Đô Thị Thiếu Soái
Chương 765 : Lại Lần Nữa Khai Chiến
Đầu của Sở Thiên bỗng nhiên trở nên đau.
Hắn cùng Chu Long Kiếm tiếp xúc từ trước đến giờ đều rất cẩn thận, bởi vì không biết lúc nào bị y bán đúng, đáng sợ hơn là chính mình có thể mang ơn, cho nên sau khi nghe thấy giọng của Chu Long Kiếm, Sở Thiên vội chạy vào góc khuất, tập trung tinh thần trả lời:
- Bộ trưởng Chu, có việc gì khiến ông vui thế?
Tiếng cười của lão yêu Hắc Sơn dần dần giảm xuống, Chu Long Kiếm ngôn ngữ vang lên hùng hậu xuyên thấu:
- Thiếu soái, tôi hôm nay vừa ở nước ngoài khảo sát trở về, còn đặc biệt mang quà về cho cậu, đội trưởng Lý lại nói cậu không ở Kinh Thành, cho nên chỉ có thể cho anh ta mang qua, tiếc quá.
Sở Thiên không nói thêm cười cười, tiếc nuối sẽ cười được đầy thâm ý vậy sao? Lão cáo già nhất định là có việc tìm mình, thế nên nhẹ nhàng nói:
- Bộ trưởng Chu, ông thật có lòng, hôm khác trở về Kinh Thành nhất định đến nhà tạ ơn, chỉ là tôi bây giờ thân ở ngoài Hải Nam, sợ không thể trực tiếp cảm ơn được rồi.
- Hả? Thiếu soái cũng ở Hải Nam?
Chu Long Kiếm kinh hãi hạ thấp giọng, lập tức cười nói:
- Nghe đội trưởng Lý nói, Thiếu soái gần đây đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cuộc chiến ở Thành Đô càng nâng cao địa vị, hay là Thiếu soái thừa thắng chiếm lấy Hải Nam? Đúng rồi, cậu đã ở Hải Nam, hay là giúp tôi việc nhỏ này?
Chết tiệt, vòng vo mãi cuối cùng cũng đến chủ đề chính, cùng với những lão gia chốn quan trường quan hệ chính là mệt chết người, rõ ràng là có việc cần nhờ vả lại làm như không có gì, Sở Thiên thở ra mấy hơi trả lời:
- Bộ trưởng Chu, có việc gì cứ nói, chỉ cần Sở Thiên có thể làm nhất định cố gắng làm.
Ngữ khí của Chu Long Kiếm hạ thấp xuống, nhẹ nhàng thở ra nói:
- Tôi có đứa cháu gái tên là Chu Vũ Hiên, mới tốt nghiệp trường cảnh sát Trung Ương, trước đó mấy ngày khóc sống chết muốn đi Hải Nam nhậm chức rèn luyện, tôi lúc đó mềm lòng hồ đồ liền thông qua quan hệ cho đi Hải Nam làm ở Ủy ban Cải cách, cho rằng nó bị khổ mấy ngày thì sẽ về Kinh Thành.
Cái gì, Chu Vũ Hiên không ngờ là cháu gái của lão cáo già? Sở Thiên trong mắt lộ ra ý kinh ngạc, không trách cô ta dám ở trong đầm nước Hải Nam này làm phách, hóa ra sau lưng có ngọn núi lớn Chu Long Kiếm dựa vào, đồng thời hắn cũng biết lão cáo già muốn nói cái gì, không khỏi lắc đầu cười khổ, thế giới này thật quá nhỏ.
Sau khi ngừng một lát, Chu Long Kiếm tiếp tục nói thêm:
- Ai biết được, nó còn tiện thể mang theo công văn bộ công an giới thiệu, kết quả, con bé chết tiết ở Ủy ban Cải cách làm loạn hai ngày, thì được danh hiệu cứu quốc gì đó, lấy công văn giới thiệu đi đến cục Cảnh sát phản kích xã hội đen, haizz, con bé này trời sinh ra chính trực, tin rằng những ngày này khẳng định đắc tội không ít người.
Sở Thiên thả lỏng người, đi thẳng vào vấn đề:
- Chu Bộ trưởng, muốn tôi làm gì chứ?
Chu Long Kiếm cười khổ hận rèn sắt không thành được thép, giọng điệu nhẹ nhàng đáp lại:
- Thiếu Soái, tôi muốn cậu giúp tôi khuyên Chu Vũ Hiên về Kinh Thành, tiện thể giúp con bé kia dọn dẹp chút, cũng thay tôi hướng các ông lớn bị tổn hại nói lời xin lỗi, hôm nào có cơ hội đến Hải Nam, Chu Long Kiếm nhất định đích thân đến nhận lỗi với bọn họ.
