Đồ ngốc, tôi chỉ cần mình em thôi!!

Chương 11 : Ba chàng trai trở về. ngũ anh tài tập họp

Chap này có nhân vật mới a. Giờ ta xin giới thiệu sơ qua. Lữ Ngọc Long: Đây là “bộ não hành chính” của hội học sinh cùng với Khánh Minh. Học lớp 3-7 -Tính cách: Với ngũ quan xuất sắc của mình thì anh là một con người lãng tử, đào hoa, sát gái. Nhưng một khi đã yêu ai thì yêu người đó hết mực. Là người sống theo chủ nghĩa hoàn hảo, cái gì cũng phải hoàn toàn hoàn hảo thì mới đúng ý anh. Thuộc cung Xử Nữ- Virgo. -Gia Đình: Là con một của một công ty công nghệ. Bố là chủ tịch, mẹ ở nhà làm nội trợ. Hậu phương vững chắc của hai bố con. -Học lực: Học sinh xuất sắc. Giỏi võ. Biết nhiều thứ tiếng. Hạ Vũ Duy: Là một tên ngốc bóng rổ, là một thiếu gia 17 tuổi nhưng tính tình chẳng khác gì trẻ con mặt còn búng ra sữa. Học năm II cao trung, lớp 2-9 -Tính cách: Tất nhiên là một người hiền hòa và dễ dụ (Ể, hình như có gì đó sai sai). Cơ cấu sở hữu một khuôn mặt baby không tuổi tác khiến con gái ghen tức. Nhưng tính hiếu thắng thì rất cao và luôn cho mình là một người nổi tiếng ,quá đề cao chính bản thân mình. Là một người giàu cảm xúc. Sống dựa theo trực giác và trái tim không nghe theo lý trí. Cung Cự Giải- Cancer. -Học lực: khá giỏi. Giỏi bóng rổ. Không thích tiếng nước ngoài nên tiệt luôn về khoản này, duy chỉ biết mỗi tiếng anh vì là môn bắt buộc. Tất nhiên là rất giởi võ và linh hoạt. -Gia đình: Bố là một luật sư nổi tiếng. Mẹ là giáo viên. Cả bố và mẹ Hạ đều có tính tình rất trẻ con. Có một cô em trai “cụ non” kém 3 tuổi hiện đang học năm III sơ trung Hướng Viên (có chút sai trầm trọng thì phải. Có ai nhận ra không) Chương Triết Hạo: Là một người đam mê âm nhạc nhưng rất thích đánh đấm (sở thích hình như có chút mâu thuẫn nhẹ) . Học lớp 3-4. Tất nhiên là học năm III. -Tính cách: Là một người quyến rũ, đi đến đâu thì hút gái đến đó, là người yêu hòa bình và rất hòa đồng nhưng một khi đụng vào rồi thì đánh chết cũng không tha. Vua làm biếng.( sự thật).Là kiểu người bất chấp và hảo sĩ diện. Yêu thời trang và quý cái đẹp. Cung Thiên Bình-Libra -Học lực: Là một nghệ sỹ piano nổi tiếng, học lực khá giỏi. Do đi lưu diễn nhiều nên cậu biết rất nhiều thứ tiếng và nói rất thạo.Nói trắng ra thì là người của thế giới. -Gia đình: Bố là nghệ sỹ Violong, mẹ là nhà thiết kế. Con một. Do dạo này bỗng dưng San rất có hứng thú với cung hoàng đạo nên bây giờ mình giới thiệu luôn về những người còn lại a. -Thiên Phong- Sư Tử- Leo: Nhìn cái tính cách thích làm thủ lĩnh của cậu ấy thì biết. -Khánh An-Thiên Yết-Scorpio: Mới đầu thì tưởng là cung Bảo Bình nhưng sau này mới phát hiện ra chỉ cung Thiên Yết. -Khánh Minh-Kim Ngưu-Taurus: Bản tính ôn hòa nói lên tất cả. -Tử Vi-Song Ngư: Pisces: Thích khóc