Đoạt xá thành thê
Chương 21
<span>Editor: Voicoi08
“Xảo Phương, em khéo tay quá.” Tống Trường Hà nhìn Trương Xảo Phương thêu xong nửa cái đầu rồng, chị khen không ngừng.
Hôm nay chị đến đưa sủi cảo cho em dâu, trong nhà nấu sủi cảo, mọi người biết vợ em trai bắt đầu thêu hoa nên nghĩ muốn gọi cô về ăn cơm cũng tốn thời gian, vậy nên chị bưng sang luôn.
Nếu nói lúc trước chị cũng muốn thêu hoa kiếm tiền, nhưng hiện tại nhìn thấy nửa cái đầu rồng thì chị không còn chút suy nghĩ nào cả, một cái đầu cũng dùng không biết bao nhiêu loại chỉ thêu, đổi đi đổi lại đến mức chị hoa cả mắt, cũng không hiểu sao Xảo Phương có thể nhớ được nhiều màu sắc như vậy? Quá lợi hại. Không trách được cha chị cũng nói tiền không dễ kiếm như vậy, chỉ với thủ pháp như vậy chị có luyện mười năm cũng không được, chị vẫn nên yên tĩnh ở nhà thì hơn, dù sao mua vải mua chỉ thêu cũng tốn tiền.
Trương Xảo Phương ngồi bên cạnh ăn sủi cảo, lqd, nhìn thấy sự hâm mộ trong mắt cô cả, cô cười nói: “Lúc đó em cũng không có cách nào mà chị? Trong nhà cũng chỉ có tiền lương của Trường Lâm, em là một người phụ nữ, muốn làm gì cũng không có tiền, em chỉ có thể nghĩ đến những cách không cần tốn sức thôi.”
“Cũng không thể nói như vậy được, là do em có lòng, người đàn ông làm công ở ngoài, người phụ nữ chỉ có đợi ở nhà, chỉ có em có thể nghĩ đến thêu hoa kiếm tiền, lại còn có thể kiếm được.” Nếu như là chị? Thì cho dù là muốn kiếm tiền nhưng lại không thể làm được cái gì hết.
Trương Xảo Phương uống miếng nước, cười bất đắc dĩ nói: “Ai bảo em có người chị hai thích khoe khoang chứ? Mỗi lần gặp mặt chị ấy đều nói chị ấy kiếm được tiền, nói ti vi nhà chị ấy tốt như thế nào, em cũng nghẹn đến mức muốn mua ti vi luôn.”
Tống Trường Hà bị lời nói của em dâu chọc cho vui vẻ, cô buồn cười lắc đầu nói: “Em đó. . .” Chị cẩn thận đặt giá thêu lên giường đất, quan tâm dặn dò: “Không có chuyện gì thì em nên ra ngoài nhiều một chút, đừng chỉ mải tập chung thêu, cứ như vậy thời gian dài cơ thể em cũng không chịu được.” Nói xong, chị cẩn thận đánh giá Trương Xảo Phương, nghi ngờ nói: “Xảo Phương, em có vẻ trắng hơn rất nhiều đấy?”
Nhà ở bên phải bên trái, thường xuyên gặp mặt nên chị cũng không chú ý, hôm nay cẩn thận quan sát chị mới phát hiện gương mặt nhỏ nhắn của em dâu chị cũng sắp vượt qua gương mặt non mềm của Đình Đình nhà Trường Sơn rồi, thật sự là vừa trắng lại tinh tế.
“Là sao?” Trương Xảo Phương sờ sờ mặt mình, cô cũng nghi ngờ nói. “Em vội đến mức đôi khi còn quên rửa sạch mặt, còn có thể trắng ra sao? Có phải do mùa đông em ít ra ngoài nên trắng hơn không?”
Mới là lạ. Vì cô muốn để mình có làn da tốt như đời trước, mỗi ngày cô đều cẩn thận từng lý từng tý, mỗi ngày cô đều huy động linh khí để rửa mặt, cô chỉ sợ mình trở nên quá trắng khiến mọi người nghi ngờ, xem ra cuối cùng cũng thấy kết quả.
