Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânBên hồ ánh trăng sáng lung linh huyền ảo, soi bỏng hình dưới dòng nước êm đềm, thật thơ mộng nhưng lại là một ảo cảnh "kính hoa thủy nguyệt" tuy đẹp nhưng lại chẳng khác gì hư không...
Cuộc sống, con người và tình yêu đôi khi lại là như vậy, tranh cái quyền úy giả tạo, lừa gạt dối trả lẫn nhau, làm mọi giá để giành giựt thứ mình mong muốn...nhưng khi ra đi vẫn là trở thành cát bụi không đem theo được thứ gì.
Cô nhìn Từ Lăng Cách, nghĩ về cảm xúc đang dần len lỏi trong trái tim, cô thật sự yêu anh sao? Hay chỉ là rung động nhất thời do gần gũi thân thiết quá lâu, nhưng thật sự là yêu thì sao, đến cuối cùng nó cũng chẳng khác mặt trăng dưới nước kia là bao, chỉ cần gió, một cơn gió nhẹ thôi cũng đủ xóa nhòa tất cả.
"Bóc" Một cái búng đột ngột rơi xuống trán làm cô giật mình.
"Làm gì mà ngẩn người nhìn tôi vậy? Say đắm lắm phải không?" Từ Lăng Cách vừa nói vừa nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng đều như một hoàng tử điển trai bước ra từ truyện cổ tích.
"Tôi...tôi mới không có" Cô nhanh miệng phản bác.
Dưới ánh trăng, cô nhỏ nhắn đáng yêu như một thiên thần, đôi má phím hồng cùng với dáng dấp ngượng ngùng càng thêm phần dễ thương đến nao lòng, Từ Lăng Cách không kìm được ôm cô vào lòng, cầm tì lên đỉnh đầu cô, thỏa mãn nở nụ cười dịu dàng như ánh trăng.
Lúc nào được Từ Lăng Cách ôm cũng vậy, ấm áp, an toàn luôn khiến tim cô loạn nhịp, dẫu biết đôi chân cứ dần dần tiến về nơi cấm địa nhưng vẫn không cách nào thối lui, trở về như cũ.
Dù không muốn nhưng lý trí cô rất tỉnh táo, nếu đã không trở về được thì cũng không nên tiến xa hơn, nếu cứ để cảm xúc chi phối thì con đường phía trước của cô sẽ thật tồi tệ rồi.
Âu Khả Lam dịch người đẩy anh ra, nhưng cơ thể trước mắt như một vách đá kiên cố không cách nào xê dịch.
"Đừng động, cho tôi ôm cái thế giới nhỏ này một chút" chất giọng trầm ấm dụ hoặc cất lên như thứ rượu lâu năm nếu lỡ uống vào sẽ khiến người ta ngất ngây đắm chìm trong huyễn cảnh.
Nay cô đã bị động mà uống nó rồi, cái cảm giác lâng lâng ngọt ngào này thật khiến con người ta muốn chìm đắm.
Âu Khả Lam vừa nghe đầu tiên là kinh ngạt, sau đó lại là cảm giác ngọt ngào đến khó tả, lần đầu tiên Từ Lăng Cách nói với cô những lời dịu dàng, ngọt ngào như thế cùng với chất giọng trầm ấm của anh lại tạo cho cô một cảm giác chân thật làm náo động lòng người.
Đây cũng là lần đầu tiên cô muốn ôm Từ Lăng Cách ôm lấy vị thần bảo vệ mình một lần, chủ động mà ôm thật chặt... Lúc đầu cô cứ nghĩ lý trí của bản thân rất kiên cố cho đến khi lời nói ấy thốt lên, cô mới nhận ra rằng nó chẳng khác một tờ giấy mỏng ngăn cách, là cô từ trước đến nay không nhận ra hoặc đó là một sự lừa dối chính mình.
Đêm nay cô chẳng ngại ngần gì nữa, vòng tay nhỏ xiết chặt ôm lấy anh, cố gắng mà hưởng thụ cái cảm giác ấm áp ngọt ngào này.
Nụ cười mãn nguyện Từ Lăng Cách càng thêm dãn rộng, có lẽ như thế là đủ rồi, anh cần gì phải tranh đoạt tìm kiếm danh vọng cao xa, có cô, cố thế giới nhỏ này tất cả đều là vầng hào quang của anh rồi.
...
"Lăng Cách hình như đang cùng ai đứng ở đằng kia có phải không?" Ông Từ nhanh mắt nhìn thấy con trai ở phía xa.
"Đúng rồi, là tiểu Lam, nhìn chúng nó thật xứng đôi" Bà Từ cười tươi nhìn về phía cô và anh, lòng chợt dâng lên niềm vui sướng, hạnh phúc khi nhìn thấy cặp đôi trẻ đang quấn quýt.
"Thật là, sao lại thân mật ôm nhau như thế chứ, phải đến dạy bảo lại nó mới được" Ông Từ lộ vẻ không hài lòng khi thấy con trai làm chuyện không đúng.
Bà Từ vội kéo tay ngăn ông lại.
"Ông làm gì vậy, để cho tụi nhỏ thoải mái đi, ông đã già rồi lỗi thời mất rồi, mấy cái đạo lý cũ rích đấy sao còn hợp nữa."
"Bà đừng cản tôi, đạo lý là của ông bà để lại, ở thời nào cũng vậy." Ông Từ vẫn kiên quyết với ý nghĩ của mình, khăng khăng tiến về phía anh.
"Tôi...tôi đau đầu quá ông đưa tôi về đi." Thấy không ngăn ông được, bà liền giả bệnh tay vịn lấy trụ gần đấy.
"Bà có sao không? Sao tự nhiên lại thế rồi, thật là để tôi gọi về nói quản gia bảo bác sĩ đến khám cho bà" Ông Từ không khỏi lo lắng, một thân chiều chuộng quan tâm bà.
"Tôi chỉ là đau đầu thôi, ông đưa tôi về nghỉ đi."
"Được, được chúng ta về."
Ông được xem là một người tàn khốc trên thương trường, nhưng khi đối với bà đối với gia đình thì lại khác hẳn, ông luôn quan tâm từng chút lo lắng từng điều cho người vợ nhất mực thương yêu này.
...
Hôm sau, nhân lúc bà Từ đi mua sắm, ông tranh thủ sang phòng đàm đạo với con trai một chút về đạo lý luân thường.
Ông bước vào phòng nhưng chẳng thấy Từ Lăng Cách đâu, chỉ ngỡ ngàng trước vài tấm ảnh và tờ báo trên bàn của anh.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
168 chương
45 chương
99 chương
15 chương
72 chương
25 chương
400 chương