Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi
Chương 114 : U U Tụt Quần Bạn Học
Mặc dù cô được tuyển thông qua cuộc thi đặc biệt, học phí được miễn hoàn toàn, nhưng chi phí cho lớp học theo sở thích này thì nằm ngoài phạm vi của học bổng.
Ba lớp học được yêu thích nhất kia đều rất tốn kém, cô không có đủ khả năng, nhưng trượt patin thì không tốn tiền, chỉ cần tự mình bỏ tiền mua một đôi giày patin là được.
Chị gái cạnh nhà Khương Đường có một đôi không dùng đến, cô có thể xin chị ấy.
"Vậy tớ cũng chọn trượt patin luôn!" U U không suy nghĩ thêm nữa, bé gấp tờ đơn lại bỏ vào hộc bàn, không có ý định mang về nhà.
Khương Đường có chút kinh ngạc: "Cậu..
Cậu không chọn lớp múa ba lê sao?"
U U nghiêng đầu: "Tại sao lại chọn múa ba lê?"
Bởi vì cậu chính là một vũ công ba lê!
Trong trí nhớ của Khương Đường, mặc dù U U không phải là một vũ công ba lê chuyên nghiệp nhưng lại có thiên phú hơn người, dù chỉ là người được đào tạo nghiệp dư nhưng cậu ấy lại thu được những giải thưởng không nhỏ ở các cuộc thi trong nước.
Lúc học cấp ba, mỗi lần có hoạt động văn nghệ lớn đều không thể thiếu tiết mục cố định là múa ba lê của Cố U U.
Khương Đường hoàn toàn không hiểu nổi lựa chọn của U U, cô thậm chí còn cảm thấy Cố U U đang lừa cô.
"Học khiêu vũ thì chẳng thể cùng chơi với cậu nữa, chúng ta đã là bạn tốt, sao có thể tách ra chứ?"
U U đã dọn xong sách vở, trước khi đi còn không quên nhấn mạnh ước định của hai người.
"Quyết định vậy nha, chúng ta cùng nhau học trượt patin."
Khương Đường kinh ngạc nhìn theo bóng lưng đang rời đi của U U, nhất thời có chút hoảng hốt.
Từ khi nào mà cô lại thành bạn tốt của cậu ấy chứ? Sao cô không biết gì hết vậy?
- -
Tối hôm đó, Cố Khải Châu mang U U đến cửa hàng mua giày trượt patin, thuận tiện cũng dẫn Diệu Diệu đi bảo hành đàn violin.
Cố Khải Châu không có ý kiến gì về việc U U đăng kí vào lớp sở thích học trượt patin, ông để bé có thể tự do lựa chọn sở thích của mình, chỉ cần con bé thích là được.
Ngoài ý muốn, Úc Lan cũng không có ý kiến gì, dù sao lớp học theo sở thích của trường có tốt đến mấy cũng không bằng mời giáo viên chuyên nghiệp về dạy, miễn là không chậm trễ sự sắp xếp ở nhà thì ở trường U U muốn học gì cũng được.
Cố Diệu Diệu lại cảm thấy kỳ lạ: "Em thật sự không học múa ba lê sao?"
Thêm lời nói lúc trước của Khương Đường, đây là lần thứ hai U U nghe được lời khuyên bé đi học múa ba lê.
"Vì sao nhất định phải là múa ba lê ạ?"
Cố Diệu Diệu bị bé hỏi khó, hồi lâu sau mới nói:
"Có lẽ em sẽ múa rất tốt?"
"Nhưng Đường Đường không học môn đó." U U ôm giày trượt patin mới mua, hớn hở nói: "Học trượt patin với Đường Đường chắc chắn sẽ rất vui, em không muốn đi học khiêu vũ một mình đâu!"
