Bên cạnh những ngọn núi cao ngút ngàn là những rặn tre đang thay nhau nỉ non đón chào từng đợt gió mát. Cạnh núi Trúc Giang là một hồ nước lớn, nước xanh biên biết trong trẻo và sạch sẽ cơ hồ có thể nhìn thấy những đám mây đang in trên mặt nước bóng loáng. Cảnh sắc ,thời tiết hôm nay quả thật rất đẹp. Ngẫu hứng làm một bài thơ . [ Ngắm cảnh núi non... thật hữu tình .] [ Mờ mờ ảo ảo... đám mây xinh. ] [ Cheo leo ngọn núi... vừng dương xế. ] [ Lúng thiếng thân thuyền... bóng nguyệt chênh. ] [ Sải cánh chim bay... dày gió bụi. ] [ Trường vi cá lặn....nhuốm ta sình. ] [ Dương già chắn lũ... hồn thu thảo. ] [ Sóng vỗ từng hồi... vỡ đá ing. ] [ Ta không giỏi thơ cho lắm, nên đừng có cà khịa ta cái điểm này ^^] Kiếp trước chạy đến chỗ này cũng chỉ để trốn tránh kẻ thù, làm gì có thời gian vô tư mà ngắm phong cảnh tuyệt vời này. Nơi này thật biết giữ người lại, thật biết làm cho người ta cảm thấy vui vẻ , yên bình. Nếu đã đến đây thì chắc chắn ai cũng không muốn rời đi. Chỉ tại.. nơi này là một trong những nơi đẹp nhất và cũng là một trong những nơi nguy hiểm nhất. Nếu nơi này an toàn hơn một chút thì có thể hảo hảo hưởng thụ cuộc sống bình bình đạm đạm rồi. Thật là cuộc sống bao nhiêu người mơ ước !!! Nhưng chỉ với những người bình thường mà thôi, anh còn quá nhiều chuyện để làm, không thể nào sống cuộc sống nhàn nhã này được. Ở cái thế giới này nếu không mạnh mẽ giành lấy quyền lực và lợi ích cho bản thân thì sẽ bị người khác dẫm đạp. Nơi này không nói tới lí lẽ không phân biệt cái đúng cái sai, mà chỉ phân biệt kẻ mạnh và kẻ yếu. Kẻ mạnh thì sẽ có tất cả, kẻ yếu thì sẽ phải mất tất cả, đó là luật. Không ai có thể cải lại luật của thế giới này đưa ra, Hạ Thiên cũng không ngoại lệ. Để lời nói phát ra huy lực mạnh thì phải có được sự tín nhiệm tốt. Để có được thanh danh khiến người khác kính trọng, nể phục thì phải có sự quyết đoán, vững vàng và bản lĩnh. Muốn ngồi được ở vị trí khó có ai ngồi được thì nhất định trải qua không ít gian nan thử thách. Nhưng có khó khăn, gian nan mới biết được khả năng của mình đi đến đâu. Một người không có ý chí không biết cố gắng, không có sự nổ lực thì kết quả nhận lại chỉ là con số 0. Anh có hệ thống giúp đỡ, nhưng nếu bản thân không có bản lĩnh không có năng lực thì sẽ làm được cái gì?? Mọi việc rồi sẽ ổn thôi, Hạ Thiên tạm thời quên đi ý nghĩ trong đầu. Quay đầu lại, liếc mắt nhìn một chút mấy cái lối mòn dẫn vào rừng, nơi này có khá nhiều đường nhỏ đi sai lệch một chút rất có khả năng bị lạc. Đứng trước một lối đi nhỏ hai bên được bao bộc bằng hai hàng cây cổ thụ to lớn, mấy cây này dường như đã sống hơn mấy trăm năm không chừng, rễ của nó rất to chúng xuyên xuýt lên mặt đất làm cho con đường vốn bằng phẳng bây giờ trong gồ ghề và khó đi hơn. Hạ Thiên nhìn xung quanh một hồi rồi đi tới một bụi cây gần đó lục lội trong đám hỗn độn nhặt lên một cây gỗ vẫn còn khá rắn chắc. Cầm lấy cây gỗ rồi bắt đầu đi vào rừng . ........ " Tiểu thư, hôm nay cô làm sao vậy? Tôi thấy cô không có tinh thần cho lắm, có phải bị bệnh rồi không? " Lương Tư Hạo lo lắng hỏi. " Không. Tôi hơi mệt một chút! Toàn bộ lịch đấu giá hôm nay cậu giúp tôi tạm gác lại đi! " Cao Viên Tuyết Y ảo não nói, có trời mới biết cô nhớ hắn ta đến chết được. Vậy mà hắn mấy tuần nay cũng không gọi một cuộc nào hỏi thăm cô, không biết hắn ta đang làm gì nhỉ? ----- Nửa giờ sau, Hạ Thiên dừng chân trước một cây cổ thụ khá lớn tuổi. Thân nó to khoảng 3-4 ôm tay của người trưởng thành. Cành lá xum xuê che hết một nửa không gian xung quanh. Hạ Thiên thở hồng hộc, khẽ quay đầu lại nhìn đến phía sau đã không còn nhìn thấy điểm xuất phát nữa chứng tỏ anh đã vào rừng khá sâu rồi. Chỗ này phía trên đầu điều là lá cây bao bộc khó mà thấy được ánh sáng mặt trời bây giờ chỉ có thể dựa vào quán tính mà tìm thôi. Tuy không có ánh sáng mặt trời nhưng vì là ban ngày nên cũng không tính là quá tối, tạm thời có thể nhìn rõ được sự vật. Điều quan trọng là Hạ Thiên phải tìm ra nhân sâm trước trời tối, nếu ban đêm mà ở trong rừng sâu thế này ít nhiều cũng rất nguy hiểm. Ngước lên nhìn những tán lá cây chằng chịt trên đầu, Hạ Thiên nhìn được ánh sáng nhỏ mơ hồ nhưng có thể đoán ra bây giờ tầm 1-2h gì đó... anh chỉ có 3h để tìm nhân sâm và có 1h để tìm đường ra khỏi khu rừng. Tầm 6h chính là thời gian cho bọn động vật, thú dữ máu lạnh chuyên săn mồi về đêm khá là nguy hiểm. Lúc Hạ Thiên đi vào khoảng 2m có nhìn thấy một hàng rào chắn bằng điện, đoán chắc là trong khu rừng này sẽ có mấy con thú hoang nào đó. Khu rừng này khá rộng cho nên khả năng anh gặp phải thú dữ là rất thấp nên mối nguy này có thể tạm thời giảm bớt cảnh giác. Đi tiếp vào trong, Hạ Thiên giảm lại tốc độ cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh, lúc trước chỉ nhớ nó nằm dưới gốc một cây cổ thụ và một thứ.... ọe, nghĩ đến đã muốn buồn nôn. ~~ Nơi này chỉ có một loại cây mà thôi, đi tìm một cây nhân sâm nhỏ bé ở giữa khu rừng rộng rãi to lớn này giống như là mò kim đáy bể vậy. Xột.. xoạc .. Tiếng bước chân Hạ Thiên đạp trên những chiếc lá khô. " Ây!" Hạ Thiên chợt khựng lại, thân thể cứng đờ không dám nhút nhích. .... Qua mấy giây, Hạ Thiên mới ổn định lại tâm trạng. Nhìn đến phía trước 5m là một con hổ có bộ lông trắng buốt, nhìn bộ dạng nó chắc hẳn là chưa phát hiện ra Hạ Thiên nên nằm đặc biệt ngoan. Nuốt một ngụm nước bọt, miệng khẽ nguyền rủa một tiếng muốn tìm đường khác để né tránh con vật khó nhai này. Nhưng trớ trêu thay bên cạnh nó có một vật làm Hạ Thiên thay đổi ý định. " Nhân sâm? Ngươi xuất hiện không đúng lúc chút nào! " Hạ Thiên thở dài than thở Hít một ngụm khí lạnh, bây giờ muốn lấy nhân sâm thì phải vượt qua con dã thú này !!! Nếu không nhầm thì đây là Hổ Trắng [ Bạch Hổ] cực phẩm trong cực phẩm của loài hổ rừng. Đây là loài thú mà các nhà nghiên cứu muốn bắt về thử nghiệm mấy cái thứ điên rồ của họ. Nhưng tiếc là loài thú này không hiền chút nào, cái mà họ nhận lại khi muốn bắt nó chính là tổn thất. Loài Hổ Trắng này có một bộ móng vuốt cực kỳ sắc bén, nếu không may bị nó cào trúng thì chỉ có một kết cục.. bỏ mạng! Móng của khá dài ,nếu đánh lên các điểm yếu trên cơ thể thì sẽ khó mà qua khỏi. Hạ Thiên lùi lại một bước, định tìm kế sách dụ cho con hổ hung hãn này rời đi nhưng lại vô tình tạo ra tiếng động khiến nó chú ý đến.