Đồ ngốc! ta ở phía sau nàng!
Chương 4
Lúc Hoài An tỉnh lại cũng là lúc mà Phương Phi phải đối mặt với “hơn chục câu hỏi vì sao” của nàng.
Nàng nằm yên trên giường, tỉnh lại cũng không hô to gọi nhỏ mà nằm yên bất động, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Câu hỏi đầu tiên của nàng là: “Hạo Nhiên, chúng ta đang ở đâu?”
Phương Phi rất tự nhiên trả lời: “Ở nhà ta!”, sau đó khựng lại. Quên mất, cái tên Hạo Nhiên kia từ kinh thành tới đây, bây giờ mà trả lời “nhà của ta” thế này, có phải đã khiến nàng nghi ngờ không?
Hoài An nghe xong thì nhíu mi, hôm qua nàng không để ý lắm nhưng hôm nay có rất nhiều chuyện khiến nàng không tài nào nghĩ ra. Mọi người xung quanh nghe thấy câu trả lời của Phương Phi thì đập trán, chán nản nhìn nhau, sau đó nhìn sang vị lãnh đạo tài ba sáng suốt một thời kia mà lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
Phương Phi khờ mặt gãi đầu tỏ ý hối lỗi, sau đó lại cầu cứu nhìn mọi người. Do đã đoán trước chuyện này, đồng thời cũng đồng ý việc sẽ cấu kết với Phương Phi lừa Hoài An nên đương nhiên mọi người đều ra sức hỗ trợ để lấp liếm chuyện Hạo Nhiên đã bỏ Hoài An lại trong rừng kia, từ đó mới có hội nghị hôm nay. Danh sách người tham dự cũng không nhiều, tất cả đều đã được Giang đại phu chọn lựa cẩn thận.
Hoài An lại nhỏ giọng hỏi, trong giọng nói mang theo rất nhiều nghi vấn: “Hạo Nhiên, đây là lần đầu tiên chúng ta đến đây, chàng có nhà ở đây từ khi nào?”
Mồ hôi túa ra đầm đìa trên trán Phương Phi, hắn chùi chùi mồ hôi, miệng lấp lửng trả lời: “À… Cái này…”, mắt thì lia tới chỗ một bàn năm người giữa phòng. Bọn họ nghe câu hỏi của Hoài An xong thì ai ai cũng đăm chiêu suy nghĩ, sau đó cặm cụi cầm bút viết. Đợi khi tất cả đã viết xong, cả năm người đồng loạt giơ tờ giấy lên cho Phương Phi đọc.
Đại loại thế này:
Giang đại phu viết: “Đây là nhà hoang lâu ngày không có người ở, chui vào ở luôn”. Hừm, lí do này tạm chấp nhận được.
Minh Hiếu viết: “Ta vừa đốn củi xây gấp rút trong đêm hôm qua”. Đọc xong ý tưởng hắn, trán của Phương Phi xuất hiện mấy sọc đen. Cái lí do này… nghe phi thường quá!
Thím Trần viết: “Đây là nhà của bạn hữu.”
Lê Vũ viết: “Nhà này ta vừa cướp được.”
Phương Phi: “…”
Hắn tuyệt vọng nhìn mảnh giấy cuối cùng trong tay vị huynh đệ vào sinh ra tử cùng mình, sau đó té bật ngửa ra phía sau. Trên mảnh giấy Văn Hào chỉ ghi vỏn vẹn ba chữ: “Tự xử đi”
Không hiểu sao hôm qua hắn còn tin tưởng mời một đám người này về giúp mình qua ải nữa cơ chứ. Từ trước đến nay hắn không giỏi ăn nói, chỉ sợ càng nói càng khiến Hoài An nghi ngờ, ai dè mời đám người này về còn hại não hơn.
Sau một hồi lâu chật vật lựa chọn, cuối cùng Phương Phi cảm thấy phương án của Văn Hào đáng tin nhất nên trả lời: “…Là một ngôi nhà hoang không có ai ở, dân làng xung quanh giúp chúng ta sửa lại hôm qua!”
Đây là câu trả lời được tổng kết từ phương án của những vị đại nhân kia, chỉ trừ phương án của đồng chí Lê Vũ ra.
Ánh mắt của năm người trong phòng sáng rực lên, ai cũng giơ ngón tay cái chĩa về phía Phương Phi. Hắn thở dài nhẹ nhõm, may quá, cuối cùng cũng vượt qua được một ải! Hoài An cũng không chịu buông tha cho hắn, chỉ là cặp lông mày đã giãn ra rất nhiều, không nhíu chặt lại một chỗ nữa. Nàng hỏi tiếp:
“Còn chỗ chăn nệm này thì sao? Chàng tìm ở đâu ra?”
