Đồ ngốc, tôi chỉ cần mình em thôi!!

Chương 25 : Một là cùng sống, hai là cùng chết. tùy anh chọn.

Một loạt dấu chấm bay qua đầu cả đám. Ngọc Long nhìn Thiên Phong bằng ánh mắt khó tả. Chàng trai à, tôi chịu thua. -“Khánh An.”-Giọng nói trầm ấm của Doãn Phi vang lên. Nó lập tức quay mặt lại nhìn, nụ cười cứng đờ trên môi. -“Chắc cậu nghe Tử Vi nói rồi.” Nó gật đầu. Mọi người nỉn thở, thời khắc Hoàng Khánh An được tỏ tình chính là thời khắc mà họ phải nhìn kỹ lại để sau này còn có chuyện mà kể lại cho con cho cháu sau này. Khánh An: ///-_-/// nói quá. -“Ba cậu đã đến gặp ba tớ.” Gật đầu. Chuyện này tất nhiên là Khánh An biết, Khánh Minh đã kể cho nó nghe rồi. -“Ông ấy nói tớ đừng nên đi xem mắt cậu.” Lại gật đầu. Khánh An thật sự thấy rất khó xử. Nó chỉ xem Doãn Phi là bạn. Những tiếc là cậu lại không xem nó là bạn. -“Tớ biết cậu đã có bạn trai rồi. Nhưng lòng vẫn cứ thầm mong.” Lòng nó dậy sóng, là ai, là ai? Là ai đã nói nó đã có bạn trai chứ? Là ai??? Nếu biết được thì nó sẽ “ngũ mã phanh thây” người đó ngay lập tức. -“Thực ra…”- Không để nó nói hết, một bàn tay đã đặt lên vai nó -“Biết là đã có bạn trai rồi thì sao cứ hy vọng?”-Giọng nói cậu lạnh lùng vang lên. Doãn Phi cười nhạt. -“Hóa ra anh chính là bạn trai của cô ấy.” Nó quay mặt lên nhìn cậu, bàn tay ở dưới kia béo một cái mạnh vào eo cậu. Thiên Phong nhịn đau trợn mắt nhìn sang nó. -“Tớ sắp trở lại Mỹ rồi. Tớ đến đây để tạm biệt hai cậu.”-Giọng nói đượm buồn của Doãn Phi vang lên. Khánh An và Tử Vi đồng loạt nhìn cậu. -“Sao đi gấp vậy, không phải cậu mới về có một tuần sau?”-Tử Vi hỏi. -“Tớ chỉ có một tuần để về nước. Bên đó rất khắc khe.” -“Vậy khi nào cậu đi?”- Mắt nó đượm buồn hỏi. -“Ngày mai.”-Tử Vi và Khánh An ngạc nhiên nhìn nhau. Biết là gấp nhưng tại sao có thể gấp đến như vậy chứ? -“Giờ tớ phải về rồi. Tạm biệt.”-Doãn Phi nói rồi quay lưng bước đi. Mắt Khánh An đượm buồn, nó hít một hơi thật sâu. Tử Vi đi lại vỗ nhẹ vai Khánh An. -0-0-0-0-0 Khánh An buồn bã chống cằm lên ghế sofa, tai đeo headphone, mắt cứ nhìn ra ngoài kia một cách vô định. -“Nè.”Thiên Phong gọi nó. Khánh An quay mặt lại nhìn cậu. -“Uống sữa đi.”-Cậu đưa ly sữa ra trước mặt nó. Nó đưa tay nhận lấy ly sữa, hơi ấm từ ly sữa truyền vào cơ thể nó. -“Chuyện của Doãn Phi…..”-Cậu ấp úng nói. -“Chuyện của cậu ấy không hề liên quan đến anh nên tôi không trách anh.”- Nó lập tức cắt lời cậu. -“Vậy cô buồn vì chuyện gì ?” -“Buồn vì tôi mất đi một người bạn. Tôi, Tử Vi và cậu ấy đã chơi với nhau từ lâu lắm rồi.” -“Cô mà cũng biết buồn sao?” Nó liếc mắt lườm Thiên Phong một cái cháy mặt. -“Ý anh rốt cục là gì?” -“Uống sữa đi, nguội bây giờ.”