Quả thật trẻ con thích tụ tập bạn bè cùng nhau chơi đùa, mà tập múa lại phải tự tập một mình, lặp đi lặp lại các động tác buồn tẻ như một chiếc máy, đối với U U mà nói thì thật là tàn nhẫn.
Cố Diệu Diệu nhớ lại, kiếp trước cô cũng không biết U U bắt đầu luyện múa khi nào, nhưng chắc là lúc bảy, tám tuổi gì đó.
Vì thế cô cũng không hỏi thêm nữa.
Ngày hôm sau, U U thở hổn hển mang theo giày trượt patin đến trường, trong lòng tràn đầy chờ mong đến lớp học theo sở thích sau giờ học buổi chiều.
Thật vất vả mới đợi đến khi tan học, U U cưỡng chế nắm lấy tay Khương Đường, đi theo giáo viên của lớp học theo sở thích đến một khu nào đó trong sân thể dục, cô giáo trẻ yêu cầu mọi người đến chỗ bậc thang thay giày trước, cuối cùng Khương Đường cũng lấy đôi giày của mình ra.
Khác với những đôi giày patin mới tinh của những bạn nhỏ xung quanh, đôi giày của Khương Đường có chút không vừa chân, hơn nữa lại rất cũ, mặc dù hôm qua cô đã cố gắng chà sạch nhưng vẫn còn lại vài vết bẩn.
Có bạn học nhìn giày cô vài lần, vành tai Khương Đường hơi ửng đỏ.
Mặc dù tuổi thật của cô cũng được xem là người lớn rồi nhưng ở mức độ nào đó mà nói, so với đám trẻ nhỏ thì đôi khi da mặt của người lớn lại mỏng hơn rất nhiều, càng nhạy cảm và để ý đến những chuyện nhỏ nhặt.
Tuy nhiên đa số các bạn nhỏ đều đang chú ý đến U U.
Đặc biệt là đám học sinh nam, con trai tiểu học đều đã biết cách thưởng thức và có thẩm mỹ, cũng có thể phân biệt ai đẹp ai xấu.
Tuy rằng U U không phô trương nhưng trong đám người thì dáng vẻ trắng nõn đáng yêu của bé cũng là điểm sáng không thể bỏ qua.
Không ít bạn học nam lén nhìn xung quanh rồi thì thầm bàn tán.
"Sau khi các em thay giày xong thì chúng ta sẽ học những động tác cơ bản trước, các em thử vịn lan can bên cạnh rồi chậm rãi đứng lên nào.."
Những bạn nhỏ dũng cảm, không sợ ngã thì học trượt patin cũng không khó.
Cô giáo dạy bọn họ một lát, bạn nhỏ nào có khả năng giữ thăng bằng tốt đã có thể tự mình trượt về phía trước.
"Hu hu hu.."
Bên cạnh U U vừa có một bạn nam bị ngã khiến U U bị dọa sợ, bé không dám tiến lên một bước nào.
"Đường Đường cậu dắt tớ với..
Không thì tớ sẽ ngã mất.."
U U đứng im tại chỗ, không dám bước thêm một bước, tay nhỏ quơ quơ giữa không trung, đáng thương chờ Khương Đường đến đỡ bé.
Lời trấn an của cô giáo cũng vô dụng, lúc này lại có bạn học khác bị ngã, cô giáo nhanh chóng đi qua xem.
Khương Đường nhìn U U thật sự rất đáng thương, mặc dù cô cũng không đứng vững nhưng vẫn quyết định đến đỡ U U.
Nếu như U U bị ngã, với tính cách của U U thì nhất định sẽ ghi hận cô.
Ai ngờ có bạn học còn nhanh hơn cô, vượt lên trước một bước chắn ngang giữa hai người, nhanh chóng xuyên qua rồi vòng quanh U U một vòng, sau đó dừng trước mặt cô.
"Cái này quá dễ, học một lát là được."
