Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 113 : Làm Gì Cũng Một Mình​

Mặc dù U U vô cùng cảm động trước sự nhiệt tình của bạn cùng bàn nhưng bé vẫn khéo léo từ chối món quà nhỏ từ Khương Đường. U U cầm hai chiếc bình nhỏ đi lấy nước rồi quay lại đặt một bình lên bàn của cô. Dường như Khương Đường có chút ngạc nhiên. "Cảm ơn cậu. " U U nở nụ cười: "Không có gì!" Mang theo kính lọc dành cho nhân vật phản diện, Khương Đường bị nụ cười của bé làm tê dại cả da đầu, nhịn không được liếc nhìn bình nước kia. Bên trong. . Chắc không có bột phấn hay nước bọt linh tinh gì chứ. . U U chẳng hề hay biết cô bạn cùng bàn đang suy đoán điều gì, chỉ ôm bình nước của mình vừa uống từng ngụm vừa dùng đôi mắt cong cong đầy ý cười nhìn cô. Khương Đường: Là do cô nghĩ nhiều à? Chuông vào lớp nhanh chóng vang lên. Tiết này là tiết toán, U U vô cùng để tâm đến môn học này, bởi vì trước khi đi học, Việt Minh có nói rằng bé chẳng có chút nhạy bén gì với các con số, cho nên so với các bạn học khác thì bé phải cố gắng nhiều hơn mới không bị tụt lại phía sau. Tuy rằng U U không có quá nhiều thiên phú với chuyện học hành nhưng bé lại rất nghe lời, thế nên, khi tiếng chuông vào lớp vang lên, mặc dù bé vẫn rất muốn nói chuyện với Khương Đường nhưng U U vẫn ngoan ngoãn im lặng. Khương Đường nhẹ nhàng thở phào. Toán lớp một chỉ là những kiến thức rất cơ bản, bắt đầu học những con số đếm trong phạm vi một trăm, lại thêm những phép tính cộng trừ nhỏ hơn hai mươi, còn có vài dạng toán đơn giản. Trong mấy ngày nghỉ hè, thầy Tiểu Việt đã giảng những kiến thức này theo cách mà U U có thể tiếp thu được. Học được nửa tiết, giáo viên gọi hai ba bạn học sinh lên bảng giải bài tập, người đầu tiên bị gọi chính là bạn nhỏ luôn dùng ánh mắt lấp lánh nhìn giáo viên, Cố U U. Chính bản thân bé cũng không ngờ đến, trong số ba học sinh được giáo viên gọi lên bảng thì U U là người làm bài đúng nhiều nhất. Giáo viên toán chấm điểm bài làm của ba bạn, thuận tiện khen U U: "Bạn Cố U U là người duy nhất làm đúng hoàn toàn, rất giỏi, hai bạn còn lại vẫn bị sai vài chỗ, phải tiếp tục cố gắng hơn. Các em cho ba bạn ấy một tràng vỗ tay nào!" Trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay rầm rầm khiến cho U U, người ở nhà luôn bị trí thông minh của anh chị đè bẹp cảm thấy vô cùng sung sướng. Năm năm nay, trong tiềm thức bé cũng cảm thấy hình như mình có chút ngu ngốc giờ đây điều đó đã bị lung lay. Có khi nào, thật ra thì bé cũng rất thông minh không nhỉ! Bé không hề biết rằng bởi vì người trong nhà thường có yêu cầu rất cao với bé, tuy rằng bé học chậm hơn các bạn khác nhưng gia đình lại liên tiếp mời những thầy cô có tiếng trong ngành giáo dục trẻ em về dạy, hơn nữa còn có thiên tài Thẩm Tịch Xuyên và học bá Việt Minh cùng song hành mài giũa bé. . Cho dù U U không có duyên với môn toán, nhưng đã dùng nhiều tiền mời gia sư có tiếng về dạy thì cũng có thể nối liền sợi duyên giữa bé với toán học. Tóm lại chỉ cần có tiền thì không gì là không làm được. U U còn chưa vui được bao lâu, sau khi tan học bé thấy Khương Đường lấy từ trong cặp ra một quyển sách bài tập nhìn không giống với mấy quyển do trường phát, bé tò mò liếc mắt nhìn sang. "Đường Đường, đây là gì vậy?" "Đề Olympic môn Toán. " U U đã từng nghe anh hai nhắc đến Olympic môn Toán nhưng bé cũng chẳng biết đó là cái gì. Tâm trạng còn đang phơi phới khẳng định trình độ môn toán của bé đã tiến bộ rất nhiều, trong lòng mang theo suy nghĩ "Để tớ xem xem đề Olympic này lợi hại cỡ nào" bé vươn đầu lại gần, liếc mắt một cái. . 【Tổng của một số bốn chữ số và một số ba chữ số là 1999, con số ba chữ số cùng số bốn chữ số được tạo thành từ bảy số khác nhau, hỏi có nhiều nhất bao nhiêu số có bốn chữ số? 