-Cậu lập tức đánh trống lảng sang chuyện khác. Khánh An đưa cốc lên uống một ngụm sữa mắt vẫn liếc cậu, vị ngọt của sữa lan đến khoang miêng, môi nó bất giác nở một nụ cười mãn nguyện. Cả hội đồng loạt thở phảo nhẹ nhõm. Sau ngày hôm đó, ngày nào nó cũng đeo cái bộ mặt ủ rũ khiến họ cảm thấy nghẹt thở, thà thì nó cứ suốt ngày gây chuyện nhưng vẫn cười đùa rất vui vẻ, còn đằng này thì lúc nào cũng tâm trạng. Thật sự, họ không chịu nổi. -“Cô cười lên nhìn xinh lắm.”-Câu nói sét đánh của hội phó đại nhân vang lên. Khánh An đỏ mặt nhìn cậu: “Ai da, gặp quỷ mất rồi.” -“Muốn đi đâu chơi không?” -“Có, tôi muốn đi biển.”-Nó lập tức trả lời câu hỏi của cậu. Thiên Phong không nói gì mà chỉ nhếch môi rồi đứng dậy, Khánh An hiểu ý liền đi theo. Mọi người lắc đầu, Thiên Phong thật sự đã thay đổi rồi. -“Khánh An và Thiên Phong đâu?”-Khánh Minh từ phòng học trở về không nhìn thấy nó liền hỏi. -“Lúc nãy tớ nghe hai người họ nói rủ nhau đi biển chơi rồi.”-Vũ Duy cười nói. Khánh minh chau mày lại. Dạo này nó thường xuyên đi ra ngoài với Thiên Phong lắm. Em gái của anh sao cứ đi với tên ác ma đó chứ (anh ấy vậy mà anh cứ kêu là ác ma là sao chứ?). -0-0-0-0-0 Biển. -“AAAAAAAAAAAAAAA.”-Nó và Thiên Phong cùng nhau chạy xuống biển. -“Biểnnnnnnnnnnnnn.”- Nó hét lên thật lớn. Khánh An cởi giày ra đi lại lon ton chân đất trên mặt cát trắng tạo nên tiếng kít kít nghe rất vui tai. Thiên Phong đứa khoanh tay nhìn Khánh An vui chơi với biển, môi bất giác không kìm được mà nở một nụ cười tươi, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng. -“Xong.”-Nó đứng thẳng người dậy, tay cầm một cành cây nhỏ. Cậu đi lại nhìn thứ nó vừa vẽ trên nền cát. Khánh An vẽ hình chibi một cháng trai, mặt mày người này nhăn nhó cau cọ, môi bặm lại như giang hồ, chân mày nhăn lại thành một đống, mái tóc rối như tổ quạ. -“Xấu quá.”-Cậu đánh giá. Khánh An mỉm cười nhìn qua cậu: “Anh thấy xấu sao?” -“Rất xấu là đằng khác.”-Thiên Phong thẳng thắn nhận định. -“Xấu chỗ nào nhỉ?”-Nó làm bộ gãi đầu. -“Tất cả đều xấu.” -“Anh biết nó là hình chibi của ai không?” Cậu lắc đầu. -“Của anh. Nãy giờ anh đang tự nói mình xấu đó.” 1s 2s 3s 4s 5s -“HOÀNG KHÁNH AN, CÔ ĐỨNG LẠI CHO TÔI.”-Khi nhận ra được điều nó nói, cậu quay đầu lại nhìn thì thấy cô gái nhỏ bé đã chạy mất hút. (Không những xấu mà còn rất ngốc nữa. Phản ứng tự nhiên cực kỳ chậm luôn ///~~0~~///) Thiên Phong: /ám khí phóng mạnh/ Im miệng lại cho lão gia. Cậu rượt nó chạy quanh bờ biển, Khánh An lâu lâu còn quay đầu lại lêu lêu chọc tức chàng trai nào đó khiến người này tức muốn nổ bong bóng. Trên bờ biển, ánh nắng ấm áp dịu dàng của những chiếu rọi, nước biển màu xanh lam trên nên cát trắng dịu mắt, những cơn gió thổi vi vu, bầu trời màu xanh ngọc bích xinh đẹp. Tất cả, tạo nên một bức tranh xinh đẹp. -“Sao không chạy nữa đi.”