“Cái gì mà cũng trắng? Trong nhà em không có đất, hằng năm em cũng không ra ngoài, có thể trắng hơn cũng có thể trắng hơn bao nhiêu?” Lúc mới kết hôn, Trương Xảo Phương cũng làm việc với người nhà chồng, nhưng cô là một người phụ nữ, có lại chút yếu đuối, mảnh đất của cô và Trường Lâm gần như đều là người trong nhà giúp đỡ hoàn thành, kết quả vợ Tống Trường Sơn mặc kệ, vợ Tống Trường Vinh cũng không chịu làm, làm ầm ĩ một trận, cuối cùng Xảo Phương cũng không trồng mà vất lại cho nhà làm, mỗi năm cô lấy mấy trăm đồng tiền nhận thầu là xong, cho nên người khác có lẽ không trắng chứ Trương Xảo Phương thì tuyệt đối là không.
“Em cũng không biết, mỗi ngày em cũng đâu để ý đến da đâu?” Nói xong, cô lại nhìn cô cả cười: “Chẳng lẽ là do không rửa mặt? Việc này cũng rất có khả năng. . .” Nói một nửa cô đã thấy buồn cười.
“Đi đi, em đừng ở đây đùa chị.” Tống Trường Hà mắng một câu rồi đứng dậy, nhìn cô đã ăn xong chị cũng đứng dậy về nhà. “Em cứ làm đi, chị về nhà trước.” Hai vợ chồng Trường Vinh còn ở nhà đấy, chị vẫn nên về nhà sớm một chút thì tốt hơn.
Rời khỏi nhà Xảo Phương, Tống Trường Hà đi một chút đã về đến nhà, kết quả chị còn chưa vào nhà đã phát hiện vẻ mặt mấy người trong phòng đều không tốt, chuyện gì thế này?
Thấy Tống Trường Hà trở lại, Từ Tiểu Mai đứng lên, lạnh mặt nói: “Cha, mẹ, chúng con đi trước ạ, nhà mình cũng không giúp bọn con được cái gì, chúng con đi chỗ khác nhìn thử xem, nếu không làm cái gì thì đứa nhỏ trong bụng con có được sinh ra thì cũng không nuôi được.”
Tống Trường Vinh vừa nghe vợ nói vậy, anh ta đang đứng một bên cũng vội vàng kéo áo vợ mình, bình thường cha anh ta không thích nói chuyện cũng không có nghĩa là tính tình cha anh tốt, hơn nữa lời nói này thất sự có chút quá đáng.
Quả nhiên, cha Tống cũng tức giận, vừa thấy con dâu nói lời lật trời như vậy, cô ta còn dám dùng đứa nhỏ đến đe dọa ông? Ông lập tức phát hỏa: “Bốn chị em Tống Trường Vinh cũng là do chúng tôi nuôi lơn, nếu đứa nhỏ trong bụng cô quý giá như vậy thì mấy hai người già nhà họ Tống chúng tôi cũng không nuôi nổi, chắc cô không cần sinh ra cũng được.” Cho dù ông không có cháu đến mức phải tuyệt hậu thì cũng không chịu nổi con cháu dùng lời nói như vậy đe dọa ông.
Từ Tiểu Mai vừa nghe thấy lời này mắt lập tức đỏ lên, lại thấy chồng cô ta liên tục nháy mặt với cô ta, cô ta lập tức vung tay bỏ đi. Chờ khi cô ta sinh được một đứa bé mập mạp, hai người già nhà họ Tống này đừng nghĩ đến chuyện có thể cầu xin cô mà nhìn đứa bé.
“Tiểu Mai? Tiểu Mai?” Tống Trường Vinh gọi hai câu, thấy vợ anh ta cũng không quay lại mà đi luôn. Anh ta cũng muốn đuổi theo nhưng lại sợ cha anh tức giận, nếu anh ta không đuổi thì lại sợ vợ anh ta đang mang thai xảy ra việc gì sơ xuất.