nói lên cung hoàng đạo của cô ấy. -Vũ Đan- Ma Kết-Capricorn: Mọi người cứ nhìn thẳng nhân vật này thì sẽ hiểu. Riêng bản tính nhiều chuyện chắc là lai của nhà họ Song Song đây mà. -Bảo Nam-Nhân Mã-Sagittarius: Không bàn cãi, khỏi nói nhiều. Còn một chuyện nữa mà ta đã thiếu sót: Tử Vi có một đứa em trai rất rất dễ thương tên là Vu Tử Vũ. Thành thật xin lỗi về sự thiếu sót này. Ta sẽ sửa lại ở chương 1 của truyện. Cảm ơn đã nghe ta nói nhảm. Vào truyện thôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii -0-0-0-0-0 Từ sau khi Khánh An giải quyết xong vụ con ma thì Tử Vi tiểu cô nương đã quay lại, tất nhiên là Khánh An không còn lo lắng là cô sẽ đi luôn và không có ai nấu cho nó ăn mỗi tối nó đói bất chí tử. -“An An. An An, cậu xem. Con mèo này có dễ thương không?”-Tử Vi giơ điện thoại ra trước mặt nó. Nụ cười trên môi cô chói chang như ánh nắng mặt trời. -“Ể, cậu đưa điện thoại đây cho tớ.”-Nó giật cái điện thoại trên tay Tử Vi, chỉ cần nhắc tới mèo thì mắt nó lại sáng rỡ lên.-“Dễ thương quá đi.”-Nó cảm thán. -“Tớ nhìn mà muốn nuôi một con quá đi.”-Tử Vi ôm mặt nói. -“Tớ cũng muốn.”-Nó mím môi nhìn sang cô.-“A, hay tụi mình nuôi một con ở kí túc xá đi.”-Nó đưa ra gợi ý. -“Tớ sợ là không được.”-Tử Vi xụ mặt xuống nói. -“Aizzz, không được cái gì mà không được.Cậu không biết chứ cái tên Thiên Phong gàn dở đó còn nuôi nguyên mấy trăn rắn kìa như sở thú ở kí túc đó.” -“Vậy…Hết tiết chúng ta đi qua tiệm thú cưng không. Tớ biết có một tiệm có nhiều thú cưng dễ thương lắm.”-Tử Vi ra đề nghị. -“Oke.”-Nó và Tử Vi đập tay. Hết tiết nay nó nhất định phải rinh gấp một em mèo về nuôi mới được. -0-0-0-0 Ta là thần cắt ngang-0-0-0-0 Tiệm thú cưng Pet love. -“Tử Vi, nhanh lên.”-Nó lôi tay Tử Vi xồng xộc vào khu bán thú cưng. Quả nhiên là ở đây có nhiều thú cưng đẹp thật. Nó nhìn sang chiếc lồng đầu tiên. Đây là một con mèo tam thể đang nhìn nó … ngáp, hình như là giống mèo ba tư. Nó nhìn mấy con mèo này, miệng cứ cười không thôi. -“Khánh An, lại đây.”-Tử Vi vẫy tay nó lại chỗ một chuồng chó. Nó bật cười lớn khi nhìn thấy con chó này. -“Cậu cười cái gì.”-Tử Vi khó hiểu nhìn nó. Tự nhiên cái cười rộ lên là sao chứ. -“Tớ thật sự thấy con chó mặt xệ này rất giống “Phong hắc xì dầu”.”-Nó vừa ôm bụng cười ngặt nghẽo vừa nói. Nó làm quá hơn còn lấy tay còn xệ mặt xuống rồi thử tưởng tượng ra mặt cậu. Thật sự rất rất rất giống. (San: *tay kéo mặt TP cho xệ xuống* Thật sự rất giống nha. TP* phóng ám khí, mặt mày đen kịt* bỏ ra .) Tử Vi vừa cười vừa nhéo nhẹ eo nó. -“Cậu đó, lúc nào cũng đùa được.” -“Ê, cậu qua đây.”-Khánh An lôi Tử Vi sang một chuồng mèo, ở trong có một con mèo lông màu trắng rất xinh đẹp. -“Mua con này.”-Nó và Tử Vi đồng thanh nói. -“Bán cho tôi con mèo này.”