Đoạt tình nữ sư - cô giáo đừng rời xa tôi!
Chương 63 : heo lười
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Ọt...ọt..." Vài tiếng động nhỏ phát ra từ bụng Âu Khả Lam.
Cô cuối mặt ỉu xìu nhìn cái bụng trống không.
"Đói rồi sao?" Từ Lăng Cách bước lại xoa đầu cô nhẹ giọng nói.
"Ừm... anh có nhớ lúc gọi cho tôi đã nói gì không?" Cô ngước đôi mắt long lanh lên nhìn anh, như những vì tinh tú lấp lánh tỏa sáng trên nền trời.
"Tôi chưa lẩm cẩm đâu, đi thôi cô gái ngốc" Nói rồi anh nắm tay cô vào xe, thẳng tiến tới một nhà hàng sang trọng.
...
"Chiều nay anh bận gì vậy sao không thấy anh ở trường?"
"Sao em lại đến trường nữa vậy?" Từ Lăng Cách nhíu mày nghiêm giọng nói với cô.
"Tại tôi muốn vào xem thử tình hình, mà thôi đừng quan tâm, còn anh sao lại bỏ học?" nhắc đến việc đó làm tâm tình cô hơi khó chịu nên đành nói lãng sang chuyện khác.
"Chiều tôi có việc đến nhờ Khải Phong sau đó thì mẹ điện bảo ba về nên tôi đành nghỉ học về nhà luôn."
"Ừm, bác trai đã về chắc bác gái sẽ vui lắm đây, chẳng còn buồn chán như lúc trước nữa"
"Đúng thế, mẹ tôi rất giống một đứa trẻ rất ham vui nhưng trước đây bà ấy cũng chịu không ít thiệt thòi khi phải cùng ba tôi cực khổ làm nên cơ nghiệp hôm nay."
Chẳng bao lâu sao chiếc xe đã dừng tại cổng của một nhà hàng Pháp cao cấp, nơi dành cho các cấp bậc thượng lưu cao quý.
"Hôm nay em muốn ăn gì?" Từ Lăng Cách đưa thực đơn sang cho cô.
"Cứ đơn giản như lúc trước thôi, anh cứ chọn đi" Ở đây cô thấy món nào cũng giá trên trời, dù bản thân không trả tiền nhưng nhìn vẫn thấy xót cho túi tiền nên đành đẩy sang cho anh.
...
"Khi tôi đi ở nhà vẫn ổn chứ?" Trên bàn cơm, ông Từ chậm rãi nhìn bà nói.
"Cũng chẳng có gì, từ khi có gia sư đến kèm Lăng Cách cũng chăm lên rất nhiều học rất khá." Bà Từ hăng hái kể cho ông nghe.
"Vậy sao? Người gia sư đó chắc hẳn là rất giỏi" Ông Từ nhìn bà thoáng nét vui.
" Không những giỏi, tiểu Lam còn rất dễ thương, ngoan hiền, con bé rất đáng yêu, nếu như tôi cũng có một đứa con gái như thế thì tốt biết bao, hay là con dâu cũng rất tốt, ông thấy sao?" Bà Từ hào hứng lên tiếng cũng không quên nói nhẹ cho ông biết ý đồ của bà.
"Bà này, chuyện vô lý như thế bà cũng nói được sao? Dù cô ấy có trẻ và ngoan hiền thì cũng lớn tuổi hơn, đã thế còn là gia sư, nếu tác hợp lại còn ra luân thường đạo lý gì nữa" Ông Từ tỏ ra nghiêm nghị không mấy tán thành ý kiến của bà.
" Ông đúng là lỗi thời, đã là thế kỉ nào rồi còn xem trọng những vấn đề đấy, quan trọng là tụi nhỏ nó thấy hợp thì nên tác thành cho chúng nó" Bà Từ ngưng đủ nghiêm chỉnh chỉ trích ông.
"Tôi vẫn thấy chuyện này không được lắm" chuyện gì ông cũng có thể nghe lời bà nhưng về việc này thì bà hành động quá khinh suất rồi.
"Sao lại không được chứ?"
"Reng...reng..." Tiếng chuông điện thoại cùng lúc vang lên ngắt ngang lời bà.
"Alo..." Ông Từ nhẹ giọng cất tiếng.
"Được, được nhưng cho tôi khất lại bữa sáng mai nhé, hiện tại đang ăn với bà nhà rồi...được được tôi hứa mà..." Ông Từ vui vẻ tán gẫu qua điện thoại.
"Ai gọi thế?"
" Là lão Lâm, nghe tin tôi về thì gọi hẹn ăn cơm ấy mà."
"Hai ông này, cứ như là nhiều năm không gặp vậy." Tuy là lời trách móc nhưng bà cũng rất vui cho ông, tuổi già đôi khi lại cần một người gọi là tri kỉ như vậy.
"Được rồi, giờ ăn cơm thôi nào, ăn xong bà muốn đi đâu không tôi đích thân chở bà đi." Ông Từ cất tiếng nuông chiều bà, ông là vậy luôn xem vợ là nhất vì chỉ có ông mới biết bà đã hi sinh rất nhiều vì ông.
" Tối rồi còn đi đâu được nữa chứ?" Bà Từ liếc nhìn sắc trời đã tối đen thì thất vọng lên tiếng.
"Dạo mát một chút cũng tốt"
"Được, nghe ông vậy"
...
"Trễ rồi về thôi"
Sau khi ăn no tâm tình cũng thoải mái hẳn lên, cô thở một hơi thật dài như xua tan bao nhiêu mệt mỏi hôm nay, rồi thư thái nở nụ cười mãn nguyện, đôi khi cuộc sống là như thế đơn giản một chút sẽ thoải mái hơn.
"Có cần tôi dẫn em đi hóng mát một chút không?" Từ Lăng Cách nhìn cô đã vui vẻ trở lại, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
"Nhưng tôi buồn ngủ rồi..." Vừa nói xong cô đã đưa tay che miệng ngáp một hơi dài.
" Đúng là heo mà, ăn rồi lại ngủ" Anh nhìn cô phì cười, xong lại không quên trêu cô một câu.
" Heo thì sao? Được ăn được ngủ không cần phải lo lắng mọi thứ, thật thoải mái biết bao." Âu Khả Lam nhắm mắt mơ tưởng về cảnh sung sướng như chú heo thì nở nụ cười mãn nguyện.
" Sau đó sẽ bị thịt..." Chưa để cô thỏa mãn trong giấc mơ thì anh đã dùng một câu đầy thâm thúy kéo cô dậy.
Liền đó Âu Khả Lam ném cho anh một ánh mắt sắt bén.
"Chết thì hết, kiếp sau có khi lại đào thai làm heo nữa thì sao?"
"Đúng thật là phục em"
"Nhưng vừa ăn xong cũng phải dạo một chút cho tiêu hóa đã, nhân tiện hôm nay là ngày rằm tôi đưa em ra bờ hồ ngắm trăng"
"Thôi được rồi, nhưng sớm về nhé, tôi buồn ngủ lắm rồi."
"Biết rồi heo lười" Từ Lăng Cách vừa nói vừa cưng chiều đưa tay lên xoa đầu cô.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
168 chương
45 chương
99 chương
15 chương
72 chương
25 chương
400 chương