp dưới của chồng, chị đều chăm sóc như anh em ruột, ở trước mặt hai người cũng không phải người ngoài nên luôn kể lể về chồng, cũng là đầu năm thêm nhiều tình cảm ở chỗ này, nếu là trước mặt người ngoài có lẽ chị cũng rất băn khoăn cho hình tượng đàn ông của chồng.
Thấy liên trưởng Tôn tức giận nhìn mình chằm chằm, Tống Trường Lâm bất đắc dĩ dang tay: “Em nghe lời chị dâu, em đi rửa tay làm sủi cảo trước ạ.”
Triệu Dũng càng anh tức giận: “Liên trưởng, buổi tối bên ngoài mát mẻ. . . Ai ô.” Kết cục của khua môi múa méo chính là bị một cước đạp vào mông, đạp khiến cho anh lảo đảo, nhưng Triệu Dũng cũng không dám hé răng, chỉ có thể xám xịt vào nhà.
Vừa mới vào nhà anh mới phát hiện, trong phòng còn có người đang làm sủi cảo, Tống Trường Lâm cười nói: “Thằng nhóc này đến sớm nhỉ? Sắp gói xong rồi à?”
Triệu Vĩ Đông lấy nhân bánh vào trong da sủi cảo, vừa gói lại vừa cười nói: “Đến sớm một chút thì sớm được ăn, quan trọng nhất là mình không bị mắng.” Nói xong, anh ta nhìn Triệu Dũng cười xấu xa nói: “Thế nào? Ai đá?” Anh cũng nghe được tiếng ai ô rồi.
“Cút đi, mình bị đá mà cậu còn vui vẻ như vậy, cậu cho là ai chứ?” Quá không đủ tình bạn rồi.”
“Ai bảo cậu sung sướng khi người khác gặp họa, đáng đời. . . Ai ai? Cậu làm gì vậy?” Anh đang vui sướng khi người khác gặp họa thì bị Triệu Dũng đập cho một cái.
Mọi người cười đùa một trận sau đó bắt đầu xắn tay áo làm sủi cảo, Triệu Vĩ Đông vừa nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay Tống Trường Lâm, anh cũng không thèm gói sủi cảo nữa, vội vàng bám vào: “Trường Lâm, đồng hồ của cậu là đồng hồ nhập khẩu từ Thụy Sĩ sao? Cậu mua lúc nào vậy? Sao mình không biết?” Đồng hồ này rất quý, anh nhìn rất nhiều lần mà cũng không đủ nhẫn tâm để mua nó, Trường Lâm lại mua được sao? Cậu ấy chịu chi cho bản thân thế à?
Mọi người đều biết cơ bản về cuộc sống trong nhà của mỗi người, ngoại trừ Tống Trường Lâm tự mình mua, Triệu Vĩ Đông không nghĩ ra được ai lại mua cho Tống Trường Lâm cái đồng hồ đẹp như vậy?
“Cái gì là đồng hồ Thụy Sĩ? Để chị nhìn xem nào?” Thẩm Tú Liên cầm nắp chậu đi từ ngoài vào, chị nghe thấy mọi người nói đây là đồng hồ Thụy Sĩ cũng vội vàng xúm lại. “Đây là đồng hồ nhập khẩu từ Thụy Sĩ sao? Lần trước chị đi mua cho anh Tôn còn chưa có cái này đâu? Rất đắt đúng không, ai mua cho cậu vậy?” Tuy rằng chị không nghĩ ra ai là người mua, nhưng chị cũng không tin Tống Trường Lâm có thể bỏ ra mấy trăm đồng mua một cái đồng hồ cho bản thân, đồng hồ của chồng chị còn đến 200 đồng mà, cái này nhất định không thể rẻ hơn.
“Cái này là vợ cậu ấy mua.” Triệu Dũng ở một bên tức giận nói, sau đó lại nhỏ giọng than thở. “Cũng không biết là ăn cái gì tâm rồi.”
