Đoạt tình nữ sư - cô giáo đừng rời xa tôi!
Chương 62 : mùi giấm nhẹ
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Cô có muốn ngắm sao đêm ở đây không?" Trịnh Hạo Dương thấy không khí hơi chùng xuống thì cất tiếng hất tan sự ngột ngạt xung quanh.
"Chắc là không được đâu" Âu Khả Lam cất tiếng từ chối kèm theo sự luyến tiếc mà nhìn lên bầu trời đang dần chuyển sắc hoàng hôn.
Hoàng hôn ở đây không đẹp lắm, do mặt biển hướng về phía đông nên khi mặt trời lặng chỉ có thể nhìn sắc trời đỏ nhạt chẳng mấy đẹp đẽ như ở nơi khác.
"Tuy hoàng hôn không mấy đẹp nhưng sao đêm ở đây lại cực kì lung linh, đẹp đến nao lòng đấy" Trịnh Hạo Dương vừa nhìn đã hiểu ý cô vội bồi thêm một câu níu chân cô lại.
Tiếng nhạc chuông quen thuộc lại vang lên, phá tan bầu không khí lãng mạng lúc bấy giờ.
"Alo"
"Em đang ở đâu đấy?" Từ Lăng Cách cất tiếng đầy lo lắng.
"Tôi ở một nơi rất đẹp..."
"Hả? Này em đừng có mà nghĩ bậy đấy, em đang ở đâu tôi tới liền" Nghe được câu trả lời lấp lửng của Âu Khả Lam tâm Anh càng lo lắng hơn.
"Tôi không sao đâu, đừng lo lắng, tôi không dại dột yếu đuối như mấy người kia đâu" Âu Khả Lam bị câu nói của Từ Lăng Cách làm bậc cười, cô nhẹ cất tiếng giải thích với anh.
"Thế thì tốt, còn bây giờ ngoan ngoãn nói địa điểm tôi đến đón em" Anh cất tiếng đầy vẻ mệnh lệnh như không kém phần nuông chiều với cô.
"Anh không biết nơi này đâu, chút tôi sẽ về nhà"
"Đừng đi lung tung vào ban đêm biết không, trời sắp tối rồi đấy, mau về tôi dẫn em đi ăn" Anh cất tiếng như dụ một đứa trẻ đang rông chơi mau về nhà.
"Ừm"
"Lăng Cách gọi sao?"
"Đúng vậy"
"Haizzz, chắc là chẳng níu cô lại được rồi, về thôi" Trịnh Hạo Dương thở dài một hơi ngồi bậc dậy, bước đến chỗ đậu xe.
Anh ta mở cửa nghiêng người lịch thiệp mời cô.
"Xin mời tiểu thư..." Kèm theo đó là một nụ cười quyến rũ chuyên nghiệp.
"Cảm ơn Trịnh thiếu gia" Âu Khả Lam tâm trạng cũng thoải mái nên cùng với anh ta đùa một câu.
"Sao lúc nảy cô biết Lăng Cách sẽ không biết nơi này?" Trịnh Hạo Dương dường như nhớ ra đều gì đó quay sang hỏi cô.
"Tôi đoán" Cô nở nụ cười tinh ranh nhìn anh như thể hiện trí thông minh của mình.
"Cô cũng thật tinh quái, xem như hôm nay cô nợ tôi một ân tình, sớm mà đền đáp đi"
"Hừm, đồ nhỏ mọn"
"Cô nói ai nhỏ mọn hả, nếu không có tôi hôm nay cô sẽ đến được đẹp như thế hả?" Trịnh Hạo Dương nhăn mặt kể công.
"Nhắc mới nhớ, anh chưa kể hết câu chuyện cho tôi nghe đó" Âu Khả Lam mong chờ quay sang nhìn anh.
"Nhìn cô mong hứng thú kìa, nhưng tôi đây rất thích người khác đặc biệt là những cô gái vô ơn như cô bị ức chế, nên tôi không kể nữa đâu hahaha..."
"Anh có phải là đàn ông không thế?"
"Tất nhiên rồi"
"Hừm, xem anh tính toán chi li thế kia chẳng khác gì phụ nữ đanh đá, lè..."
"Cô...cô nói ai thế, có tin tôi thả cô ở đây không, xem cô khi nào mới tìm được đường về" Trịnh Hạo Dương bực tức đe doạ cô.
"Anh thử xem, xem Từ Lăng Cách xử anh thế nào, haha..." Cô ngước mặt đắc ý nhìn anh, cười thỏa mãn.
"Cô được lắm, xem như cô tài giỏi có quyền có thế hơn tôi...biết thế tôi chẳng quan tâm cô làm gì"
"Thôi được rồi, cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi rất nhiều, nếu có cơ hội tôi sẽ đãi anh một bữa cơm"
"Có thế mới được chứ"
...
"Sao em lại đi cùng cậu ta thế, có biết hắn nguy hiểm lắm không?" Từ Lăng Cách vừa gặp cô đã hỏi tới tấp, luôn tay xoay xoay cô vài vòng xác định cô không bị làm sao mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nè...nè, ý cậu là sao vậy hả, làm như tôi rất tệ hại vậy?" Trịnh Hạo Dương nhăn mặt quay sang hỏi cho ra lẽ.
"Cậu không tệ hại thì ai?" Anh chỉ lạnh nhạt nói một câu làm cậu ta cứng miệng, uất ức nhưng chẳng biết nói gì.
"Anh đừng hiểu lầm anh ấy, dù sao hôm nay tôi cũng phiền anh ấy rất nhiều." Âu Khả Lam thấy hai người họ cãi cọ cũng chẳng ít gì nên xen vào giải vây.
"Hừ, xem như lần này cậu trượng nghĩa."
Nhưng đột nhiên Từ Lăng Cách sa sầm mặt quay lại nhìn cô.
"Em gọi cậu ta bằng gì?"
"Anh..." Cô ngây thơ trả lời.
"Em có biết cậu ta nhỏ hơn em bao tuổi không?" Từ Lăng Cách nhíu mày nghiêm giọng nói với cô.
"Chắc không nhỏ hơn cậu nhỉ, học sinh Từ?" Âu Khả Lam nổi hứng trêu anh, vừa nói cô vừa vỗ vỗ vai anh đúng như dáng vẻ của một cô giáo.
"Haha...cười chết tôi mất...xem cậu kìa Lăng Cách, lần đầu tiên thấy cậu yếu thế đấy...haha..." Trịnh Hạo Dương nhìn hai người bọn họ đấu khẩu mà được một trận cười to.
"Cậu cút về cho tôi, rảnh quá ở đây hóng chuyện người khác à" Từ Lăng Cách bị cười nhạo sinh ra nổi giận, đành đem cậu ta ra làm vật hi sinh.
"Được được, đừng nóng, tôi về, Khả Lam à tôi thấy tối nay có mùi giấm nồng nặc quá, chúc cô bình an vô sự haha..."
Âu Khả Lam lắc đầu chịu thua với hai kẻ lớn đầu này, ở trước mặt người ngoài thì thần thái hiên ngang khiến người người nể phục say đắm, khi sáp lại chỗ không người thì như lũ trẻ chọc phá nhau đến nổi giận đùng đùng.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
168 chương
45 chương
99 chương
15 chương
72 chương
25 chương
400 chương