<span>Editor: Voicoi08 “Ha ha, trong thư vợ mình nói, cái này bán được lắm, bức tranh thêu có thể treo lên tường nhà, chỉ là cô ấy luôn lén luyện tập, sợ thêu không tốt sẽ bị mọi người trong nhà cười, lần này cảm thấy không tệ lắm mới thêu thành sản phẩm mang đi bán thử, không ngờ thực sự kiếm được tiền.” Tống Trường Lâm vừa nói vừa cởi áo len đang mặc ra, mặc thử áo len màu bạc vợ anh mới đan cho anh, đây là loại áo len hở cổ, bên trong có thể mặc áo phông hoặc áo sơ mi, có thể mặc ra ngoài, còn có thể mặc rất lâu. Triệu Dũng nhìn Tống Trường Lâm mặc đẹp nhưng anh  lại cảm thấy không đơn giản như vậy: “Tại sao gần đây vợ cậu lại tốt với cậu như vậy?” Cô ta chỉ đan hai cái áo len anh đã cảm thấy đây là bánh thịt rơi từ trên trời xuống, vậy mà con mua đồng hồ? “Trước kia vợ mình đối với mình cũng không kém mà.” Tống Trường Lâm soi gương một lúc lâu, tâm trạng rất tốt trả lời. Khóe miệng Triệu Dũng có chút méo mó, anh cảm thấy người đàn ông này bắt đầu không tìm thấy nam bắc, nhất định đây không phải Tống Trường Lâm mà anh quen biết. Triệu Dũng thấy một người đàn ông mà thử xong áo lại thử đến quần, anh có chút phiền, nhíu mày hét lên: “Mình bảo này, cậu là một người đàn ông đấy, cậu có thôi đi không hả?” Giống ý như phụ nữ vậy, đổi đi đổi lại, cũng sắp thành đàn bà rồi. Nhất định anh sẽ không thừa nhận là anh đang ghen tỵ, tuy rằng anh cảm thấy Trương Xảo Phương này hành động rất khó hiểu, nhưng nhìn Tống Trường Lâm mang theo vẻ mặt vui mừng mặc áo len hở cổ, lại đeo đồng hồ mới vào tay, khí chất và hình tượng cũng lập tức bay lên xếp thứ nhất, anh có chút oán trách vợ anh,lqd, vì sao khi cô đan áo cho anh thì anh mặc vào lại giống một con gấu ngốc vậy chứ? Nhưng vợ Trường Lâm đan thì khi mặc lên lại khí phái không nói lên lời? Anh trai à, cái này thật sự không thể trách vợ anh, cùng là người, nhưng anh lại hơn Tống Trường Lâm đến 30 cân. Cuối cùng, Tống Trường Lâm cũng thấy đủ, anh lại mặc áo len kia, còn áo len mới đem cất cẩn thận, nhìn đồng hồ trên tay, anh nghĩ hôm nay không có nhiệm vụ nên anh cũng không lỡ tháo xuống. “Triệu Dũng, cậu nói xem lần trước mình gửi cho Xảo Phương 200 đồng, cô ấy lại mua cho mình cái đồng hồ này, vậy lần này mình phải gửi cái gì cho cô ấy đây?” Hai hôm nay phần tiền trợ cấp kia cũng về đến nói, nhưng vợ anh nói cô ấy bán tranh thêu được 1000 đồng đó, hình như trong tay cô cũng không thiếu tiền, nhưng ít ra anh cũng phải tỏ vẻ một chút đúng không? Tống Trường Lâm bị đả kích, anh cảm thấy được điểm tốt nhưng cũng cảm thấy khó khăn, nhất định anh phải tặng lại thật tốt, không thể để vợ anh đau lòng được. “Cái này thì chính cậu tự suy nghĩ đi, đó là vợ cậu, làm sao mình biết cô ấy thích cái gì chứ? Bây giờ cậu nhanh chóng mặc áo vào, đừng quên trưa nay chúng ta phải đến nhà liên trưởng Tôn làm sủi cảo đó, đi nhanh lên cho mình.” Nói xong, Triệu Dũng cầm áo khoác nhét vào tay Tống Trường Lâm, túm anh đi ra ngoài. Anh nghĩ Trương Xảo Phương không tốt bụng như vậy, nhưng anh lại không tìm được chứng cứ, vậy nên chỉ cần nghe thấy lời nói về cô ta đã thấy phiền lòng, anh chỉ cảm thấy anh như Tôn Ngộ Không trong lòng tràn đầy tức giận, biết rõ rành rành là  người phụ nữ này là