Đô thị trọng sinh vị vua trở lại

Chương 28 : Thêm mắm dậm muối

Buồn bực nhét di động vào ba lô sau đó tìm một vị trí thoải mái trên ghế bắt đầu tiến vào giấc ngủ. .......... Tòa nhà A " Tứ gia, bao nhiêu hỗn loạn thời gian qua đều do một tay Quách Kính Minh bài ra. Thật ra mà nói thì, chẳng có tên lão đại nào phía sau hắn cả! Hắn muốn lợi dụng tin tức này làm nhiễu loạn tinh thần của mọi người rồi từ đó thu thập cho mình không ít bang phái lớn nhỏ! " Tên thuộc hạ cường trán đứng đối diện Tử Lam Phong nói. " Ngươi giải thích sau về việc Tà Khanh cùng Cố Duật Hành đều chết dưới tay của hắn? Ta nhớ không lầm thì hắn là một tên phế vật không hơn không kém! " Tử Lam Phong giọng điệu cẩn trọng hỏi. " Trong thế giới ngầm này, sát thủ thì vô cùng nhiều. Bỏ ra chút tiền, tùy tiện thuê một người là có thể giải quyết rồi! " Ánh mắt tên kia hiện lên vẻ chán ghét khi nghe Tử Lam Phong nhắc đến Quách Kính Minh. Ngay từ đầu Quách Kính Minh không hề để lộ bản thân là một người tu luyện, tất cả điều lấy vũ khí ra nói chuyện. Chả trách tên thuộc hạ của Tứ gia lại khinh bỉ hắn. Tên này ngoại hình đặc biệt cường trán, mạnh mẽ ,nếu nhận từ hắn một đấm thì chắc chắn là kêu cha gọi mẹ, có thể nói hắn là người giỏi, tài năng và mạnh nhất trong những tên thuộc hạ của Tử Lam Phong. Tử Lam Phong nhướng mài, gật đầu :" Cũng đúng, tốt thôi! Dù gì hắn cũng là con cờ trong tay ta ,bây giờ hắn liên kết toàn bộ giới hắc đạo thiên đô lại thì ta lại bớt thêm một chút phiền phức rồi !" ----------- Trung Tâm Thiên Đô Sau khi được Hạ Thiên giao cho trọng trách quản lý và tìm nhân lực cho công ty bảo an thì Quách Kính Minh làm tương đối ổn thỏa, nhân lực mặc dù có hơi ít nhưng cũng đủ để bắt đầu khai trương làm việc. Còn về Phùng Tiểu Liên thì bà mở một tiệm bán hoa nho nhỏ cạnh công ty bảo an của chồng, buôn bán cũng đặc biệt thuận lợi. Hằng ngày lại chạy tới chạy lui phụ giúp Quách Kính Minh thời gian rảnh bà liền xuống bếp chuẩn bị vài món khoái khẩu để phục vụ cho các nhân viên của công ty. Quách Kính Minh bây giờ rất hài lòng với cuộc sống ở hiện tại , suy nghĩ kĩ lại thì ông phải cảm ơn Hạ Thiên rồi ban đầu còn tưởng là cậu ta ghi hận ông vụ bang Kim Long rồi làm khó ông này nọ nhưng bây giờ mới biết cậu ta là muốn ông có cuộc sống ổn định và công việc làm ăn lương thiện. Hạ Thiên đời này tôi nợ cậu quá nhiều!! -------- Tiêu Minh nuốt nước bọt e sợ nhìn cửa phòng đang mở toanh. 10 vạn kia vốn là số tiền đại ca kêu hắn đi lấy của một con nợ, bây giờ hắn dùng một nửa phục vụ cho việc riêng tư của hắn rồi biết phải ăn nói làm sao với đại ca đây? Làm sao phải sợ a? Cũng chỉ có 5 vạn mà thôi, chắc đại ca cũng sẽ không keo kiệt mà trách móc mình đâu nhỉ?? " Vào đi , đứng đấy làm gì? " Giọng nói lạnh lùng vang lên bên trong phòng tối. Tiêu Minh giật nãy mình, chậm rãi bước vào nhưng một câu cũng không thốt nên lời. " Tiền đâu? " Giọng nói kia lại một lần nữa vang lên. " Còn.. còn 5 vạn! " Tiêu Minh lắp bắp " Hửm, vì sao lại còn 5 vạn? " " Đại ca, hôm qua em bị một thằng ở trường khi dễ! Cho nên em đã.....! " Tiêu Minh ngập ngừng vài phút. " Cho nên mày đã thuê đám côn đồ ở chợ Tì Bà 10 vạn với điều kiện đánh chết tên nhóc con ở trường kia phải không? " Tiêu Minh trợn mắt ngạc nhiên. " Sao ,sao đại ca biết? " " Hừ, mày có biết dì cực khổ kiếm tiền nuôi mày hay