Cao thâm, cái lão già này, giờ đến lượt Sở Thiên trở nên đau khổ, hắn hoàn toàn biết Chu Long Kiếm chắc chắc biết việc vừa mới xảy ra, nhưng cái lão già này chỉ nói ý, chỉ bảo mình khuyên bảo Chu Vũ Hiên trở về Kinh Thành và giúp chùi đít, xem ra dường như không có gì lạ cả, kỳ thực khiến mình giải quyết cả đống rắc rối.
Nếu như mình không đem Hiểu Vân giao cho Chu Vũ Hiên, cô ta làm thế nào có thể an tâm trở về Kinh Thành chứ? Nếu như minh từ rong tay Chu Bách Ôn muốn có Hiểu Vân, vậy thì biểu thị mình gánh vác tất cả việc của Chu Vũ Hiên sau này, sau này Chu Vũ Hiên sinh ra những nhiễu loạn khác, Chu gia và Đường Môn đều có thể danh chính ngôn thuận tìm Sở Thiên yêu cầu công lý.
Tóm lại, Chu Long Kiếm lôi mình vào xoáy nước.
Sở Thiên rốt cuộc biết cái gì là công lực thâm hậu rồi, mà bây giờ lại không thể vạch mặt Chu Long Kiếm giả ngây giả ngô, cũng không thể nói Chu Vũ Hiên vừa mới đến nhà hàng Hải Nhật làm loạn, lão già này đã giành trước nói lời xin lỗi, còn lấn tới thì có vẻ không biết phân biệt rồi, cho nên chỉ có thể lắc đầu cười khổ thở dài.
Suy nghĩ một lát, Sở Thiên hắng giọng trả lời:
- Xin ngài an tâm, Sở Thiên sẽ dốc hết sức giải quyết công bằng mọi việc, tôi có phải trói cũng phải đem Chu Vũ Hiên trói về Kinh Thành, đồng thời, lần nữa cảm ơn lễ vật của Chu Bộ trưởng, lễ vật này nhất định là vô cùng đẹp đẽ, Sở Thiên sẽ đặt ở vị trí cao quý nhất trong thư phòng.
Chết tiệt, thật đúng là giảo hoạt, lần này đến lượt Chu Kiếm Long cười mắng, chữ trói cho thấy Sở Thiên ở thời điểm bất đắc dĩ sẽ dùng bạo lực với cháu gái, lễ vật đặt ở vị trí cao nhất trong thư phòng, cũng ngầm ám thị mình đối với lễ vật này không thể keo kiệt, tên Sở Thiên này càng sống càng thành tinh rồi, rất nhanh liền đến mình sẽ đau đầu rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Sở Thiên thong thả trở về nhà hàng.
Lúc này Chu Bách Ôn đang bảo thủ hạ đem Hiểu Vân kéo xuống tầng hầm, kết quả đương nhiên rất rõ ràng, không phải tiền dâm hậu sát, chính là trước hiếp sau bán, mặc dù Chu Vũ Hiên trong tay cầm quyền tiện lợi, nhưng kinh nghiệm không đủ thì nhất định cô ta ngay cả Hiểu Vân đều cứu không được rồi, đừng nói đối phó Chu Bách Ôn là loại một tay che cả bầu trời.
Hiểu Vân trên mặt đầy nước mắt, lắc mạnh thân thể mềm mại.
Hai gã bang chúng của Chu gia khống chế cô không nói hai lời, giơ tay liền bạt vài cái tát, đánh Hiểu Vân cả đầu hoa mày chóng mặt, đang lúc lại giáo huấn cô ta, Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, giơ tay chặn lại nói:
- Đừng đánh cô ta nữa, tôi thấy ưng cô gái này, bang chủ Chu nể mặt, đem cô này tặng cho tôi đi.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Sở Thiên muốn cô gái nằm vùng này?
Chu Bách Ôn ánh mắt nghi ngờ, chầm chậm hỏi:
- Thiếu Soái muốn cô ta?
Sở Thiên bước chầm chậm lên phía trước, giơ tay sờ khuôn mặt người con gái, cô ta vốn lẽ muốn tránh tay của Sở Thiên, nhưng lòng như chết tìm được hi vọng sống nên tùy ý cho hắn đụng vào, Sở Thiên nắm bắt hồng nhan không phải che dấu, nghiền nghẫm nói đùa:
- Vóc người này, gương mặt này cũng không tồi, đùi lại rất tròn rắn chắc.
Khương Trung sững sờ hỏi:
- Đùi rắn chắc chắc coi là lý do gì?