】 U U: Làm phiền rồi. Những chữ này đều là chữ đơn giản, lúc nghỉ hè có học qua ở lớp dạy kèm của thầy Tiểu Thẩm, Thẩm Tịch Xuyên đã dạy bé không ít chữ. Tuy rằng những chữ này bé đều biết nhưng không có nghĩa là U U có thể hiểu đề bài đang nói gì. Rõ ràng khi tách ra thì bé đọc được hết mà sao hợp lại thành một câu thì bé lại chẳng hiểu gì vậy? U U tự tin chưa đến ba giây đã bị đề Olympic môn Toán đánh vỡ nhận thức. Trong lúc nhất thời, U U không rõ rốt cuộc là do trình độ đọc hiểu của bé có vấn đề hay là do khả năng làm toán đã gặp vấn đề. U U chịu đả kích, một lần nữa tìm về với vị trí của chính mình, cũng không tiếp tục ra oai nữa, bé vẫn nên nghe lời các anh, cố gắng chú tâm học tập và nghe giảng. "Đường Đường, bạn muốn đi vệ sinh không?" U U chớp chớp mắt, vẻ mặt mong chờ. Khương Đường khéo léo từ chối: "Bây giờ tôi không muốn. " Khuôn mặt nhỏ của U U ủ rũ, ánh mắt thất vọng vô cùng đáng thương, giống như con chó nhỏ buồn bã cụp đuôi xuống vậy. "Nhưng mà cậu muốn đi thì tôi có thể đi với cậu. " Nghe xong câu này, cái đuôi nhỏ vô hình của U U lại dựng thẳng lên. "Đi thôi, đi thôi!" Lần đầu tiên U U có người chị em cùng nhau khoác tay đi vệ sinh, tâm trạng bé vô cùng hào hứng, ngay cả đi đường cũng muốn nhảy chân sáo. Nhưng Khương Đường đứng ở cửa chờ bé lại chẳng có chút xíu cảm xúc nào. Cô cúi đầu, yên lặng đứng chờ ngay cửa. Từ trước đến nay tính cách của cô vốn không thích náo nhiệt, quan hệ với bạn bè cũng không quá thân thiết. Trước khi trọng sinh, cô vẫn chưa tốt nghiệp, lúc trước bởi vì biến cố gia đình nên không thể học trong trường đại học ở top đầu, trời xui đất khiến lại được học đại học chuyên ngành. Ở ngôi trường đó, chuyện cô nỗ lực học tập lại trở thành trò cười, học thuộc từ đơn thì bị người ta châm chọc là "học bá", cố gắng nâng cao thành tích để làm nghiên cứu sinh trong trường thì bị người ta âm thầm châm biếm là mơ mộng hão huyền. Cô đi thư viện một mình, ăn cơm một mình, một mình đi làm thêm tự kiếm tiền để đăng ký các lớp học trực tuyến. Làm gì cũng một mình. Cô đã quen. "Chúng ta về lớp thôi!" Một bàn tay nho nhỏ, mềm mại bất ngờ nắm lấy tay cô, cắt ngang dòng hồi tưởng của Khương Đường. Ngón tay cô khẽ cuộn lại, theo bản năng định rút tay về. Nhưng mà bàn tay kia lại nắm chặt hơn cô nghĩ, một luồng hơi ấm mang theo sự kiên định truyền đến từ giữa những ngón tay khiến cô không thể dùng sức hất ra. U U vô cùng vui vẻ nắm tay người bạn cùng bàn mới, nói nhiều hơn thường ngày: "Đường Đường, khi nào cậu đi vệ sinh thì nhớ gọi tớ nha. " "Cậu đến thật tốt, tiết thể dục tớ sẽ không còn một mình nữa. " "Đúng rồi, cậu có đồng hồ thông minh không? Chúng ta trao đổi số điện thoại đi! Như vậy thì sau khi tan học chúng ta có thể nói chuyện với nhau!" Từng tế bào trong người Khương Đường đều ra sức từ chối nói chuyện qua đồng hồ thông minh: "Không được, không được. Tôi không có đồng hồ thông minh. " Ở trong mắt người nhà của cô, đồng hồ thông minh cho trẻ con là món đồ chơi thừa thãi, nếu có tiền thì chỉ dùng để mua đồ chơi mới cho em trai, sẽ không bao giờ mua loại thiết bị liên lạc thuận tiện như vậy cho cô. Hơn nữa, Khương Đường cũng không thích nói chuyện điện thoại, khi lớn lên đã có điện thoại di động, cô càng thích nhắn tin, chỉ cần không phải những chuyện gấp gáp thì không bao giờ cô chủ động gọi điện thoại cho người khác. U U có chút mất mát, nhưng rất nhanh lại cười nói: "Không sao, dù sao mỗi ngày chúng ta đều gặp nhau, vậy ban ngày tớ sẽ cố gắng nói chuyện với cậu nhiều hơn một chút!" Khương Đường tan vỡ. Bây giờ cậu đã nói quá nhiều rồi! Không cần lại cố gắng đâu! U U không nghe thấy tiếng lòng của cô, bé nghiêm túc cảm thấy bé phải nói chuyện thật nhiều với bạn cùng bàn hướng nội hay thẹn thùng này, có như vậy thì hai người mới có thể thân thiết như Tống Sở Hàm và bạn cùng bàn của cậu ấy. Lúc tan học vào buổi trưa, giáo viên nói đến việc đăng kí các lớp học theo sở thích. "Các lớp truyền thống của trường chúng ta là lớp cưỡi ngựa, múa ba lê và lớp học piano, tất nhiên còn có những lớp học khác nữa. Các em hãy mang tờ đơn này về nhà và thảo luận với phụ huynh lựa chọn môn học mình thích, ngày mai đến trường báo lại với giáo viên. . " Lớp học theo sở thích là chương trình giảng dạy truyền thống của trường tiểu học tư thục này, được xem như là một điều đặc biệt của trường, có nhiều môn học khác nhau, trong đó ba môn mà giáo viên vừa nhắc đến là những môn được yêu thích nhất. U U lập tức hỏi: "Đường Đường cậu chọn môn nào?" Thật ra U U vô cùng hứng thú với lớp cưỡi ngựa, bé từng cưỡi cừu nhỏ chứ chưa cưỡi ngựa bao giờ. "Trượt patin. " Khương Đường không suy nghĩ nhiều, chọn môn ít người thích nhất. .