Dáng vẻ khó xử của anh ta càng khiến cha Tống bốc hỏa lớn hơn, ông tức giận mắng: “Mày muốn cút thì nhanh biến đi, đừng có đứng trước mặt tao mà giả vờ hiếu thuận, nhưng tao cũng nói cho mày biết, anh hai mày không có nhà, một mình chị dâu thứ hai của mày ở nhà cũng không dễ dàng, đừng có mà giống như ruồi bọ thấy thịt lập tức tranh giành, nếu có chút quá đáng, đừng nói đến chuyện tao không cần cháu trai nhà họ Tống, mà ngay cả mày là con trai nhà họ Tống tao cũng không dám giữ luôn ấy.”
“Cha, cha đừng tức giận, trở về con sẽ nói với cô ấy, trở về nhất định con sẽ nói với cô ấy.” Ngoài miệng thì anh ta cố dỗ cha, nhưng trong lòng Tống Trường Vinh cũng cười khổ, lúc về vợ anh ta có lột da anh ta không? Anh ta thấy cha anh ta quay đầu đi không thèm nhìn mình, anh ta cũng chỉ có thể chào một câu với mẹ và chị rồi nhanh chóng chạy đuổi theo vợ.
Cha Tống nhìn qua cửa sổ thấy dáng vẻ vội vàng chạy đi của con trai, ông càng tức giận, cả đời ông đều kiên cường, lqd, tại sao lại sinh ra bốn đứa con không có tiền đồ vậy chứ? Con gái thì không nói, thấy con gái như vậy ông cũng không nhẫn tâm mà nói, nhưng nhìn ba đứa con trai thì đứa nào cũng sợ vợ, Trường Lâm còn có thể nói là do quanh năm không ở nhà mà thẹn với lòng, nhưng hai thằng còn lại thì biết nói thế nào? Cứ coi như là do Trường Hà làm ảnh hưởng mà có chút khó khăn trong việc cưới vợ, nhưng đều có tay có chân, tại sao lại đến mức chuyện gì cũng nghe theo vợ chứ? Đây là cái nghiệt gì ở đời chứ?
Tống Trường Hà cũng không biết sao lại thế này, chỉ thấy vợ chồng em trai thứ ba đã đi, chị có chút không biết tại sao nhìn về phía mẹ nói: “Mẹ, chuyện gì thế này ạ?” Tại sao lại liên lụy đến mức kéo cả Xảo Phương vào rồi?
“Ai, đừng nói nữa, đây cũng là do nhìn thấy Xảo Phương kiếm được chút tiền mà nháo ra thôi. . .” Bà không biết làm sao, thở dài, bắt đầu kể lại chuyện.
Thật ra rất đơn giản, rất nhiều người không tin là Trương Xảo Phương không có bí quyết gì, nhưng người ta không dạy thì mọi người cũng không có cách nào, lại nghĩ đến chuyện thêu mấy tháng có thể kiếm được 1000 đồng, lúc này còn không bằng tập chung làm tốt chuyện trồng trọt ở nhà nên mọi người cũng không còn suy nghĩ về chuyện này.
Ngược lại, cùng là chị em dâu, Từ Tiểu Mai lại không nghĩ vậy, nhà họ Tống có ba người con trai, trong ba người con thì trước mặt cũng chỉ có mình Tống Trường Lâm là có tiền đồ nhất, dù sao mấy năm nay, những người tham gia quân ngũ vẫn rất được tôn trọng, vốn chồng cô ta cũng là một người không có tiền đồ, trong mấy chị em dâu cô ta lại bị Trương Xảo Phương chèn ép, trong lòng cô ta sao có thể cam tâm chứ? Trước kia cô ta cũng có chút hiểu biết, lại được cha mẹ vừa ý nhất, nhưng từ khi Trương Xảo Phương kiếm được tiền, ai nhìn thấy cô ta cũng sẽ hỏi một câu: chị dâu thứ hai nhà cô thế nào? Cô ta tức giận đến mức không nói thành lời.
Hai ngày trước cô ta có nghe nói, ở thôn bên cạnh có lò gạch kiếm được tiền, cô ta cũng động tâm mà suy tính muốn để chồng cô ta làm lớn một chút, chỉ cần có tiền, thì tham gia quân ngũ cũng có năng lực đến thế nào chứ? Trương Xảo Phương phải vất vả ngày đêm mấy tháng mới có thể kiếm được 1000 đồng, nhưng cô ta chỉ cần một năm cũng có thể kiếm được vài vạn.