-Một giọng nói khác vang lên chỉ vào con mèo trắng mà nó và tử Vi đang nhắm tới. Chàng trai này nhìn sang nó và Tử Vi, ánh mắt như muốn khiêu khích. -“Hey boy. Chúng tôi chọn con mèo này trước mà.”-Nó chỉ sang con mèo lớn tiếng với chàng trai. -“Nhưng tôi mua nó trước.”-Cậu ta không chịu thua cãi lại. -“Cái gì. Rõ ràng là chúng tôi muốn mua nó trước.”-Nó cương giọng. -“Chúng tôi đã nói là chúng tôi mua con mèo này trước. Tai cô bị điếc sao?”-Một chàng trai khác bước đến. Người này mặt mày lãng tử, ánh mắt nhìn Tử Vi như có ý gì đó. Nó cảnh giác đẩy Tử Vi ra sau lưng, hai tay chắn ngang. Tử Vi bé bỏng của nó, thách cậu đụng vào. -“Giờ các anh muốn sao thì mới nhường lại con mèo?”-Nó lập tức đề nghị. Có vẻ như nó ở bên cậu riết nên nhiễm tính của cậu. Một là điều kiện, hai là ép buộc. -“Giới thiệu cô bạn cô cho tôi.”-Chàng lãng tử lúc nãy lên tiếng. -“Về ngủ đi rồi mơ. Không được.”-Cả nó và chàng trai đòi mua mèo đều lên tiếng. -“Vậy thì đánh nhau một trận đi.”-Chàng trai cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện. Người này ăn mặc có lẽ nghệ sỹ nhưng lại có chút lưu manh vô lại. Ba chàng trai chắc mẫm nó sẽ không đồng ý. Ai đời một cô gái nhỏ nhắn lại chấp nhận đánh nhau với ba chàng trai đô con lực lưỡng chứ. -“Được thôi. Thích thì chiều.”-Nó nhẹ giọng. Tử Vi ở sau kéo kéo áo nó. Nó quay lại vỗ vỗ nhẹ tay Tử Vi biểu thị sẽ không sao. Ba chàng trai sững người, nó dám ư? -“Giờ chúng ta ra ngoài, ở đây có vẻ không ổn.”-Một người lên tiếng đề nghị. Nó đưa cặp cho Tử Vi rồi đi theo họ ra ngoài. Tử Vi lẽn bẽn đi theo sau -0-0-0-0-0 Công viên đối diện Bọn họ dẫn nó và Tử Vi ra khu công viên này, mặt hai người họ ngu ngơ nhìn quanh. Ba người kia nghĩ Khánh An và Tử Vi đã bắt đầu sợ nên cười thầm với nhau. Sự thật: “Hình như đối diện là quán café mèo bữa trước thì phải. Lát nữa kéo Tử Vi đi mới được.” -“Chỗ này cũng được. Lấy làm mẫu để làm nhà cho con mèo thì càng tốt.” (San: *mắt lườm, bỉu môi, giọng khinh bỉ.* liên quan quá nhỉ.) Ba chàng trai này mà biết được ý nghĩ của 2 người họ thì chắc bật ngửa mất. “Chàng trai giật mèo” lợi dụng nó sơ ý liền lao vào Tử Vi. Mặc dù quân tử không nên đánh lén nhưng đánh nhanh rút nhanh. Họ đang gấp. Nó cảm nhận được là Tử Vi gặp nguy hiểm liền thủ thế. Khi anh lại gần được Tử Vi , nó tung một cước khiến anh ta không kịp trở tay nên lãnh đòn. -“Người đánh các người là tôi. Cấm các người đụng chạm tới bạn tôi.”-Nó băng lãnh bước đến dậm mạnh chân lên lưng “chàng trai giật mèo”. Dám động vào Tử Vi, đừng trách nó ác. Hai người còn lại đồng loạt gật đầu xông lên, nó kết hợp giữa tấn công và phòng thủ rất tốt. Tay thì bẻ tay “Lãng tử chết tiệt” chân thì đổi kháng với “nghệ sỹ lưu manh” rất ăn ý. Dần dà vì thấy đánh nhau, những người xung quanh tụ lại đứng thành đám đông hình tròn xem họ đánh đấm. Nó thì không quan tâm mà hạ một lần hết hai chàng trai còn lại. Bây giờ nó đứng trước mặt ba chàng trai. Tử Vi đứng sau ôm con mèo trên tay, lúc họ đánh nhau thì cô đã chạy sang mua con mèo rồi. -“Tôi thắng. Cảm ơn đã nhường.”