Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi
Chương 112 : Chỉ Cầu Yên Bình
Khác với U U đã mang theo kính lọc, Khương Đường hoàn toàn không cùng một tần số với bé.
Trong kí ức của thời cấp ba năm đó, hình ảnh cô gái xinh đẹp đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng kia lại chồng chéo lên cô bé ngốc nghếch lúc này làm cho Khương Đường có cảm giác hoang mang kỳ lạ.
Cô sẽ không vì vẻ ngoài này mà tin rằng U U thật sự là một bé gái ngây thơ đáng yêu, bởi vì trước kia Khương Đường cũng vì ngoại hình xinh đẹp của U U nên mới nảy sinh cảm xúc thân mật tốt đẹp không thực tế kia.
Sau đó đã chứng minh là do cô quá ngốc.
Nhưng bé gái có hàng mi cong vút và đôi mắt trong sáng này, thật sự vô cùng ngây thơ đến mức mê hoặc.
Nếu không phải đã biết rõ tính cách của U U thì cô cũng sẽ bị lừa.
Nghĩ đến điều này, kính lọc nhân vật phản diện của Khương Đường dành cho U U lại dày thêm một chút.
Không hổ là con gái của đạo diễn và ảnh hậu nổi tiếng, từ nhỏ đã có thể nhập vai một người vô hại như thế, thật sự rất lợi hại.
Khương Đường thu hồi tầm mắt, ánh mắt lại trở nên nghiêm trọng hơn.
Cô khác với U U, cô đến trường tiểu học tư thục này không phải vì gia đình cô giàu có, mà vì cô không có sự lựa chọn nào khác.
Nếu không phải dựa vào ưu thế của việc trọng sinh, cô không thể lấy được ưu đãi miễn học phí hay học bổng ở trường tiểu học tư thục này, mà nếu không vào đây, cô sẽ gặp phải những chuyện càng tồi tệ hơn ở trường tiểu học công lập trong huyện.
Cô không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ có học thật giỏi ở ngôi trường có tài nguyên vượt trội này và thoát khỏi gia đình thân sinh kia mới là lối thoát duy nhất của cô.
Cho dù.
. phải ngồi cùng bàn với Cố U U, cô cũng không thể lùi bước.
Khương Đường tự cổ vũ chính mình, cố gắng bỏ qua sự tồn tại của U U, mở sách giả vờ chăm chú đọc.
Tiếc là ánh mắt bên cạnh quá nóng bỏng, cô như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
"Bạn học U U.
.
" Khương Đường không chịu nổi ánh mắt chăm chú nhìn cô đến mười phút của bé, không khỏi lên tiếng: "Sao cậu cứ nhìn chằm chằm tớ vậy?"
U U chớp chớp mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo:
"Cậu có thể gọi tớ là U U.
"
"! "
"Tớ đang suy nghĩ nên gọi cậu như thế nào.
"
U U nghiêm túc nâng má: "Gọi Khương Khương và Đường Đường, cái nào dễ nghe hơn?"
Khương Đường: ?
"Cậu thích cách gọi nào?"
U U nghiêm túc hỏi ý kiến của bạn cùng bàn.
Bởi vì bạn cùng bàn của Tống Sở Hàm cũng không gọi tên đầy đủ của cô bé, chỉ gọi là Sở Sở.
Khương Đường: "! "
Sau vài giây hoảng sợ, cô suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên nhớ ra.
Kịch bản này có chút quen thuộc!
Thời cấp ba, cô có người bạn bỏ học, sau đó vào học ở một trường dạy nghề, đám người trong trường dạy nghề đó bắt nạt bạn học không kiêng nể gì, thủ đoạn rất tàn nhẫn.
Khi cô nói chuyện phiếm với bạn, cô ấy nói thậm chí những kẻ bắt nạt đó còn đặt biệt danh cho nạn nhân, biệt danh càng thân thiết thì ra tay càng tàn nhẫn.
Lòng Khương Đường trở nên lạnh lẽo.
Lúc này Cố U U mới học tiểu học, chẳng lẽ so với cấp ba thì tiểu học còn trầm trọng hơn sao?
U U thấy Khương Đường không có phản ứng nên tự lẩm bẩm:
"Khương Khương nghe rất hay.
.
Nhưng Đường Đường lại giống như ăn rất ngon.
.
"
Chao ôi, chuyện đặt biệt danh cho bạn bè này vừa ngọt ngào lại vừa phiền não!
Cuối cùng thấy Khương Đường vẫn luôn im lặng, U U tự quyết định từ nay về sau gọi cô là Đường Đường!
Lúc trước U U không có ai để nói chuyện phiếm nên vẫn luôn kìm nén, cuối cùng bây giờ cũng tìm được người để nói chuyện, lập tức liên tục lảm nhảm, miệng nói không ngừng.
"Đường Đường, sao sách của cậu không có bìa bao? Có phải là cậu chưa kịp mua không?"
"Sau khi tan học tớ có thể đi mua với cậu! Cửa hàng trước cổng trường có rất nhiều bìa sách đẹp!"
"Đường Đường, cậu đoán xem ai đã bao bìa sách cho tớ?"