Câu hỏi này cũng không hóc búa cho lắm nên năm người kia ghi đáp án rất nhanh, chẳng mấy chốc cả năm người đều giơ giấy lên. Phương Phi nhíu mi đọc tờ giấy của Thím Trần thì thấy trên đó ghi là: “Vừa mua ngoài chợ!”
Giang đại phu giơ lên sau, có vẻ hơi hơi suy nghĩ: “Vừa đi mượn về”
Ngô Minh Hiếu là người viết đầu tiên nhưng lại dừng bút sau cùng, có vẻ rất tin tưởng vào câu trả lời của mình, vẻ mặt đắc chí: “Vừa lên rừng bắt tằm về nhả tơ, sau đó dệt thành chăn!”
Được rồi, dường như đầu óc của thằng nhãi Minh Hiếu này chỉ thích nghĩ tới những chuyện viễn vông hoang tưởng.
Lê Vũ không ghi chép gì cả, giữ nguyên mảnh giấy khi nãy mà giơ lên, chỉ gạch bỏ vài chữ: “Vừa cướp về.”
Phương Phi đập trán!
Riêng Văn Hào là người vẫn giữ nguyên đáp án cũ mà không bôi xóa: “Tự xử đi.”
Phương Phi thật sự rất muốn sút cho Ngô Minh Hiếu cùng Văn Hào bay về nhà, để bọn họ ngồi ở đây chỉ hao tốn giấy mực chứ không được tích sự gì. Thím Trần thấy đáp án của Lê Vũ xong thì nhịn không được, phì cười một tiếng. Hoài An nghe thấy âm thanh đó thì vội hỏi: “Hạo Nhiên, có người ở đây à?”
Phương Phi lắp bắp: “Không có, nàng nghe nhầm rồi!”
Thím Trần thấy Hoài An đã bỏ sự nghi ngờ xuống thì vội che miệng không dám cười lớn bừa bãi nữa, nào ngờ Lê Vũ trề môi phỉ báng Thím Trần khiến thím ấy tức giận, dùng chân giẫm mạnh lên bàn chân đang đặt ở dưới bàn của Lê Vũ. Hắn trợn mắt, sau đó la to một tiếng: “Ẳng…”
Hoài An lại giật thót lên: “Hạo Nhiên, rõ ràng có người ở đây, chàng mau đi xem đi”
Phương Phi đen mặt nhìn đám người mặt đang đỏ lự vì nín cười trước mặt mình, sau đó lại phải trầm giọng trấn an nàng: “Không phải, con chó nhà bên cạnh kêu bậy ấy mà!”
Lê Vũ tức muốn sùi bọt mép, mắt trợn lên trắng dã nhìn Phương Phi.
“Ồ! Chàng vẫn chưa trả lời ta!”
Nhìn đi nhìn lại thì thấy câu trả lời của Thím Trần có vẻ đáng tin nhất nên Phương Phi vô cùng tự tin: “Ta vừa lên chợ mua về!”
Mọi người nghe thấy hắn trả lời xong thì lục tục dọn dẹp đồ đạc vào, ném tờ giấy cũ đi, rút ra một tờ giấy mới, chờ đợi câu hỏi tiếp theo của Hoài An. Không ngờ Hoài An rất đa nghi, nàng càng nghe hắn trả lời thì càng cảm thấy kỳ lạ: “Tiền đã rơi hết lúc ta té xuống vực rồi mà, chàng kiếm đâu ra tiền mà mua vật dụng thế này?”
Phương Phi rất muốn ôm cây cột mà đập đầu vào đó, Thím Trần thấy đáp án của mình đưa ra mang lại phiền phức mới cho Phương Phi thì ngại ngùng cười ngượng vài tiếng, sau đó cúi đầu xuống thật thấp. Giang đại phu thở dài, thất vọng nhìn Phương Phi như thể đang nói “sao ngươi không chọn phương án của ta”.
Tuy tỏ vẻ không hài lòng nhưng Giang đại phu vẫn tốt bụng mà ghi đáp án mới vào mảnh giấy: “Đi mượn tiền”.
Thím Trần viết: “Mua thiếu chưa trả tiền.”
Minh Hiếu viết: “Bán thân mà có tiền.”
Tiểu tử Lê Vũ từ lúc mới nghe câu hỏi đã vội khom người xuống lục tìm trong đống giấy cũ mà moi ra tờ giấy của mình, sau đó hăm hở giơ lên: “Vừa cướp về!”
Phương Phi khóc ròng ròng, nước mắt chảy ngược vào trong. Trời ơi, sao số tôi khổ thế này!
Ánh mắt mang theo tí hi vọng nhìn bàn tay đang vung bút của Văn Hào, sau đó thì bật ngửa. Văn Hào viết: “Ta đồng ý với Lê Vũ”.
