Đô thị trọng sinh vị vua trở lại
Chương 30 : Giả hay mơ
Bạch Hổ nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, hai mắt nó tinh ranh hung ác nhìn Hạ Thiên, miệng khẽ hé mở gầm lên một tiếng sau đó hơi đứng lên.
Bạch Hổ nhe răng nhọn, đôi mắt tinh quái khẽ đảo qua quan sát nhất cử nhất động của Hạ Thiên, hai chân trước chùng xuống dường như đã sẵng sàng cho một cuộc tấn công mới.
Hạ Thiên thầm nguyền rủa một tiếng.
" Lão tử chắc chắn kiếp trước của kiếp trước là họ hàng của Diêm Vương nên đi đâu cũng gặp phải xui xẻo, hừ! "
Tại sao khu rừng lớn như thế này mà anh lại gặp được Bạch Hổ?
Mà thứ anh cần tìm thì lại ở ngay bên cạnh nó?
Cái này chỉ trách anh quá xui xẻo !!
Ngay tại thời điểm Hạ Thiên vừa vặn dứt lời thì móng vuốt của Bạch Hổ nhào đến.
" Ngao.. xoạc! "
36 kế, chạy là thượng sách!
Xoát.. Móng vuốt của Bạch Hổ đánh tới chỗ Hạ Thiên vừa đứng, nhưng anh đã sớm thi truyển kĩ năng chạy trốn rồi.
Ánh mắt Bạch Hổ trở nên cuồng ngạo, dữ tợn hơn gầm gừ :" Ngao.. ngao! "
Hạ Thiên nép mình phía sau thân cây, cẩn thận ló đầu ra quan sát tình hình, vốn tưởng là nó sẽ tức giận rồi bỏ đi, như vậy anh có thể thuận lợi lấy nhân sâm về mà không cần phải động tay động chân đánh nhau với con dã thú đó.
Nhưng mà mọi việc không hề đúng theo như dự tính của anh.
Nó nằm xuống thở hỗn hễn .
Bạch Hổ là loài thú không dễ bị mệt, chúng rất khỏe mạnh. Chỉ mới nhào lộn có mấy cái làm sao có thể thở hỗn hễn như vừa trong chiến trận ra như vậy?
Trừ khi nó bị thương?
Bị thương sao?
Phải rồi...
Hạ Thiên lại ló đầu ra nheo mắt, cẩn thận quan sát kĩ lại từng bộ phận trên người Bạch Hổ, do lông thân của nó màu trắng cho nên chỉ cần có một vết thương nào mới là có thể nhìn thấy thật rõ ràng.
Quả thật bên đùi trái của nó có một vệt máu thật là lớn :" Vậy chuyện dễ giải quyết rồi !"
Môi Hạ Thiên câu lên, nở một nụ cười quỷ dị!!!!
" Ngao! " Bạch Hổ kêu lên một tiếng, máu tươi nhuộm đỏ cả một mảng lớn bên trên đùi trái khiến nó đau đớn vô cùng.
Hạ Thiên chậm rãi bước ra, Bạch Hổ là loài cực kì hung ác, cho dù hiện tại nó đang bị thương nhưng chỉ cần có ai đó muốn làm hại nó thì nó sẽ không màn đau đớn mà lập tức tấn công bạn. Nhưng nếu..
" Tiểu Hổ ngoan, ngươi bị thương sao? " Hạ Thiên dùng giọng hết sức ôn hòa, nhẹ nhàng như gió hỏi nó rồi từ từ xê dịch bước chân lại gần nó thêm một chút.
" Ngao... !" Bạch Hổ cứng rắn ngồi dậy, đôi mắt dũng mãnh không một tia sợ hãi, mặc cho chân đang không ngừng rỉ máu, nó nhe răng hai mắt hằn lên tia lửa dũng mãnh nhào qua.
Gió cứ thổi...
Lá cứ lung lay nhè nhẹ...
Bạch Hổ đang kiên cường bảo vệ chính bản thân nó khi nó biết sắp có nguy hiểm đang đến gần.
Hạ Thiên trong giây phút sanh tử, cứ đứng thừ người ở đấy. Trong đầu anh miên man suy nghĩ, chẳng lẽ mình lại chết ở khu rừng u ám này? Anh có thể giết chết con Hổ này không?
Lăng Ba Di Bộ sao?
Đã không còn kịp rồi!!
Hạ Thiên khẽ nhắm mắt lại, đột nhiên từ sâu bên trong tâm hồn hiện lên vài dòng chữ mà anh cứ ngỡ là mình đã mơ trong lúc ngủ quên trên chuyến tàu.
Tuyệt vọng?
Hay hứng thú?
Thực sự nó có tồn tại hay không?
Khống chế sao?
Chắc không đâu!!
Hạ Thiên lắc đầu, chậm rãi mở mắt!
Một tia sáng màu đỏ từ trong đôi mắt Hạ Thiên đột nhiên bộc phát ra , màu đỏ cực kỳ xinh đẹp đôi khi còn nhìn thấy được những hạt li ti màu đen nhạt.
Hạ Thiên kinh hãi !
Này là gì?
Giấc mơ đó, giấc mơ đó là sự thật sao?
Thiên Nhãn Vô Cực? Khống chế?
Rốt cuộc là chuyện gì?
