Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Những ai gặp trường hợp thế này cũng sẽ nói như vậy, hiện tại tôi không thể tin ai được." Tiếng nói trầm thấp của ông van lên, đầy sự già dặn kinh nghiệm, ông không lập tức phán xét cũng không bác bỏ mọi việc.
Việc đó làm Âu Khả Lam có chút thả lỏng nhưng lòng vẫn đầy lo sợ.
"Hiện tại những tin đồn đó tuy không được xác thực nhưng vẫn mang tiếng xấu cho nhà trường." Thầy hiệu trưởng nói đến đây thì dừng lại một ít, ông ngước gương mặt có chút bất đắc dĩ lên nhìn cô.
"Cô có thể nghỉ ngơi một thời gian, nếu chuyện này giải quyết ổn thỏa rồi thì nhà trường sẽ thông báo lại cho cô." Thầy hiệu trưởng nghiêm túc nhìn cô, cất giọng nói ôn hòa nhưng làm cô chấn động.
Âu Khả Lam trong nháy mắt cõi lòng cô tràn ngập tuyệt vọng, cô biết phải làm thế nào bây giờ, cái cảm giác uất ức này thật không dễ chịu, cô đã làm sai việc gì chứ? Tại sao họ lại có thể nhẫn tâm như vậy, ép cô đi vào ngõ cụt như thế này.
Cô biết trong tình cảnh thế này, quyết định của thầy hiệu trưởng cũng là bắt đắc dĩ mà thôi, hơn nữa cô cũng không thể vì bản thân mà làm ảnh hưởng đến nhà trường, rời đi có lẽ sẽ tốt hơn, một quyết định ổn thỏa cả đôi đường.
Tuy nghĩ là vậy, nhưng chóp mũi cô vẫn cay cay, dẫu sao đây là kết quả không đáng để cô phải gánh chịu nhưng chuyện đã đành thôi thì.
"Vâng" Giọng cô run run lên tiếng, ánh mắt chợt mất đi ánh sáng.
Đây là công việc cô yêu thích, hơn thế nguồn tài chính của cô cũng phụ thuộc tất cả vào nó, thế mà phải đành lòng vứt đi.
Thầy hiệu trưởng nhìn cô, đôi mắt già chợt lóe lên nỗi sầu muộn, với kinh nghiệm nhìn người nhiều năm, ông biết mình không nhìn lầm, cô gái này thật sự đang rất tuyệt vọng, cái sự ủ rũ chỉ những người thật tâm hết lòng với nghề mới biết được nó đau đến thế nào. Bây giờ ông đã già có từ bỏ chức vụ này cũng không sao, còn cô một cô gái trẻ đầy nhiệt huyết, cùng với sự tận tâm với nghề làm sao có thể chịu nổi được chứ.
Sau khi bóng lưng cô khuất sau cánh cửa, ông mới thở dài một hơi lắc đầu tiếc nuối.
"Bỏ đi một giáo viên thế này, thật tiếc."
...
"Haha...haha" Tiếng cười giễu cợt không ngớt vang lên.
Chẳng hiểu sao vừa bước ra khỏi văn phòng chưa được bao lâu, cô đã đụng mặt đám người Lạc Vỹ Trân, dường như họ biết trước được chuyện gì đã xảy ra với cô, lòng cô không ngừng dấy lên sự nghi hoặc.
"Ây da, sao lại có vẻ mặt này vậy?" Lạc Vỹ Trân chậc lưỡi vài cái, nói ra những lời thương xót như cợt nhã cô.
"Gương mặt đã chẳng đẹp mà còn ủ rũ như này trong thật chẳng khác gì bà già nhe" Tịnh Ái bước tới đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng nâng gương mặt thanh tú vì chuyện vừa rồi mà thấm nét ưu sầu.
"Buông ra" Âu Khả Lam đột nhiên lạnh giọng gạt phất bàn tay đang nâng khuôn mặt cô ra, đôi mắt dịu dàng thường ngày dường như biến mất hẳn.
Đôi mắt long lanh ủ rũ dần được thay thế bằng vẻ sắt nhọn, cao ngạo, khiến kẻ khác không rét mà run.
Tịnh Ái không ngờ cô sẽ phản ứng như thế, trong lòng không khỏi chấn kinh, có chút run rẩy lùi bước.
"Hừ, cô là đang thẹn quá hóa giận sao?" Lạc Vỹ Trân lúc đầu cũng hơi ngạc nhiên nhưng chẳng mấy chốc cô ta lại khôi phục vẻ nhạo bán như thường, liếc nhìn cô thốt lên những lời khinh bỉ chói tai.
Đôi mắt sắt lạnh liếc nhìn về phía cô ta, như một mũi dao nhọn được kết từ băng ngọc, cương quyết cùng lãnh cảm, khiến cô ta chợt dấy lên nỗi sợ hãy.
Âu Khả Lam biết bản thân bây giờ có nói gì nữa cũng vô ích, cải nhau với những hạn người đó đúng là đã tự hạ thấp bản thân xuống. Nghĩ vậy cô nhanh chóng bước đi, rời khỏi nơi thị phi đầy rắn rết này.
Lạc Vỹ Trân dù lòng có chút sợ hãy nhưng sao có thể cho cô đi dễ dàng như vậy được, cô ta tức giận, ra lệnh cho đám đàn em chặn đường cô lại.
"Muốn đi, sao có thể dễ dàng như vậy được" Lạc Vỹ Trân kiêu ngạo bước tới gần cô hơn.
"Muốn gì?" Âu Khả Lam lạnh giọng, cất tiếng, khí thế chẳng những không thua kém mà còn như băng lãnh hơn, cái khí chất này chẳng khác gì của đấng nam nhi, mạnh mẽ cùng cương quyết, máu lạnh, cường quyền khiến người người run sợ nể phục.
Có lẽ từ trước tới giờ họ không nhận ra vẻ mặt này của cô, hoặc khi con người đến điểm giới hạn thì mới biết khả năng của bản thân tới mức nào.
"Vẫn là những lời cũ, rời xa Lăng Cách, dù bằng cách gì đi nữa cô cũng không được lại gần quyến rũ anh ấy nữa." Lạc Vỹ Trân cất tiếng đanh thép, như là cảnh cáo lại càng giống lời đe dọa.
Âu Khả Lam khinh bỉ, hừ lạnh.
"Là tôi quyến rủ hay tự câu ta đến với tôi? À mà so về trình độ quyến rũ sao tôi có thể so sánh với Lạc tiểu thư đây được" Âu Khả Lam nở nụ cười, lạnh nhạt, lại đầy sự lôi cuống cùng thách thức.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
40 chương
94 chương
21 chương
41 chương
89 chương
11 chương