Cô ta suy nghĩ vô cùng tốt, lại thêm mềm ngọt bên tai Tống Trường Vinh để anh ta cũng đồng ý, nhưng muốn làm thì phải có tiền vốn, hôm nay bọn họ cũng là đến để mượn tiền vốn.
Lò gạch có kiếm được tiền hay không thì cha Tống không biết. Nhưng ông biết một điều, thứ kia muốn làm được cũng cần đến mấy vạn tiền, tiền của mấy nhà cộng lại cũng không thể làm được cái lò gạch, cần phải góp đến đâu chứ? Ông có trồng trọt mấy năm cũng không đủ tiền vốn, cho nên dù thế nào thì cũng không thể để cô ta làm liên lụy đến mấy người trong nhà được.
Cho nên ông không hề suy nghĩ mà lập tức từ chối, chúng mày có tiền thì tùy chúng mày, nếu chúng mày không có tiền thì đừng có làm.
Từ Tiểu Mai vừa nghe thấy lời này càng không đồng ý, lúc này cô ta lại nói, nếu không cho họ làm lò gạch thì bảo chị dâu hai của cô ta giao bí quyết thêu ra đây, mọi người cùng nhau kiếm tiền.
Cha Tống vừa nghe thấy câu nói ra vẻ đúng tình hợp lý của cô ta thì thiếu chút nữa là tức điên lên, không nói đến chuyện tay nghề này có bí quyết hay không, cho dù có, ở cổ đại cũng chỉ chú ý đến chuyện tay nghề chỉ truyền nam không truyền nữ, ngay cả con gái ruột cũng không được truyền cho, cô ta cũng chỉ là em dâu của chồng thì có mặt mũi gì mà lớn lối như vậy?
Cho nên ông cũng không khách sáo, mở miệng lập tức nói cô ta bỏ cái tâm tư đó đi, chỉ cần con dâu thứ hai không chủ động nói ra thì việc này cũng đừng nghĩ đến nữa.
Từ Tiểu Mai thấy khó cũng không lùi, vậy nên mới dám nói ra câu nói trước đó.
Tống Trường Hà biết rõ câu chuyện, chị bất đắc dĩ nói: “Xảo Phương nào có cái bí quyết gì đâu? Mấy ngày nay không có việc gì nên con thường xuyên qua bên đấy, em ấy thường thêu trước mặt con, một miếng vải, một cây kim và cả đống chỉ thêu, thực sự có bí quyết cũng chỉ là chăm chỉ luyện tập mà thôi, sao tất cả đều để mắt đến em ấy vậy chứ?”
Cha Tống thấy con gái nói như vậy, trong lòng ông càng tức giận với đứa con thứ ba kiến thức hạn hẹp, không muốn nhìn thấy người khác tốt.
Tống Trường Hà khuyên cha chị một lát, nghĩ đến việc này cũng không nên để Xảo Phương biết để tránh sau này chị em dâu còn ở chung với nhau. Hơn nữa chị cũng tin tưởng, qua trận mắng này của cha chị, cho dù hai vợ chồng Tống Trường Vinh trong lòng không muốn thì cũng không dám đi tìm Xảo Phương gây chuyện.
Ngày thường Trương Xảo Phương cũng không có chỗ nào để đi, nguyên chủ không có việc gì lại chạy về nhà mẹ đẻ, cô thì sao? Cô có về mấy lần, thấy cha mẹ luôn thật lòng thật dạ lo lắng cho cô, cho nên cô cũng có thói quen cứ mấy ngày lại chạy về nhà mẹ đẻ một lần.
Hôm nay cũng vậy, cô nhốt mình trong nhà hai ngày, Cửu Long Hí Châu của cô cũng đã thêu xong hai con rồng, nghĩ nghĩ mấy hôm rồi cô chưa về nhà, cô lập tức khóa cửa rồi về nhà mẹ đẻ nhìn xem.
Kết quả, cô vừa vào nhà thì phát hiện chị hai Trương Xảo Tĩnh đang ở nhà, hơn nữa gương mặt cũng sưng hẳn một bên, rõ ràng là bị người khác đánh.</span>
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
296 chương
21 chương
85 chương
11 chương
10 chương
199 chương