“Biến đi, những lời đến từ miệng cậu đều không có lời nào hay.” Thẩm Tú Liên mắng Triệu Dũng một câu, sau đó cười cười nhìn Tống Trường Lâm: “Chị nói rồi mà, vợ em cũng chỉ là nhất thời rẽ vào ngõ cụt thôi, lúc trước chị và anh Tôn còn có tình cảm là trụ cột mà khi nhìn đến nhà người ta có chuyện gì cũng có người đàn ông thu xếp, còn chị thì phải tự bản thân làm trong lòng chị cũng không chịu nổi, cho nên từ từ sẽ ổn thôi, đây là nghĩ thông suốt rồi đúng không, em ấy cũng bắt đầu biết nhớ thương cậu rồi sao?”
Lần trước đan áo len, lần này mua đồng hồ, nhìn dáng vẻ thì rất để ý đến Trường Lâm rồi. Thẩm Tú Liên thấy Tống Trường Lâm cười ngây ngô gật đầu, trong lòng chị cũng mừng thay.
“Đúng rồi, đồng hồ này bao nhiêu tiền?” Là người phụ nữ, mặc kệ là lúc nào thì cũng sẽ không quên hỏi đến vấn đề này.
Tống Trường Lâm vừa định nói không biết thì bên kia cuối cùng Triệu Vĩ Đông cũng tìm được chỗ để xem mồm: “Em biết, em biết, kiểu đồng hồ này lần trước em lượn qua hai vòng mà cũng không dám mua, họ bán 360 đồng đó, chị dâu cũng dám bỏ để mua.” Quả thực chính là phá sản mà.
“Trời, đắt như vậy sao?” Tống Trường Lâm cũng không ngờ đến giá lại như này, anh nghĩ rằng chỉ hơn 200 đồng thôi, không ngờ lại là gần 400?
Giá này, Thẩm Tú Liên cũng cảm thấy có chút đắt, không phải vì cái gì khác, chị biết nhà Tống Trường Lâm cũng chỉ sống bằng tiền lương của Tống Trường Lâm, tuy rằng vợ cậu cũng là có tấm lòng, nhưng vẫn quá quý gia, mua đồng hồ thì trong nhà sống kiểu gì?
Tống Trường Lâm thấy dáng vẻ của chị dâu, anh cũng biết chị đang nghĩ gì, anh không muốn để vợ anh gánh tội là người phụ nữ phá sản, nên cười giải thích: “Hai năm qua vợ em ở nhà học thêu hoa, mấy ngày hôm trước cô ấy đem một bức tranh đi bán kiếm được chút tiền, cô ấy nói đây là lần đầu tiên kiếm tiền nên muốn mua cho em một cái đồng hồ, coi như giữ lại làm kỉ niệm.” Cho nên mọi người đừng nghĩ rằng vợ anh không sống qua ngày, Xảo Phương nhà anh rất hiền thục đó.
Bản thân tự kiếm được tiền lại là chuyện khác, liên trưởng Tôn đứng ở cửa nghe xong cũng cười nói: “Thằng nhóc này được nha, thật đúng là gặp được một người vợ tốt, có thể thêu hoa kiếm tiền rồi hả? Đồng hồ nào, anh nhìn với?” Anh cũng rất vui vẻ, bọn họ là những người tham gia quân ngũ, quanh năm vợ không ở bên người đã đủ khổ, mỗi lần nhận được thư nhà cũng vui vẻ được một buổi sáng, nhưng Trường Lâm lại số khổ, mỗi lần nhận thư nhà đều phải xin nghĩ phép đi gửi tiền, vì vậy, anh cũng đã thầm mắng Trương Xảo Phương không biết bao nhiêu lần.
“Thêu hoa gì mà kiếm được tiền như vậy?” Đây không những là nghi ngờ của Triệu Dũng mà cũng là nghi ngờ của Triệu Vĩ Đông, đa số phụ nữ trong nhà đều biết thêu thùa, nhưng cũng không nghe ai nói thêu có thể kiếm được tiền? Xem ra không thể ít hơn 400 đồng.
