Đô Thị Thiếu Soái
Chương 33 : Thuốc đắng dã tật
36 cặp mắt bỗng trở nên linh động hướng về Sở Thiên mang theo sự khó hiểu cùng cảm giác phẫn nộ.
Sở Thiên mỉm cười, biết đau còn có thể cứu được bèn tiếp tục nói:
- Tôi cũng vậy, biết rõ thành tích không tốt sẽ phải nhận sự miệt thị nhục nhã như thế nào, thậm chí cũng không khách khí mà nói là còn không bằng con chó.
Phòng học yên tĩnh lạ thường. Lời nói của Sở Thiên khơi dậy nỗi đau sâu trong lòng những người này. Mặc dù trong trường bọn họ không có địa vị cũng như bất kì sự tôn trọng nào nhưng những lời này Sở Thiên nói ra trắng trợn như vậy thực sự cũng đã kích thích đến thần kinh của họ.
Một nam sinh thể trạng cường tráng đi ra mang theo dáng vẻ khiêu khích khinh thường nói:
- Sở Thiên, chúng tôi đăng kí đến lớp 13 này, một bộ phận là do hiếu kỳ đối với cậu, một bộ phận khác muốn được tư do phá phách ở đây. Cậu thực sự cho rằng bọn tôi đến đây học sao? Cậu có giỏi cỡ nào đi nữa cũng không thể kéo chúng tôi từ 0 trở thành 10. Thậm chí những lời vừa rồi cậu còn nói chúng tôi không bằng con chó chúng tôi cũng tiếp nhận sự sỉ nhục của cậu. Vậy cậu hãy để cho những con chó này được tự do đi.
Sở Thiên cười nhạt một tiếng, biết mình không dễ dàng thống soái những học sinh yếu kém như vậy, xem ra bệnh nặng phải bốc thuốc nặng, hắn nói:
- Tào Hoa Vũ, cậu dựa vào đâu mà nói với tôi những lời này? Tự do hay không tôi mới là người quyết định. Dù sao lớp 13 là do tôi quản lý, cậu có thể không đến, nhưng đến rồi thì bắt buộc phải nghe theo tôi. Cho dù cậu có muốn làm chó đi nữa cũng phải được tôi cho phép.
Tào Hoa Vũ hơi sững sốt. Sở Thiên lại còn biết cả tên mình, xem ra cũng là chịu khó rồi, nhưng bị những lời nói của Sở Thiên kích động như vậy, cậu ta đã từng thấy người vênh váo nhưng chưa từng thấy ai vênh váo như vậy bèn phẫn nộ nói:
- Sở Thiên, mày đừng quá càn rỡ, ta chẳng qua là nể mặt mày mà mày lại vênh váo như vậy. Nếu không phải vì nhìn mày yếu ớt như vậy ta đã sớm đánh cho mày lăn quay ra rồi, cho mày kêu trời trách đất.
Sở Thiên vỗ tay lạnh lung nói:
- Tào Hoa Vũ, như vậy đi, nếu như tôi dùng một chiêu không thể đánh ngã cậu thì cái lớp 13 này sau này sẽ nghe theo cậu. Nếu như tôi có thể đánh ngã được cậu thì sau này cậu hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi đi.
Tào Hoa Vũ ánh mắt lộ vẻ vui mừng, nói thế nào đi nữa thì thân hình mình cũng là cường tráng. Hơn nữa lại cũng có luyện qua vài bài quyền pháp. Tuy có nghe nói Sở Thiên cũng có chút tài cán, nhưng nếu để một chiêu đánh ngã mình thì đúng là khoác lác. Chẳng cần phải tấn công, chỉ cần thủ vững thì cũng có thể chịu được một quyền, dù sao cũng không thể ngã được, nên tự tin nói với Sở Thiên:
- Được, nhất ngôn cửu đỉnh, những người khác có thể làm chứng. Nếu tôi thua thì từ sau sẽ ngoan ngoãn làm con chó của cậu, còn nếu thắng thì xin lỗi tôi sẽ ngồi chỗ của cậu.
Sau đó cậu chàng chậm rãi đi ra giữa lớp, nét mặt hưng phấn lẫn khinh thường.
Các bạn học trong lớp thấy có trò náo nhiệt tự nhiên trở nên hưng phấn vội vàng ra tay dọn dẹp lấy chỗ trống. Dù sao thì phòng học này cũng tương đối rộng, mỗi người mang giường theo cũng đủ để ngủ.
Sở Thiên từ từ đi đến chính giữa ánh mắt bình tĩnh nói:
- Tào Hoa Vũ ra tay đi.
Tào Hoa Vũ nhìn Sở Thiên bình tĩnh đứng đối diện, vội vàng vận khí toàn thân, bước chân ổn trọng, một nắm đấm hướng về phía Sở Thiên. Sở Thiên có thể nhìn ra Tào Hoa Vũ có luyện qua võ nghệ mấy ngày cũng chỉ cười nhẹ nghiêng người tránh qua. Tào Hoa Vũ thấy một chiêu không trúng lập tức bồi thêm một đòn đánh vào phía dưới Sở Thiên. Sở Thiên nhẹ nhàng nhảy lên, Tào Hoa Vũ thấy liên kích không trúng hai tay vội vã giao nhau hướng về phía Sở Thiên, Sở Thiên nhẹ nhàng hơi xê dịch lên phía trước lạnh nhạt nói:
- Tôi phải xuất chiêu rồi.