bạch cốt tinh còn chưa hiện nguyên hình, nhưng đến miệng thì lại không thể nói rõ được. Tống Trường Lâm nhớ đến chuyện phải đến nhà liên trưởng làm sủi cảo, anh cũng tạm để chuyện gửi gì về cho vợ anh sang một bên. Hiện tại, các sĩ quan trong bộ đội đa số là từ trường quân đội ra, giống như anh và Triệu Dũng không học qua trường bộ đội lại thật sự dựa vào công tác quân sự, dựa vào đầu năm lên làm đội trưởng thật sự không nhiều, liên trưởng của bọn anh cũng vậy, mười mấy tuổi đã theo quân, bình thường cũng không có một hai ngày thả lỏng, bình thường những ngày này mấy người cũng không có chỗ nào để đi, hoặc là đến nhà liên trưởng làm sủi cảo, hoặc là kiếm chút thức ăn về cải thiện món ăn. Dù sao mấy người bọn họ cũng là những người cùng tuổi, đa số cũng không  có người nhà theo quân, nhưng mà qua mấy năm nữa thì tốt rồi, nhưng sẽ có rất nhiều nơi phải đi? Nghĩ vậy, anh quay đầu nhìn Triệu Dũng: “Cậu chỉ còn một năm nữa là được 15 năm đúng không? Vợ cậu có muốn theo quân không?” Nhìn lại bản thân, anh còn những ba năm nữa, nghĩ vậy, anh có chút nóng lòng, dù sao vợ anh cũng quan tâm anh như thế thì anh càng muốn đón người đến bên cạnh. “Ai, nhìn nhìn lại đi.” Nói đến chuyện này, Triệu Dũng không biết làm sao thở dài, anh cũng sắp 32 tuổi, anh và vợ nhiều năm chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, đương nhiên anh cũng muốn sớm được đoàn tụ với vợ và con, nhưng đi làm sao được đây? “Cháu cậu cũng bảy tuổi rồi, cũng sắp lên tiểu học, nếu đi lại phải điều chỉnh? Hoặc là để ở trong nhà không đưa đi cùng sao? Sức khỏe của mẹ mình cũng không tốt, cậu nói xem, bọn mình đã không thể tận hiếu thì thôi lại còn muốn nhờ một người già trông hộ đứa nhỏ hay sao? Chuyện này nói sau đi.” Tống Trường Lâm vừa nghe thấy cũng nhíu mày, đây là chỗ khó với người nhà theo quân, chỗ này của bọn họ tương đối hẻo lánh, thị trấn gần nhất cũng đi hết cả hai tiếng đồng hồ, để đứa nhỏ mỗi ngày phải chạy tới chạy lui cũng không tiện, nhưng còn có thể làm thế nào đây? “Từ từ sẽ đến thôi, còn một năm nữa mà, có lẽ đến lúc đó sẽ có cách giải quyết.” Ngoài miệng thì anh nói vậy, nhưng anh cũng biết đây chỉ là lời nói suông mà thôi, mười năm còn không thay đổi gì thì nói gì đến một năm? Chắc là không còn hi vọng gì nữa. Thấy bạn tốt vẫn buồn rầu không vui, "Cho dù như thế nào thì cậu cũng có con trai mà, còn có vấn đề gì có thể buồn chứ, bây giờ người nên buồn là mình mà mình còn chưa buồn, cậu nên biết đủ đi.” Bao giờ anh mới có một đứa bé chứ? Không cần con trai, con gái cũng được mà. Vừa nghe thế, Triệu Dũng cũng vui vẻ cười ha ha, nói: “Muốn có con trai sao? Chúng ta luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, lqd, nhưng vẫn có độ khó, cậu đừng thấy mình kết hôn sớm, thật ra mình cũng ba năm mới có cháu trai của cậu, cậu mới được hai năm, cứ từ từ mà chờ đi," Triệu Dũng nhớ đến con trai khỏe mạnh kháu khỉnh ở nhà, tâm trạng anh lại chuyển thành tốt. Bọn họ đối vời nhà liên trưởng Tôn đã quen đến mức không thể quen hơn, dù sao cũng là thủ trưởng cũ, từ khi họ tham gia quân ngũ đã đi theo ông, nhiều năm như vậy, bọn họ cũng luôn đến đây tìm cảm giác gia đình ấm áp, họ cũng sắp coi đây như một nửa gia đình