Sở Thiên thở ra mấy hơi, thản nhiên trả lời:
- Một người con gái xinh đẹp, nếu như cổ tay rắn chắc thì có vẻ thô, cứng, đàn ông sao có thể thích người con gái cánh tay không khác biệt thùng nước chứ? Ngược lại, nếu như là đùi rắn chắc, vậy thì người đàn ông sẽ có kích thích, chí ít anh ta có thể đạt được thỏa mãn mới lạ.
Huống chi cô ta lại là gái nằm vùng, không cảm thấy có chút hấp dẫn sao?
Khương Trung và Chu Bách Ôn cười lên, Chu Bách Ôn dựng ngón tay cái, từ đáy lòng tán thành:
- Người đọc sách đúng là người đọc sách, luôn có thể đem những thứ bị che dấu giải thích rõ ràng, không ngờ Thiếu Soái muốn thưởng thức mùi vị người con gái nằm vùng này, Chu Mỗ sẽ thuận nước đẩy thuyền, để Thiếu Soái đem cô ta đi.
Sở Thiên khóe miệng cười khẽ, hơi gật đầu nói:
- Cảm ơn!
Sau mười năm phút, Sở Thiên chui vào trong xe.
Mấy chiếc xe liền chạy như bay rời khỏi nhà hàng Hải Nhật, Khương Trung và Chu Bách Ôn cũng tiếp tục cười rời khỏi, có lẽ về đến nhà của mình thậm chí vòng mấy vòng, bọn họ sẽ thay khuôn mặt lạnh băng băng, chém giết bốn phía, đàm phán hôm nay không chỉ không xoa dịu được, thậm chí còn tăng thêm thù hận Đường Môn và Chu gia.
Nhìn Hiểu Vân dựa vào ghế, Sở Thiên đưa tay ra giúp cô cởi bỏ dây trói, không đợi cô ta nói liền ném điện thoại cho cô, thản nhiên nói:
- Không cần phí sức nói lời vô nghĩa, bắt đầu đối phó cô là bởi vì quan hệ thù địch, bây giờ cứu cô là vì quan hệ bạn hữu, cô gọi điện thoại cho Chu Vũ Hiên, bảo cô ta qua đây đón cô.
Hiểu Vân muốn nói lại thôi, lập tức cầm lấy di động bấm số.
Sau năm mươi phút, ngoài 10km nhà hàng Hải Nhật, cửa công viên Cửu Thạch, Chu Vũ Hiên sớm đã sẵn sàng đón rồi, mươi mấy cảnh sát mặc dù không có lộ súng cảnh sát, nhưng tay phải đều đã đặt ở phần eo, Sở Thiên quay cửa kính xe nhìn lướt vài lần, duỗi ngón tay ngoắc ngoắc:
- Chu tiểu thư, vào trong xe nói chuyện.
Nhìn thấy Sở Thiên vô lễ như vậy, Chu Vũ Hiên sắc mặt thay đổi, nhưng nhìn thấy Hiểu Vân bị Phong Vô Tình khống chế, nghiến răng chui vào trong xe, dù sao xung quanh đều là người của mình, cũng không sợ Sở Thiên dở trò gì, đợi sau khi nói xong cứu được Hiểu Vân, lại đem những phần tử xã hội đen này toàn bộ bắt lại, giải mối hận trong lòng.
Chu Vũ Hiên vừa mới ngồi vào trong xe, Sở Thiên ngón tay nhẹ nhàng vẫy, Phong Vô Tình liền đóng cửa xe lại, cũng quay cửa sổ lên, không đợi Chu Vũ Hiên nói, Sở Thiên liền đi thẳng vào vấn đề:
- Chu tiểu thư, bớt nói lời nhảm nhí, cô lần này dùng công văn của Bộ công an lập tức trở về Kinh Thành giải thích, các việc khác tôi sẽ giúp cô xử lý.
Chu Vũ Hiên sắc mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt nghi vấn hỏi:
- Anh làm sao biết được? Lẽ nào là bác tôi nói cho anh? Vậy thì anh cũng nên biết, tôi chỉ cần bác tôi giúp đem Hiểu Vân cứu ra, về phần về hay không về Kinh Thành tôi tự biết sắp xếp, còn nữa, cái kia không gọi là công văn lấy trộm, chính là bác Chu tôi cấp cho!
Sở Thiên không bất ngờ, hắn dường như sớm dự liệu việc này, thế là cười khẽ nói:
- Tôi không cần biết nguyên nhân, dù sao tôi đã đồng ý Bộ trưởng Chu đem cô về Kinh Thành, Chu tiểu thư cô không có lựa chọn, Hải Nam không phải là sân chơi trong tưởng tượng của cô, nếu như không phải nể thân phận cô, cô sớm phơi thây ở nhà hàng rồi.