-Nó mỉm cười chọc vào nổi đau của họ.Những người còn lại trong cái vòng tròn kia cười rộ lên. Ba chàng trai thì tức điên tiết lên. Lần này là lần đầu tiên trong đời họ thua một cách nhục nhã như vậy. -“Lữ Ngọc Long, Hạ Vũ Duy, Chương Triết Hạo. Ba người làm gì mà thua cả một cô gái chân yếu tay mềm thế hả.”-Một giọng nói âm ấm vang lên, tay người này ôm lấy vai Khánh An, nó nghiếng đầu nhìn sang, môi mấp máy. Chân yếu tay mềm. hoàn toàn không có một chút khả năng này đối với Khánh An -“Anh Khánh Minh.”-Nó nhảy lên ôm chặt lấy người Khánh Minh.-“Em nhớ anh lắm lắm luôn.”(Xạo đó!!!!) -“Cô ta là “Đại tỷ giang hồ”, ai mà thắng cho nổi chứ.”-Vâng, giọng nói đáng ghét này chính là của “Phong hắc xì dầu.”. Từng người từng người trong vòng tránh xa cậu để cậu bước vào,cậu lạnh như vậy, họ chịu không được a. -“Phong hắc xì dầu” đáng ghét. Anh nói cái quái gì vậy hả.”-Nó đi lại trước mặt cậu, tay chống hông. -“Tôi nói cô là “Đại tỷ giang hồ”.”-Cậu vừa nói vừa lấy tay xoa xoa đầu nó. -“Tôi đã nói là đừng có xoa đầu tôi, tôi sẽ bị lùn đó.”-Nó gạt tay cậu ra. -“Tôi thích cô lùn đó.”-Ý nghĩa của câu này là Thiên Phong thích nó cứ lùn mãi để dễ ức hiếp, nhưng Khánh Minh có vẻ đã hiểu theo một nghĩa khác. -“Bỏ bàn tay của cậu ran gay lập tức đi.”-Khánh Minh gạt tay cậu ra khỏi đầu Khánh An. Giọng đầy tức giận và chiếm hữu. -“Không thích” -“Không thích cũng phải bỏ ra” Ba chàng trai kia ngỡ ngàng, ruốt cuộc cô gái trước mặt là ai chứ. Người mà khiến Hắc Thiên Phong thành thế kia, người khiến Khánh Minh có thể nói như vậy với Thiên Phong. Ruốt cuộc nó là ai? Họ không lẽ đã chọc nhầm một nhân vật tầm cỡ nào? -“Giờ chúng ta vào quán café đối diện đi. Đứng đây nói không tiện.”-Tử Vi ra đề nghị. Tất cả 6 người bọn họ nhìn quanh, hình như là đúng như vậy. Những người vòng trong càng ngày càng đông, có vẻ như 3 người này cãi nhau tạo nên một thứ gì đó phấn khích trong long họ. -0-0-0-0-0 Quán café đối diện. Cả bàn 7 người ngồi ở góc khuất phía bên trong quán café. Khi nhìn thấy cậu thì cô thu ngân lần trước rất mực vui mừng, hình như là có ý với cậu rồi. Hiện tại nó ngồi giữa Khánh Minh và Thiên Phong, có lẽ là do thói quen nên Thiên Phong ngồi xuống cạnh nó khiến Khánh Minh cảnh giác ngồi theo. Em gái anh, em gái bảo bối của anh đó. Tử Vi ngồi cạnh “lãng tử chết tiệt”, “nghệ sỹ lưu manh” và “chàng trai giật mèo ngồi cạnh nhau. Khung cảnh bây giờ trong quán café rất ngột ngạt. Không ai nói với ai câu nào. -“Anh ha… nhầm… Anh Khánh Minh, anh về khi nào mà không cho em biết vậy?”