không? Mày lại ra ngoài gây chuyện bộ muốn bà ấy khổ tâm đến chết sao hả, thằng trời đánh! " Người thanh niên bỗng chốc hóa thành quỷ xa tăng đứng lên đập bàn quát. Tiêu Minh hít sâu, lấy hết dũng khí nói :" Thứ nhất bà ấy là mẹ tôi, tôi biết mình phải làm sao không cần anh quản! Thứ hai tôi dù gì cũng là em trai anh, người ta khi dễ em trai anh anh không quan tâm cũng được. Nhưng nếu người ta khi dễ bang phái của anh thì cái này anh nên quan tâm chứ nhỉ? " Đơn giản thêm chút mắm, chút muối vậy là thoát được rồi. Còn có thể mồi chày nhờ đại ca kêu lão đại ra mặt giúp hắn dạy dỗ Hạ Thiên một phen !! " Mày nói vậy là có ý gì? " " Ban đầu tên kia gây sự với tôi, tôi liền đem bang của anh ra muốn hù doạ hắn nhưng ai ngờ hắn chẳng những không sợ còn mạnh miệng tuyên bố nói muốn lật đỗ bang phái này, đồng thời....! " Tiêu Minh cẩn thận xem xét xem lời muốn nói tiếp theo có đủ an toàn cho hắn hay không đã!! Tuy hắn chưa gặp lão đại phía sau nhưng đã nghe qua danh tính, là rất mạnh và tàn nhẫn. Hắn không muốn vì một lời nói sai mà mất luôn cái mạng nhỏ!!! " Đồng thời cái gì? " Gân xanh từng đợt nổi lên trầm trọng hỏi. " Đồng thời, đồng thời đạp đầu lão đại ở dưới chân! Hắn còn nói, nữ nhân của lão đại hắn sẽ chơi đến chết, em gái của lão đại hắn sẽ mang cho anh em của hắn chà đạp, làm nhục ....v..v! " [ Có hơi dơ nhưng thêm mắm thêm muối là phải như này mới kích thích a ^^] Rầm... Cái bàn đáng thương tội nghiệp muốn gãy làm đôi. Trong hắc đạo lẫn bạch đạo người ta đại kị nhất là động chạm tới nữ nhân của người khác hoặc là em gái. Cái gia phả kia vậy mà dám tuyên bố như vậy, thật không muốn sống nữa rồi. Nắm tay nắm thật chặt, tức giận nói :" Hắn tên là gì? " " A, là......! " ----------- Trên tàu Hạ Thiên ngủ một giấc ngon lành. Thức dậy vừa đúng lúc tới nơi , mang balo lên vai chờ cho hết thảy mọi người đi hết rồi mới lê thân thể nặng nề bước xuống. Đập vào mắt anh là một ngọn núi cao chót vót, nếu nhìn ở một góc độ nào đó thì nó giống như một tòa thành to lớn được trang trí vô cùng đẹp mắt. Đây là núi Trúc Giang, một trong những ngọn núi có cảnh sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhất ở Hoa Hạ. Đường lên núi có chút khó khăn, vất vả hơn 1h Hạ Thiên mới leo lên được đỉnh núi. Trên đỉnh núi có một đền thờ, mọi thường thì sẽ có rất nhiều người đến đây cầu nguyện nhưng hôm nay người đặc biệt ít chỉ thưa thớt có vài người . Đa số bọ họ đều lên đây ngắm cảnh của núi Trúc Giang. Hạ Thiên leo lên một tản đá lớn, mắt nhìn quang cảnh hùng vĩ của núi đồi, giang đôi tay chậm rãi hưởng thụ hương vị của thiên nhiên. Những làn gió mang theo kỳ tích thổi qua xua đi bao nhiêu phiền muộn của cuộc sống, bao nhiêu phiền não mệt mỏi cũng không cánh mà bay. Thật dễ chịu!!!!! Hạ Thiên như đấm chìm vào thế giới hư ảo tựa như tiên cảnh vậy. Những ngọn núi cao chót vót ,cheo leo sang sát nhau kéo dài vô tận, rừng cây xanh thẳm một màu trùng trùng điệp điệp tự tin khoe ra những đường công tuyệt mỹ. Trời trong xanh tựa như thiếu nữ 18 đang cười mỉm và tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Mây trắng đang kéo nhau bay về nơi cuối chân trời như nhưng đôi tình nhân lãng mạn, nhưng có điều cứ hợp rồi lại tan. [ Diễn tả vậy có thái quá quá không m.n? ^^] Đúng vậy!! Có hợp rồi sẽ phải có tan, trên đời này không gì là tồn tại mãi mãi.