Chỉ kịp thấy, tia sáng chiếu thẳng vào đôi mắt của Bạch Hổ, thân thể nó dừng lại ở trên không trung, mấy giây sao nó không ngừng giãy dụa đôi mắt đỏ ngầu, toàn thân tỏa ra một ít nhiệt khímàu trắng toát...
Chỉ vài giây tiếp theo, nó đã không thể chóng cự được sức mạnh đang kiềm hãm bản thân mình mà đôi mắt hờ hững vô hồn ngã xuống đám lá khô bên gốc cây cổ thụ.
Hạ Thiên hoang mang hoàn toàn!
Anh khẽ nhắm mắt, rồi lại mở mắt ra!
Nhưng cái ánh sáng vừa nãy đã không còn, cái gì cũng không còn!
Bạch Hổ đang nằm trên đám lá, chân nó không ngừng rỉ máu khiến nó đau như muốn tê liệt.
Hạ Thiên lại một lần nữa tiếp cận nó, nhưng lần này nó nằm rất ngoan ngoãn. Hạ Thiên quỳ gối xuống, đưa tay lên vuốt ve bộ lông mềm mại của nó như đang vuốt ve một làn da mịn màng trơn bóng của một thiếu nữa thực thụ. Bạch Hổ hưởng thụ sự ôn nhu của bàn tay Hạ Thiên nhưng vết thương đau đớn khiến toàn thân nó không nhịn được run rẩy.
Không còn cách nào, phải tại chỗ này trị thương cho mày thôi!
Hạ Thiên đứng lên, nhưng chợt nghĩ hoàn cảnh xung quanh đây khá là khó khăn để tìm mấy nguyên liệu trị thương tỉ như lá rừng chẳng hạn.
Nhưng chỗ này toàn là cây cổ thụ, cây cổ thụ làm sao có thể trị được vết thương?
Hạ Thiên lại thở dài, cúi đầu nhìn Bạch Hổ đang thoi thóp.
" 100 huân huy có thể mua thuốc trị thương tạm thời! " Giọng nói lạnh ngắt của hệ thống vang lên giữa rừng cây âm u làm Hạ Thiên muốn nổi cả da gà.
" Là cái gì? Có thể lành hẳn hay không? "
" Chỉ là đan dược trị liệu tạm thời, không thể khỏi hẳn! Cùng lắm chỉ cầm cự được 2 ngày! " Hệ thống giải thích.
" Tốt lắm! Ngươi mau giúp ta! "
....
" Quả nhân sâm này so ra còn rất nhỏ, nhỏ hơn kiếp trước rất nhiều! Mong là nó vẫn hiệu quả! " Hạ Thiên loại bỏ lớp đất bụi bên dưới rồi lấy lên nhân sâm.
Hạ Thiên vừa muốn đặt nhân sâm vào ba lô thì tiếng hệ thống lại vang lên bên tai.
" Ký chủ, người nên đặt nhân sâm vào ba mét không gian để bảo tồn !"
" Ta trở về liền, không cần phiền phức! "
Đoàng
Hạ Thiên giật mình, theo bản năng quay người lại.
Bạch Hổ được trị thương tinh thần đã khá hơn một chút, nó chăm chú quan sát âm thanh xào xạc của cái gì đó đang phát ra từ phía xa xa...
Hạ Thiên nheo mắt!
Chẳng phải đó là tiếng súng sao?
Thì ra trong khu rừng này còn có người khác!
Có súng? Không lẽ là quân đội?
Nhưng họ vào nơi nguy hiểm này làm gì?
" Ký chủ. Người mau cất giữ vật quan trọng vào ba mét không gian đi! " Tiếng hệ thống lại âm thầm vang lên.
Hạ Thiên cảm giác được sắp có chuyện không hay xảy ra, tay đưa lên không trung ấn ấn vài cái khởi động ba mét không gian rồi đặt nhân sân lên một ô trống. Đồng thời từ trong không gian kia xuất ra một cái sợi dây kim tuyến cực chói mắt.
" Dây kim tuyến, là sợi dây đặc biệt để điều khiển Bạch Hổ! "
Hạ Thiên hiểu rõ.
Đóng ba mét không gian lại, cầm lên dây kim tuyến tạo thành một vòng tròn có nút thắt sau đó tròng sợi dây vào đầu Bạch Hổ cẩn thận siết chặt. Bạch Hổ vẫn rất ngoan ngoãn để cho Hạ Thiên thao tác.
Nhìn kĩ mới thấy sợi dây này đúng là rất hợp vơi màu lông của Bạch Hổ!!
Hạ Thiên cũng thật không ngờ trong phút chốc mình lại có thêm một con thú cưng đầy dũng mãnh. Hạ Thiên cảm thấy bản thân thật mai mắn và có chút kiêu ngạo càng có chút hãnh diện nha. ^^
Đoàng
Lại là tiếng súng?
Tiếng súng khống tính lớn, chứng tỏ ở khá xa chỗ Hạ Thiên.
Hạ Thiên nắm chặt sợi dây kim tuyến, rồi dắt Bạch Hổ đi tìm đến phương hướng vừa phát ra tiếng súng. Dù có nguy hiểm nhưng anh cũng muốn xem xem nó là cái gì.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
102 chương
65 chương
25 chương
175 chương
1061 chương
57 chương