-Nó quay sang Khánh Minh hỏi, cắt đứt sợi giây im lặng. Ngòi pháo được châm. -“Mới về lúc nãy. Anh định xong việc với 4 tên ngốc này sẽ đến thăm An An.”-Khánh Minh xoa đầu nó. Nó không những không gạc tay ra mà còn vui vẻ ngồi lại gần anh hơn. Ai là tên ngốc hả. 3 chàng trai tức giận thầm nghĩ. Tôi xoa thì cô gạc. Cậu ta xoa thì cô cười rồi ngồi lại gần hơn. Xem như cô giỏi. “Lãng tử chết tiệt” lợi dụng tình thế hỗn loạn liền quay sang tán tỉnh Tử Vi. Tay ôm lấy eo cô. -“Con mèo đẹp thật đấy.”-Cậu vừa dứt lời thì một con dao được phóng qua mặt cậu rồi cắm vào bức tường phía sau. Người phóng dao chính là nó, mặt lạnh lùng. -“Bỏ-tay-ra. Tránh-xa-nhất-có-thể-cho-tôi.”-Nó gằn giọng. Chàng trai kia lập tức tránh xa Tử Vi, những người còn lại cười thầm “đã yếu còn thích ra gió” “đã biết giang hồ trước mặt còn giả ngu”. -“Thiên Phong, cô gái này là?”-Chàng trai giật mèo lên tiếng hỏi. -“Đại tỷ giang hồ” Hoàng Khánh An”- Cậu lạnh lùng nói.-“Còn người kia là Vu Tử Vi, bạn cô ta.” -“Hóa ra cô là truyền nhân trong truyền thuyết.”-“Lãng tử chết tiệt” cười thầm nói. -“Truyền nhân trong truyền thuyết.”- Nó khó hiểu. -“Hơn 20 năm trước, hội trưởng của hội học sinh trường Thái Bảo là Lâm Minh Khôi, ông là một người kiêu ngạo và tính tình y hệt Thiên Phong. Còn có một nữ sinh khác là Hoàng Thiên Hân, tính tình thì giống hệt cô, hai người họ vốn là khắc tinh của nhau nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào thì hai người họ lại lấy nhau. Sau này khi trường sửa chửa và nâng cấp thì câu chuyện này trở thành huyền thoại nhưng cũng không hiểu sao nó bị đưa vào quên lãng và không còn ai nhớ đến. Chỉ có những thầy cô trong trường và hội học sinh là còn lưu truyền đến đời sau.”-“Chàng trai đó nói.-“Tớ còn nghe nói là họ có hai người con một trai một gái cách nhau 1 tuổi. Phải không?”-Nhìn sang Khánh An và Khánh Minh hỏi. Nó và anh cùng ngẫm nghĩ. Hai cái tên này hình như có cái gì đó quen quen. Không lẽ… Rồi cả hai nhìn lại “Lãng tử chết tiệt”, anh ta biết rồi sao? -“Giới thiệu tiếp đi chứ.”-Tử Vi lên tiếng, cô tò mò về ba người bọn họ. -“Tôi là Chương Triết Hạo, thành viên của hội học sinh. Vừa đi lưu diễn Piano ở nước ngoài nên về trễ năm học.”-“Nghệ sỹ lưu manh” tự giới thiệu. -“Hanhoo, tôi tên là Hạ Vũ Duy, là một người chơi bóng rổ cừ khôi và nổi tiếng ai cũng biết đến, tôi vì ham vui nên đi theo Triết Hạo.”-“Chàng trai giật mèo” nói.-”Thật xin lỗi vì lúc nãy tôi giật mèo của hai cô. Chỉ vì tôi muốn mua mèo cho em tôi.” Và không biết cô là truyền nhân trong truyền thuyết nên đã lỡ đụng vào. -“Không sao.”-Nó khoát tay.-“Còn anh?”