“Ha ha, cái này chị biết, mấy cậu chờ đấy.” Thẩm Tú Liên vừa nghe xong, vội vàng bước vào phòng con gái, chỉ một lát sau, chị cầm một cái thêu bình (Gồm nhiều bức tranh ghép lại thành một dãy). “Đây chình là thêu Thục nổi tiếng, có người tặng, Bình Bình nhà chị rất thích, bình thường ba nó cũng không được đụng vào.” Chị không dám để mấy người quê mùa kia đụng vào, chị sợ thật sự sờ vào hỏng rồi thì về con gái chị sẽ làm ầm lên với chị, chị cầm thêu bình đưa qua đưa lại một vòng trước mặt ba người đàn ông kia, sau đó lại vội vàng đặt trả lại về phòng của con gái.
“Cũng chỉ là hai con chim mà đáng giá vậy à?” Mấy người đàn ông tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, mấy người đều không hiểu lắm, dù sao cho nhìn cũng chỉ là đồng trang trí, thật sự có người bỏ tiền ra mua nó sao?
“Mấy người không hiểu gì cả? Con gái chị nói đây là nghệ thuật, ngược lại chị nghĩ đầy là bản lĩnh, một đường kim một mũi chỉ, không có bản lĩnh thì không thể thêu ra được, Trường Lâm, nếu thật sự vợ em biết thêu cái này thì cũng có thể nói đó là một cô gái tốt, không vững tâm thì sao thêu được cài này? Cậu nhặt được bảo rồi.” Bởi vì thêu, hảo cảm của Thẩm Tú Liên với một người chưa từng gặp như Trương Xảo Phương cũng tăng lên rất nhiều, từ nhỏ chị đã hâm mộ những người phụ nữ khéo tay,lqd, chị cảm thấy đây mới là chuyện người phụ nữ nên làm, nhưng chị chỉ biết nhìn, bảo chị khâu vá quần áo còn được, nhưng bảo chị thêu để thành hình một đóa hoa lại không được? Đây quả thật như muốn mạng của chị.
Tống Trường Lâm nghe chị dâu nói thêu rất vất vả, trong lòng anh cũng nóng lên, nghĩ đến vợ anh vất vả thêu từng đường kim mũi chỉ mới ra được một sản phẩm, vậy mà bây giờ lại biến thành đồng hồ trên tay anh? Trong lòng anh càng cảm thấy thiếu vợ anh, vấn đề là, chút tiền trong tay anh còn không bằng trong tay vợ anh nữa, anh phải đưa cái gì đây?
Trương Xảo Phương không biết chồng cô nhận được quà, trong lòng vừa hạnh phúc lại rối rắm, bây giờ, cô đang ở nhà vội vàng làm chuồng gà, trời vừa ấm cô cũng nuôi gà luôn.
Thật ra cô cũng không muốn nuôi những con này, cô nuôi chó cũng chỉ vì nó ở trong nhà từ trước, nhưng bảo cô nuôi gà nuôi vịt thì thật sự là cô không có tình cảm gì cả. Nhưng hai hôm trước chị hai gọi cô về nhà mẹ ăn cơm, đúng lúc cô được ăn trứng gà mới vừa đẻ xong, cô phát hiện ra, hóa ra trứng gà mới vừa đẻ xong cũng có linh khí.
Bên người cô có nhiều nguồn linh khí như vậy, nhưng bây giờ cô cũng chỉ có thể nhìn rau xanh mới vừa nảy mầm mà không làm gì được? Dù sao thì mỗi ngày ra ngoài mua cá sống gà sống cũng là một chuyện không thực tế, cô cũng không có điều kiện để mỗi ngày ăn một quả trứng gà sống. Cuối cùng, cô cắn răn một cái, quyết định bản thân cô tự mua gà về nuôi, chờ khi lớn thì mỗi ngày giết một con ăn để bồi bổ linh khí, cô nhìn xem ai dám có ý kiến gì chứ?
Kết quả, khi cô làm xong lồng gà mới biết được, hóa ra, muốn nuôi gà cũng phải xem mùa? Bây giờ trời rất lãnh, không ai để gà ấp gà con cả.
Trương Xảo Phương bất đắc dĩ, kế hoạch trong lòng cô lại thất bại, cô chỉ có thể giống như con mèo thèm ăn nhìn chằm chằm vào rau xanh mới nảy mầm, linh khí của cô.
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
296 chương
21 chương
85 chương
11 chương
10 chương
199 chương