Lúc nói những lời này, Sở Thiên mặc dù cười nhưng giọng điệu vô cùng đáng sợ.
Ánh mắt của Chu Vũ Hiên nhìn chằm chằm Sở Thiên, đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng:
- Nói cho anh, không đem các thế lực xã hội đen Hải Nam quét sạch trước, Chu Vũ Hiên tôi tuyệt đối không quay về! Chẳng sợ dùng máu của mình để bảo vệ, Sở Thiên, tôi cũng biết lai lịch của anh, anh tốt nhất đừng ngang ngược càn rỡ, nếu không tôi sẽ không buông tha cho anh.
Xem ra nhân dịp này thăm dò mình, Sở Thiên nhẹ nhàng thở ra, người con gái này thật cố chấp.
Sở Thiên ngón tay đan nhau, chân thật mở miệng:
- Bây giờ là hai giờ, tôi cho cô thời gian 5 tiếng, nếu như tối nay bảy giờ về đến Kinh Thành, tôi sẽ đem Hiểu Vân không hề tổn thất thả ra, nếu như cô vẫn ở lại Hải Nam, cô vĩnh viễn đừng mong gặp lại cô ta, hoặc đi kỹ viện tìm cô ta!
Nói xong Sở Thiên liền đẩy cửa:
- Cô có thể đi ra rồi!
Lúc này phải chịu ác khí, Chu Vũ Hiên giận run người, nghiến răng nghiến lợi muốn mắng, nhưng thấy Phong Vô Tình dí dao vào cổ họng của Hiểu Vân, lập tức lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, rơi vào thế bí chỉ có thể đóng rầm cửa mà ra, tức giận thốt ra vài cầu:
- Sở Thiên, lần này tôi nhận thua, về sau hãy chờ xem.
Sở Thiên dựa vào ghế, lười trả lời:
- Đi từ từ!
Sau khi đóng cửa xe, Sở Thiên cúi đầu chỗ vị trí cô vừa ngồi khám xét, rất nhanh liền tìm thấy hai máy mini nghe trộm, cười vô tư bảo Phong Vô Tình lái xe rời đi, lúc rời khỏi tầm mắt của Chu Vũ Hiên, nói vào máy nghe trộm:
- Chu tiểu thư, bảy giờ tối nay ở sân bay Kinh Thành có người đợi cô, tạm biệt.
Sau khi nói xong, hắn quay cửa kinh xe ném máy nghe trộm ra ngoài, lốp xe trong chớp mắt nghiền nát chúng, Chu Vũ Hiên cách đó không xa nhớn nhác, hung hăng đá vào lốp xe cảnh sát, trong lòng thầm mắng:
- Sở Thiên tên khốp khiếp, bổn tiểu thư phải đem ngươi chém thành vạn mảnh!
Xe chạy nhanh mấy cây số về sau, điện thoại của Sở Thiên bỗng nhiên vang lên.
Đeo đôi tai nghe, liền truyền đến giọng của Nhiếp Vô Danh:
- Thiếu soái, quân Đường Môn và Chu gia khai chiến rồi!
Nhanh như vậy sao? Sở Thiên sửng sốt, bào ngư còn chưa tiêu hóa xong.
Lúc này Chu Bách Ôn đang ngồi trong chiếc xe hơi, điều động hơn nghìn người bang chúng Chu gia gần đấy truy kích đệ tử Đường Môn, vốn dĩ là muốn sau mùa thu rồi tính, nhưng nhìn thấy gần đó đã có bóng người lay động, lập tức theo sau Khương Trung rời đi, rất nhanh nghĩ đến quân của Khương Trung mai phục, liền nghĩ đến mấy cây súng ở xe lăn.
Nghĩ đến đây, Chu Bách Ôn cười lạnh nhạt vài tiếng, dù sao đều không có gì để bàn, không bằng ở địa bàn mình nhặt những gì có sẵn, nói không chừng còn có thể xử lý lão Khương Trung này, thế là 25 xe hàng, tổng cộng có hơn bảy trăm người hướng về Khương Trung mà giết, lại phái thêm 20 xe chạy gần đấy đi chặn.
Khương Trung nhìn thấy bang chúng Chu gia truy đuổi, thầm mắng Chu Bách Ôn vô sỉ đê tiện, nhưng cũng không dám coi thường, sau khi giữ lại hai trăm bang chúng, liền dẫn những người khác hướng cửa biển chạy.
Không nhìn thấy bụi mù phía sau cuồn cuộn, tiếng giết run run.
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
115 chương
40 chương
75 chương
51 chương
121 chương
39 chương
140 chương