rồi. Vừa mới vào nhà, liên trưởng Tôn của họ đi một đôi dép lê từ trong phòng ra ngoài, thấy hai người bọn họ đến cũng vui vẻ chỉ vào bồn rửa mặt ở gian ngoài nói: “Hai tên nhóc các cậu có thể tính là đến thì cũng nhanh chóng rửa tay làm sủi cảo đi, chị dâu các cậu đang mắng đó, nói nếu các cậu không đến thì hôm nay làm sủi cảo sẽ không cho các cậu ăn.” Tống Trường Lâm vừa nghe lập tức nở nụ cười: “Ha ha, liên trưởng, chắc hẳn chị dâu không phải mắng bọn em đúng không?” “Đúng vậy, chị dâu luôn đối tốt với bọn em, dù bọn em có đến muộn cũng sẽ giữ lại cho bọn em, sao có thể nói là không cho bọn em ăn chứ?” Triệu Dũng kiên quyết không tin đối phương châm ngòi. “Ai nói không mắng? Bà ấy vừa mới. . .” Liên trưởng Tôn còn đang định thêm mắm thêm muối, thì một người phụ nữ khoảng hơn 40 tuổi đi từ bên trong ra, trong tay người phụ nữ này còn cầm một cái chày cán bột, vốn đang trừng lớn hai mắt, nhưng vừa nhìn thấy hai người Tống Trường Lâm thì lập tức lại chuyển thành ý cười, chỉ vào chồng oán trách với hai người: “Các cậu cũng đến rồi, chị cũng sắp bị anh Tôn của các cậu làm cho tức chết rồi, rõ ràng không làm gì cả nhưng lại còn nhận nhào bột, bột này cũng là chị nhào, quả thực chính là đồ ba phải, lấy lau lên tường cũng không chùi hết, bột không bị chị sửa cũng sẽ lên men, nói anh ấy cũng không chịu nhận sai, muốn làm da sủi cảo, da sủi cảo gì mà để người ta làm thành bánh mì bánh bao cũng sẽ ngại to. . . .” Thấy vợ mình nói mãi không yên, liên trưởng Tôn không kiên nhẫn nổi trừng mắt lên: “Vừa cằn nhằn là nói liền không dứt, ai nói anh không làm gì? Củ cải này không phải anh cắt à? Sao không làm sống luôn đi?” “Thối lắm. Nếu đến củ cải anh cũng không cắt em có thể coi anh như củ cải mà băm, anh còn không biết xấu hổ mà nói mình cắt củ cải à?” Người khác sợ anh ấy trừng mắt nhưng chị là vợ anh ấy, chị không sợ, Thẩm Tú Trân chống tay vào hông trừng lại, giọng điệu cũng nâng lên cao vút, lập tức, liên trưởng ủ rũ luôn. Vợ anh là thanh mai trúc mã, cùng anh lớn lên ở một thôn, lúc biết anh theo quân, một chữ cũng chưa nói mà chuyển hành lý của bản thân gả đến nhà anh. Nhiều năm như vậy anh luôn ở bộ đội, không chút quan tâm đến gia đình, vợ anh ở nhà hầu hạ cha mẹ anh, chăm sóc con nhỏ, cho nên liên trưởng Tôn luôn cảm thấy có lỗi với người ta, mọi việc đều nhường vợ, còn nói ra cho oai là cái gì mà anh là người đàn ông tốt không đấu với phụ nữ. Bên này, anh bị vợ cằn nhằn một trận, tâm trạng đang oan ức, ngẩng đầu lại phát hiện hai tên nhóc kia đang cười trộm? Anh nổi trận lôi đình ngay lập tức: “Cười cái gì? Có gì mà buồn cười? Biết làm sủi cảo sao không đến sớm một chút? Tý nữa đi ra ngoài chạy 20 vòng rồi vào ăn cơm, có còn chút kỷ luật nào không thế hả?” Hai người bị mắng đều cúi đầu nhìn giầy, liên trưởng Tôn tìm lại mặt mũi của người đàn ông, kết quả thắt lưng còn chưa nhô lên, Thẩm Tú Trân cầm chày cán bột, dùng một tay đẩy đẩy thân người cao lớn thô kệch của chồng sang một bên: “Đi đi đi, đừng có đem uy phong liên trưởng của anh về đây, nhà này do em định đoạt, anh sang bên kia ngồi mát mẻ đợi đi. Trường Lâm, Triệu Dũng, đi, cùng chị dâu đi làm sủi cảo đi, đừng quan tâm đến anh Tôn của các cậu?”</span>