Tên nhóc vừa ra vẻ kiêu ngạo vừa khoe khoang ngẩng đầu lên, chính là cái loại học sinh tiểu học dở tệ không giấu được sự vụng về khi muốn ra oai để gây sự chú ý với bạn học nữ.
Cậu ta bất ngờ khoe khoang khiến U U sững sờ.
"Ồ."
Bé ngơ ngác lên tiếng rồi thành thật nói:
"Cậu có thể nhường đường một chút không, tớ trượt không tốt lắm, sẽ đụng trúng cậu đấy."
Nghe thấy thế đầu của tên nhóc khoe khoang kia lại càng nâng cao hơn:
"Kỹ thuật trượt của tớ rất tốt, cậu không đụng tớ được đâu."
Hai chân U U chống đỡ đã lâu, lảo đà lảo đảo, nhìn thấy có vẻ sắp đứng không vững.
"Thật đó, tớ còn chưa học được, cậu vẫn nên tránh ra đi."
Tên nhóc kia chẳng quan tâm nói: "Không cần, cho dù cậu có ngã, chắc chắn tớ sẽ tránh được, cậu không thể đụng trúng tớ đâu!"
Đứng ở phía sau, Khương Đường vô cùng chấn động trước kỹ thuật bắt chuyện dở tệ của tên nhóc này.
Anh bạn nhỏ, sao cậu nhỏ tuổi mà lại tản ra loại hơi thở của một thẳng nam có thể ế đến hai mươi năm không có bạn gái trong tương lai vậy?
U U đứng không vững, trong lòng có chút sốt ruột, ai bảo tính bé quá mềm, căn bản không thể nói lại ai được, đành phải cố gắng vòng qua người này để đi đến chỗ của Khương Đường.
Nhưng mà tên nhóc kia lại giống như một con Khổng Tước, không ngừng khoe khoang kỹ thuật trượt patin cao siêu của mình, chậm rãi vòng quanh U U một vòng rồi lại thêm một vòng.
"Cậu xem, tớ đã nói mà, tớ đã học trượt patin gần một năm rồi, với trình độ như cậu thì chắc chắn sẽ không đụng trúng.."
Nói đến một nửa, Khương Đường bỗng nhiên trợn tròn mắt, theo bản năng tiến lên một bước..
"Cẩn thận!"
Quả nhiên U U đang cố gắng muốn vượt qua bạn nam kia đã không thể đứng vững, dưới chân vừa trượt, cả người đều ngã đến hướng của con Khổng Tước khoe khoang đang chạy vòng quanh bé!
Khổng Tước nhỏ bị dọa sợ, bỗng nhiên lùi về sau một bước, nhưng mà động tác của cậu ta vẫn bị chậm một nhịp.
Tay nhỏ của U U đang ngã xuống quơ loạn trong không trung, một giây trước khi ngã, hình như bé đã bắt được thứ gì đó.
Ầm!
U U có mang dụng cụ bảo hộ ngã xuống đất, toàn sân tập bỗng nhiên im lặng.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên hai người.
U U ngã không đau lắm từ từ mở mắt, trước tiên là nhìn thấy Khương Đường đang nghẹn họng nhìn trân trối.
*
* Ý chỉ nhìn chằm chằm không chớp mắt mà không thể nói nên lời.
Bé vừa định nói với Khương Đường rằng bé ngã không đau, bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
U U nhìn cái chân ngay trước mặt.
Hả? Sao chân cậu ta không có gì hết vậy?
Hay là do mặc quần ngắn?
Bàn tay U U còn đang nắm ống quần của đối phương, bé hơi ngẩng đầu nhìn lên trên một chút..
Aaaaaaaaa!
Sao bạn học nam này lại không mặc quần vậy!
Sau vài giây im lặng.
Trong sân tập vang lên một tiếng khóc kinh thiên động địa.
"Hu hu huuu! Cô ơi! Cố U U tụt quần em!".
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
10 chương
501 chương
45 chương
53 chương
47 chương