-Nó chỉ sang người cuối cùng.”Lãng tử chết tiệt”, tên đó có gì đó rất lạ. -“Lữ Ngọc Long, bộ máy hành chính của hội. Người hiện biết hai anh em nhà họ Lâm trong truyền thuyết là ai.”-Ngọc Long chống tay lên thành ghế nhìn hai người Khánh Minh Khánh An không chớp mắt như đã phát hiện được một gì đò. -“Là ai?”-Ba người kia lên tiếng hỏi (trừ KM, KA, TV). Thiên Phong cậu cũng rất tò mò về con của hai người họ. -“Mọi người cũng quen đấy.” -“Là ai mới được.”-Triết Hạo sốt ruột. -“Nhìn đâu cho xa ở ngay trước mắt.” -“Nói huỵch toẹt ra luôn đi.”-Vũ Duy lên tiếng. -“Là…”-Chưa kịp để Ngọc Long nói thì một con dao bay qua mặt anh và một con dao được cầm cắm vào tường. Người phóng lần này lại là Khánh Minh còn người cắm là Tử Vi biểu thị anh im lặng. Lữ Ngọc Long lập tức im lặng. Nhìn biểu hiện của hai người họ thì một phần đoán ra người con trai đó chính là Khánh Minh, vậy người em là ai. Tử Vi sao??? Nghi vấn trong đầu họ ngày một tăng cao. Từ đó xuất hiện thêm ba truyền thuyết đáng ghi vào lịch sử của hội học sinh trường cao trung Thái Bảo nổi tiếng. Thứ nhất đó là nữ tử duy nhất và cũng là truyền nhân trong truyền thuyết đã dễ dàng đánh bại ba chàng trai của hội học sinh ở nơi công cộng và được giang hồ rất nể phục. Thứ hai là đã lộ diện hài nữ hài nam của cặp đôi oan gia hơn 20 năm trước và cuối cùng là sốc nhất đó chính là ba con dao cắm ở quán café mèo đó không ai có thể rút nó ra khỏi bức tường khiến chọ họ nghĩ nếu là Khánh Minh và Khánh An thì có thể nhưng còn Tử Vi thì….Điều không ngờ là sau này nó đã trở thành điểm hút khách của quán café đó. -0-0-0-0-0-0 Giờ mình xin kể lại từ đầu và rõ ràng hơn truyền thuyết đó cho mọi người nghe a. Chuyện xảy ra lúc Hoàng Thiên Hân và Lâm Minh Khôi cùng học năm II cao trung Thái Bảo hơn 20 năm về trước, nói đúng hơn là 25 năm. Lúc đó trường còn là một ngôi trường nhỏ nhưng rất nổi tiếng về nề nếp và quy củ học tập. Hai người họ tính cách hoàn toàn đối lập nhau, suốt ngày cứ cãi nhau rồi dẫn đên đánh đấm. Nhưng dân gian có câu “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, không hiểu vì lý do gì mà thần Cuppic lại giáng một mũi tên như sét đánh vào trái tim của hội trưởng kiêu ngạo Lâm Minh Khôi khiến cho đầu óc ông lúc nào cũng chỉ có một minh Hoàng Thiên Hân. Sau 8 năm theo đuổi thì họ cũng lấy nhau. Nguyên nhân một phần là do Thiên Hân tiểu thư cũng thích ông Minh Khôi, một phần là hai người sau này mới lộ ra là có hôn ước từ nhỏ, đồng thời do bà Thiên Hân chán làm việc nhà nên đồng ý lấy ông Minh Khôi. Chuyện là vậy, nhưng trong suốt 3 năm cao trung, họ đã xảy ra rất rất nhiều chuyện mà mình không thể kể ra. Xin mọi người tự tưởng tượng ạ. -0-0-0-0-0 Mình cảm thấy chap này có chút gì đó nhạt nhạt. Mọi người có thấy gì không ạ? Chap 12: mình cũng chưa biết!!!! (.>-