"Là anh hai và chị gái cùng nhau bao giúp tớ đó! Rất đẹp đúng không!"
"Tớ thích nhất màu tím này.
Cậu thích không? Cuộn bìa bao của tớ vẫn chưa dùng hết.
Nếu cậu thích thì ngày mai tớ sẽ mang đến cho cậu, vậy thì chúng ta sẽ có bìa bao sách giống nhau.
.
"
Giống nhau.
.
Khương Đường mặt cắt không còn giọt máu, trong đầu cô hiện lên ký ức ở kiếp trước, ngày cô chính thức kết thù kết oán với U U.
Hôm đó trường học tổ chức buổi đi chơi xuân, là dịp hiếm hoi mà đám học sinh nam nữ mới lớn không cần mặc đồng phục, mọi người đều rất vui vẻ, ai cũng cẩn thận chọn lựa bộ quần áo mình thích nhất cho chuyến đi này.
Hoàn cảnh gia đình của Khương Đường không được tốt lắm, đứa em trai cùng một mẹ chỉ nhỏ hơn cô vài tuổi ở trường thường luôn đua đòi điện thoại và giày với bạn học.
Trong một quý Khương Đường chỉ có thể mua một bộ quần áo.
Hôm đó cô mặc chiếc váy vừa mới mua, ai ngờ vừa lên xe buýt của trường đã thấy U U cũng đang mặc chiếc váy giống cô.
Tất nhiên, của U U là hàng hiệu, còn của cô chỉ là hàng nhái mấy trăm tệ.
Nhưng khi nhìn thấy hai chiếc váy giống nhau đến chín phần thì vẫn gây náo động trong lớp, Cố U U vốn là nhân vật nổi tiếng trong trường, những lời bàn tán nhanh chóng được lan truyền, lớp bên cạnh thấy hai người đụng hàng thì chỉ chỉ trỏ trỏ.
Thật ra Khương Đường cũng không hiểu tại sao Cố U U lại tức giận như vậy, bởi vì dù đụng hàng nhưng U U mặc đẹp hơn cô rất nhiều, người xấu hổ nhất phải là cô mới đúng.
Dù vậy, Cố U U vẫn xụ mặt suốt chuyến đi, nhìn cô thế nào cũng không vừa mắt.
Khương Đường xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Cô vốn cho rằng, đây chỉ là một chuyện xấu hổ ngoài ý muốn, chỉ cần sau này cô không mặc chiếc váy kia trước mặt các bạn cùng lớp thì chuyện đó sẽ trôi qua.
Nhưng cô không ngờ rằng, trong trường học có rất nhiều kẻ nịnh bợ U U.
Sau khi chuyến đi chơi xuân kết thúc, chuỗi ác mộng của cô đã bắt đầu.
Ở loại trường tư thục này, tuy các nữ sinh có mâu thuẫn với nhau nhưng rất ít khi động tay động chân.
Còn đám con trai thì khác, họ vẽ lên bàn của Khương Đường, mắng cô là kẻ bắt chước xấu xí, lúc cô không có mặt thì vứt hết những ghi chú ôn tập quan trọng trong hộc bàn đi.
Chỉ cần cô chống cự lại một chút thôi, loại hành vi bạo lực vô hình kia sẽ biến thành những vụ bắt nạt càng đáng sợ hơn.
Mà tất cả những chuyện đó Cố U U đều nhìn thấy, cô ta cao cao tại thượng, chưa bao giờ ngăn cản những hành động được làm ra chỉ để lấy lòng mình.
* * *
Nhớ lại chuyện cũ, Khương Đường không nhịn được run rẩy.
"Cậu có lạnh không?"
U U thấy sắc mặt cô không được tốt, nghĩ là do điều hòa.
Khương Đường mím chặt môi, lắc đầu.
Thật ra nhiệt độ trong phòng học không thấp, bên ngoài nắng hè chói chang nóng như thiêu như đốt, U U không thể chỉ vì một mình Khương Đường mà tăng nhiệt độ lên khiến các bạn khác bị nóng.
Vì vậy, bé suy nghĩ, quyết định đứng dậy rót một ly nước ấm cho Khương Đường.
Khương Đường còn chưa thoát khỏi chuyện cũ đã thấy U U duỗi tay lấy chiếc bình không của cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
U U: "Tớ.
.
"
Bé chưa kịp nói xong, Khương Đường đã ngắt lời, dứt khoát đẩy chiếc ly vào tay U U:
"Cho cậu.
"
Khương Đường không muốn có bất kì xung đột gì với bé.
Cô quyết định, chỉ cần yêu cầu của Cố U U không quá đáng thì cô sẽ cố gắng thỏa mãn.
Chỉ cần cô có thể trải qua sáu năm tiểu học trong yên bình.
Cô sẽ không phàn nàn một câu nào.
Còn U U lại vô cùng ngạc nhiên trước câu nói của cô.
Chỉ mới gặp mặt lần đầu đã cho bé bình nước xinh đẹp như vậy sao?
Hóa ra cô bạn cùng bàn của bé lại xinh đẹp và tốt bụng như vậy ư!.
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
10 chương
501 chương
45 chương
53 chương
47 chương