-Cậu túm lấy gáy Khánh An, xách nó lên trước mặt cậu. Ánh mắt sắc bén của Thiên Phong nhìn thẳng vào đôi mắt tội lỗi của Khánh An. Trong đầu nó chợt lóe lên một ý, trong 36 kế mà binh pháp có viết, nó nghĩ nên dùng “mỹ nhân kế” và “khổ nhục kế”. ({///-0-///} Mỹ nhân kế sao /liếc/) Khánh An bắt đầu xử dụng công phu nước mắt giả tạo của mình, nó long lanh ngấn nước nhìn cậu. -“Thiên Phong ca ca, tôi biết tôi sai rồi, anh đẹp trai nhất, thông minh nhất.” Trong đám xấu nhất và đám khờ nhất.-“Anh có thể thả tôi ra được không a?” Người ta từng nói với tôi: “Thứ đàn ông sợ nhất chính là phụ nữ.” Quả thật là như vậy, Thiên Phong đã trúng kế của Khánh An. Cậu hừ nhẹ trong khoang mũi rồi thả Khánh An ra. Nó mỉm cười, trong lòng giơ hai ngón tay hình chữ V: Win. -“Thiên Phong.”-Nó gọi cậu. -“Gì?”-Thiên phong trả lời cộc lốc. -“Tôi đói.”- Nó xoa xoa bụng. -“Vậy thì đi ăn thôi.”-Cậu cười nói. -“Oa, Thiên Phong, anh là nhất.”-Nó nhìn cậu với ánh mắt tôn sùng. Cậu vô thức đưa tay xoa xoa đầu nó, cậu bất giác muốn được nhìn thấy ánh mắt sung bái cậu này mãi mãi. Đúng, là mãi mãi. -0-0-0-0-0 Nhà hang Hải Hà Khánh An và Thiên Phong bước vào một nhà hàng vắng khách, chắc là do đang tháng 11 nên không có người đến đây. -“Anh đến đây lần đầu tiên sao?”-Nó hỏi. -“Ừ.” -“Bộ anh rất ít đi chơi hay sao?” -“Công việc rất bận, tôi không có nhiều thời gian để đi chơi.” -“Ba anh đâu?” Thiên Phong nheo mắt: “Chết rồi.” -“Hắt xì.”-Vị chủ tịch trong cuộc họp hội đồng quản trị đột nhiên hắt hơi một cái to. Ông xoa xoa mũi, không lẽ có ai đó đang nói xấu ông hay sao????? Khánh An đột nhiên nhìn cậu với ánh mắt thương hại. Hóa ra, con trai của tập đoàn Hắc gia lại là một đứa trẻ không có ba. -“Được, vậy để hôm nay tôi dẫn anh đi chơi cho thật đã.”-Nó giơ tay lên nói.-“Nhưng trước hết phải ăn cho no cái đã.” Cậu dở khóc dở cười với nó. Sự thật, Khánh An rất dễ bị lừa. Có cần phải ngây thơ đến đáng yêu như thế hay không chứ??? Sau khi cả hai ngồi xuống bàn, Khánh An thành thục gọi món như đã đến đây rất nhiều lần. -“Cô đến đây bao nhiêu lần rồi?”- Thiên Phong chống cằm hỏi. -“Cũng không nhớ nữa.” Thiên Phong nghe nó nói xong liền lẩm bẩm: “Hèn gì.” -“Anh nói gì vậy.”-Khánh An hình như nghe loáng thoáng cái gì đó nên hỏi cậu. -“Không có gì.” -“Dục lão đại, xin ngài cho chúng tôi khuất đi ạ. Dạo này công việc đang rất khó khăn.”-Một giọng nói thê lương vang lên. -“Khuất, tụi tao không phải là thầy chùa mà lương thiện cho mày khuất.”-Tên đầu đàn đá người quản lý một đá. -“Tàn dư của Dục gia.”-Thiên Phong lạnh giọng mang theo ý hứng thú. Tuy nhiên, mắt cậu đã trở nên âm lạnh. Hoàn toàn không có chút nào ấm áp như lúc nãy nữa. -“Anh cũng biết sao?” -“Chúng trốn cũng lâu rồi, giờ dám hoàng hành như vậy thì chắc là thế lực của chúng cũng không còn nhỏ nữa rồi.” -“Dục Đình Công* vào tù, chúng lập tức tìm người thay thế. Anh em tốt quá mà.”