Tào Hoa Vũ nghe thấy Sở Thiên muốn xuất chiêu bèn vội vàng thu nắm đấm, toàn thân vận khí đề phòng. Tay Sở Thiên chậm rãi đưa ra mềm mại không có lực, nét mặt Tào Hoa Vũ lộ vẻ khinh thường, những người chứng kiến cũng không hiểu Sở Thiên xuất chưởng không hề có lực sát thương đều cảm thấy rất có thể những lời kia đều là đồn bậy, đều là hư danh.
Tào Hoa Vũ nhìn thấy nắm đấm của Sở Thiên, cố ý khoe khoang thân hình vạm vỡ của mình nên không tránh không né mà còn đưa người lên đỡ để nắm đấm của Sở Thiên trúng ngay vai trái mình vừa cười đắc ý, đang nghĩ đến việc sau này mình có thể muốn làm gì thì làm, trong lòng cảm thấy sung sướng. Bỗng nhiên, nụ cười của Tào Hoa Vũ tắt ngúm. Đám ạn học đều thấy kì lạ, đột nhiên, thân hình to lớn của Tào Hoa Vũ đổ kềnh về phía sau, lăn vài mét nằm trên mặt đất, nước mắt cũng sắp chảy ra.
Nhóm bạn học đều rất kinh ngạc. Tào Hoa Vũ sao đột nhiên ngã lăn ra như vậy? Chỉ có hắn mới biết rõ, một chưởng kia vừa nãy nhìn như yếu ớt vô lực, thời điểm đánh trúng thân thể cũng không đau nhức, nhưng lòng bàn tay Sở Thiên lúc đó tuôn ra một sức mạnh khó tưởng tượng bắn thẳng vào một Tào Hoa Vũ không hề có sự chuẩn bị. Lúc này, Tào Hoa Vũ biết rõ bản thân mình còn lâu mới là đối thủ của Sở Thiên, đồng thời lòng căm hận cũng chuyển thành kính nể.
Cuối cùng, Tào Hoa Vũ bò dậy nói:
- Sở Thiên, tôi thua rồi, sau này tôi đều nghe cậu.
Nhóm học sinh lúc này vừa kính sợ xem lẫn sùng bái Sở Thiên, dù sao thì tận mắt nhìn thấy cũng dễ bị thuyết phục.
Sở Thiên cười cười đi tới phủi bụi đất trên người Tào Hoa Vũ nói:
- Tào huynh đệ, mọi người đều là cùng lứa tuổi, đâu phải nghe hay không nghe. Quyền pháp của cậu ổn trọng, quyền phong linh lợi, chắc cũng luyện khá lâu rồi. Vừa nãy tôi cũng không chắc thắng được cậu, chỉ là làm cho cậu mất tập trung quên phòng bị mới may mắn thắng cuộc, nếu không thì sao có thể đánh ngã cậu dễ dàng như vậy?
Tào Hoa Vũ cảm động, vừa rồi chính mình mở miệng gây sự Sở Thiên, vậy mà cậu ta vẫn giữ thể diện cho mình, thật đúng là hảo hán, đáng để đi theo.
Sau sự việc vừa rồi, Sở Thiên tiếp tục diễn thuyết. Lúc này lời nói của hắn đối với 36 học sinh kém này mà nói vô cùng uy nghiêm. Toàn bộ phòng học yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng chiếc kim rơi xuống đất.
Sở Thiên bình thản nói:
- Các bạn ở đây, tôi biết các bạn không thua kém gì người khác, chỉ là nhiều lúc các bạn chọn cách đắm mình, không cho mình cơ hội. Cũng giống như tôi trước kia, nếu như không có cơ hội lật mình lần đó thì vẫn là "Sở phế nhân" trong mắt mọi người. Chưa từng có một chút tôn nghiêm, chưa từng có một chút ấm áp. Nếu như chúng ta không dựa vào chính bản thân mình để bật lên để đánh một trận thật đẹp trong nửa năm sau kì thi đại học, thì dù là về sau các bạn muốn trở mình làm người, tin chắc rằng cũng chẳng có mấy người tin các bạn. Ai bảo xã hội là tàn khốc trường học còn tàn khốc hơn. Vì vậy, chúng ta nhất định phải quyết phân thắng bại ở kỳ thi đại học. Thắng, chúng ta rạng rỡ tổ tông. Bại, chúng ta không bằng chó lợn.
Sở Thiên bỗng nhiên cao giọng:
- Các bạn ở đây, chỉ cần các bạn còn một chút tự tôn, chỉ cần các bạn tin Sở Thiên tôi, tôi sẽ dùng thời gian nửa năm để đưa các bạn thành đỉnh thiên lập địa, hiên ngang ngẩn đầu ưỡn ngực, đưa các bạn dỡ bỏ các chướng ngại vật của kỳ thi đại học, tháng sáu, quất ngựa trên đồng bằng cùng đi săn.
Tào Hoa Vũ nhiệt huyết hô đầu tiên:
- Nguyện cùng Thiếu soái dỡ bỏ chông gai, quất ngựa đồng bằng đi săn tháng sáu.
36 ánh mắt bốc cháy hừng hực hỏa khí cùng đồng thanh:
- Nguyện cùng Thiếu soái dỡ bỏ chông gai, cưỡi ngựa đồng bằng đi săn tháng sáu.
Sở Thiên làm bộ dạng nghiêm túc bỗng bị âm thanh này làm giật mình, tại sao đột nhiên đã thành Thiếu soái rồi? Nghe có vẻ như là chiến tranh đối chiến vậy. Nhưng dù sao thì Sở Thiên cũng rất bằng lòng với danh xưng này, ít nhất thì cũng dễ nghe hơn "Sở phế nhân" nhiều.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
4 chương
501 chương
26 chương
166 chương
169 chương