-Khánh An nhếch môi. * Tên lão đại cùng con trai từng quậy hội học sinh ở chương 4, chắc mọi người còn nhớ a. -“Mày tin tao bắn vỡ sọ mày không hả?”-Tên đầu đàn giơ súng lên đỉnh đầu người quản lí. -“Colt M1911A1. Có cần dùng tới vũ khí hạng nặng luôn vậy không chứ?”-Khánh An nhếch môi. Vũ khí vô song rất lợi hại tính sát thương cực cao, tốc độ cực nhanh. -“Hai đứa kia.”-Một tên tự nhiên chĩa súng về phía nó và cậu. Mọi người trong nhà hàng đột ngột hoảng hốt nhìn về phía hai vị khách đang điềm tĩnh ngồi nói chuyện ở đằng kia. -“Chúng mày lại đây cho tao.”-Một tên lên tiếng. Nó và cậu khoan thai bước lại. -“Trường tư thục Thái Bảo sao?”-Tên đầu đàn ngồi xuống ghế.-“Bọn nhóc tri thức chúng mày đến đây làm gì?” Như cùng hẹn trước, nó và cậu đồng thanh: “Chơi.” -“Tao không tin tụi mày đến đây chỉ để chơi đùa.”-Tên đó nói. -“Không tin thì thôi.”-Khánh An cười đáp. -“Không đùa nữa, có bao nhiêu tiền thì móc hết ra đây.”- Một tên lên giọng. -“Không đem tiền.”-Cậu lạnh giọng. -“Đùa à, không đem tiền thì tụi mày đến đây chơi cái quần gì chứ?”-Tên đầu đàn tức giận. -“Dùng thẻ cũng được mà.”-Cậu lạnh lùng nói. Cả bọn kia cứng miệng, người ta dùng thẻ chứ có dùng tiền mặt đâu chứ??? -“Con nhỏ kia.”-Tên đầu đàn nhìn sang Khánh An-“Hình như tao từng gặp mày ở đâu rồi thì phải?” -“Thế giới nhỏ bé như thế này, hai người từng gặp nhau cũng là chuyện bình thường.” -“Vậy sao?”-Tên đó nói với giọng như đã hiểu. -“Vậy chúng tôi đi trước.” -“Đi đi.”-Tên đó phất tay. Nhưng khi nó với cậu chưa kịp bước ra khỏi cửa thì một tên khác hét lớn lên. -“Con nhỏ đó là “cớm chìm”, em đã gặp nó rồi.” Như đã chuẩn bị sẵn, nó lập tức cầm lấy tay cậu rồi chạy vụt đi. -“Bắt con “chuột”* đó lại cho tao.”-Tên đó hét lên. * Một từ tiếng lóng đồng nghĩa với từ cớm, ý là chỉ cảnh sát chìm trong mật vụ. Phụt. Tiếng súng giảm thanh vang lên trong không khí im lặng. -“Chết tiệt.”-Giọng nói cậu khe khẽ. -“Xuống đây nhanh.”-Nó lôi tay cậu chạy xuống một cái cống khô kín đáo. -“Tụi nó chạy hướng này.”-Một tiếng nói vang lên. Huỵch huỵch huỵch huỵch. Khi tiếng chạy đã xa dần, Khánh An và Thiên Phong mới thả bàn tay đang bịt miệng nhau ra. Đột nhiên, nó cảm nhận được là có thứ gì đó âm ấm, Khánh An lập tức cầm tay cậu lên xem. -“Máu, anh bị thương rồi.”-Nó hét lên. -“Không sao, chỉ là một vết thương bình thường mà thôi.”-Cậu giật tay mình ra khỏi tay nó. -“Anh đưa đây cho tôi xem nào.”-Nó giật lấy tay cậu. -“Tôi đã nói là không sao mà.” -“Anh làm cái quái gì mà bướng bỉnh thế hả?”-Khánh An nói với giọng tức giận. -“Không phải cô sợ máu sao?” -“Anh điên à, nếu như sợ máu thì tôi đã xỉu từ lâu rồi chứ còn ngồi đây giật qua giật lại với anh à.” Cậu ngẫm nghĩ, cũng phải. Khánh An lập tức lôi trong cặp ra đồ sơ cứu tay cho Thiên Phong, nó làm hết sức thành thục nhưng lại rất nhẹ nhàng như sợ cậu sẽ bị đau. -“Cô là cảnh sát?”-Bàn tay đang thoăn thoát làm của nó đột nhiên dứng lại vài giây. -“Trước kia thôi. Bây giờ thì không còn nữa.” -“Tại sao?” -“Có một lần tôi suýt mất mạng nên ba mẹ tôi không cho tôi làm nữa. Với lại, tôi không thích nghề cảnh sát.” -“Vậy tại sao còn làm.” -“Để trả thù cho cái chết của Tịnh An.” Một câu chín từ ngắn gọn xúc tích nhưng lại khiến cho cậu hiểu rõ hơn về con người này. -“Bên đó có không?”-Lại giọng nói vang lên. -“Không có thưa đại ca.” -“Vậy thì qua kia tìm cho tao. Phải tìm cho ra chúng nếu không thì chết chắc.”-Tên đó tức giận đá một hòn đá. -“Có vẻ như chúng ta không thể thoát khỏi đây rồi.”-Giọng cậu nhè nhẹ vang lên. -“Hả?” -“Giờ tôi sẽ đánh lạc hướng chúng, cô tranh thủ chạy đi gọi cảnh sát hoặc có thể chạy trốn khỏi đây cũng được. Tốt nhất là đứng quay lại.” -“Anh điên à. Hay đau quá nên bị mê sảng rồi” -“Không. Tôi hoàn toàn tỉnh táo.” -“Tỉnh táo mà nói vậy đấy hả?” -“Vì tỉnh táo nên tôi mới nói vậy.” -“Rồi còn anh?” -“Cô không cần quan tâm, tôi tự lo cho bản thân mình được.” -“Với cái cánh tay bị trúng đạn Colt M1911A1 này.”-Nó cầm tay cậu lên. Cậu hít một hơi. -“Giờ gần chết rồi tôi cũng nói luôn, tôi thật sự rất ghét cô, cô rất phiền phức, cô nhiều chuyện, cô ồn ào. Tôi thật sự không muốn nhìn thấy cô. Nếu như tôi bị bắt, đảm bảo tôi sẽ khai ra chỗ cô trốn. Vì thế cho nên , cô nên trốn thật kỹ vào nếu không, cô có chết toi cũng không thương tiếc”-Cậu lạnh giọng nói, giọng nói hoàn toàn khác hẳn ngày thường. Sau khi nói xong những lời này, lòng cậu đột nhiên thắt lại. Sau này, nếu như cả hai đều trốn thoát và còn sống thì Khánh An có tránh xa cậu không? Cậu thật sự sợ. Sợ sau này Khánh An sẽ ghét cậu, sẽ tránh xa cậu. Cậu toan đứng dậy định ra ngoài đó thì một thứ lạnh ngắt chạm vào tay cậu. Cạch. Tiếng vang ngọt xớt vang lên, tay cậu và tay nó được khóa nhau bởi cái còng số 8. -“Anh có ghét tôi thì tôi cũng quyết không bỏ anh lại đây một mình.”-Nó nhìn xuống cái còng giữa hai bàn tay, môi nhếch lên-“Bây giờ, một là cùng sống, hai là cùng chết, tùy anh chọn.” Thiên Phong nhìn nó, trong tim có một cảm giác ấm áp len lỏi, một sợi giây hồng chạy dọc trái tim sắt đá. -“Cô… thật sự rất bướng bỉnh. Nhưng tôi rất thích sự bướng bỉnh của cô.”-Cậu mỉm cười nhìn nó, một nụ cười hoàn hảo-“Chúng ta sẽ cùng sống, sống cùng nhau đến hết quãng đời này.” (San: sao tui cảm nhận có cái gì đó ám chỉ vậy trời -_-) -0-0-0-0-0 Mình thật sự không ngờ là công việc gấp của mình chỉ trong một ngày đã có thể làm xong. Mình bây giờ có thể tiếp tục viết truyện cho mọi người rồi. San thật sự rất vui a.