Lần này không tin Thím Trần nữa, ba thằng nhãi kia cũng không tin, đành chọn phương án của Giang đại phu, ngập ngừng trả lời: “Vừa… Mượn về!”
Hoài An thở dài, đôi mắt tràn ngập đau xót. Nàng vươn tay ý muốn chạm vào mặt của Phương Phi, nào ngờ tìm một hồi cũng không thấy hắn đâu thì ngạc nhiên gọi: “Hạo Nhiên?”
Lúc này Phương Phi đang hốt hoảng túm chặt lấy tấm mành trên giường, sợ nàng chạm trúng phải hắn lại phát hiện ra chuyện gì nữa, ánh mắt cầu cứu nhìn đám người kia, tiếc là bọn họ ai cũng hớn hở trợn mắt chờ xem kịch hay. Hoài An nằm tìm không thấy người nàng muốn tìm thì ngồi dậy, chậm rãi nương theo chỗ khi nãy phát ra âm thanh kia. Vừa chạm được tay áo của Phương Phi, nàng đã dùng sức nắm chặt lại sau đó kéo hắn lại gần mình. Phương Phi như chạm phải lửa nóng, mặt đỏ phừng phừng lên, giãy dụa muốn Hoài An buông tay nhưng bản thân hắn lại không hề dùng sức mà chỉ biết khổ sở cắn chặt răng muốn lui người lại.
Nữ nhân này, nữ nhân này…
Hoài An nghĩ là Hạo Nhiên đang buồn phiền vì chuyện tiền bạc nên không nói gì, hắn càng im lặng nàng càng cảm thấy có lỗi, nước mắt trong chốc lát đã đổ đầy viền mắt, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Hạo Nhiên, xin lỗi chàng, tất cả là do ta, do ta mà ra cả…”
Thấy Hoài An khóc, Phương Phi càng lúng túng hơn, khuôn mặt từ từ chuyển sang màu gan heo trong khi Hoài An vẫn dùng sức rất chặt mà nắm giữ Phương Phi lại. Mọi người trong phòng há hốc mồm, nhất là Thím Trần cùng ba tên huynh đệ vào sinh ra tử với Phương Phi. Lần đầu tiên thấy thủ lĩnh đỏ mặt, sau đó mặt còn chuyển màu, chuyện này không quá đáng sợ sao? Hóa ra thủ lĩnh đa tài như thế, vừa có thể lãnh đạo huynh đệ lại còn có khả năng của tắc kè, da mặt đổi màu xoành xoạch cho phù hợp với môi trường sống.
Quào, quả nhiên được mở rộng tầm mắt.
Thế là Phương Phi cùng Hoài An kẻ đứng người ngồi trên giường mà dùng dằng với nhau trong khi năm người ngồi xem thì cảm hứng dào dạt. Giang đại phu tự nhận thấy mình đã lớn tuổi, nên làm gương cho đám hậu bối nên không tham gia, chỉ hào hứng ngồi nhìn. Thím Trần hai mắt sáng như trăng rằm, vung bút ghi vèo vèo: “Mau ôm chặt lấy nàng!”, Minh Hiếu cùng Lê Vũ lại bắt đầu cùng nhau phối hợp với lời của Thím Trần, cả hai lại hăng hái diễn.
Lê Vũ nhìn nhìn sang chỗ của Phương Phi, sau đó lấy tay nắm chặt tay của Minh Hiếu, hai mắt cũng bắt chước chớp chớp, Minh Hiếu nở nụ cười ôn hòa xoa xoa đầu Lê Vũ, tay kia chủ động kéo Lê Vũ ôm vào lòng, tình cảm dào dạt, ngay cả Văn Hào mặt lạnh cũng phải trầm trồ trợn mắt khen ngợi không thôi. Tất nhiên những hành động trên đều diễn ra trong yên lặng, Hoài An bị mù chứ không hề bị điếc.
Phương Phi lúng túng quá nên làm liều, thấy bọn Minh Hiếu chỉ sao thì làm vậy, đành miễn cưỡng để tay lên đầu Hoài An mà xoa xoa, nào ngờ nàng ngồi thộn mặt ra, trên gương mặt đầy vẻ sửng sốt, nước mắt cũng không rơi xuống nữa. Nàng chộp lấy bàn tay đang xoa đầu mình xuống, thảng thốt: “Hạo Nhiên, chàng bị làm sao vậy? Sao lại xoa đầu ta? Trước giờ chàng chưa từng làm như vậy?”
Ạch!!!
Không những Phương Phi mà năm người còn lại cũng bó gối. Vấn đề này ai mà đủ sức trả lời cho Hoài An?
Hoài An nắm tay trái của Phương Phi lên, sờ tới sờ lui một hồi, cảm thấy có chút gì đó kì lạ. Nàng cũng không hề giấu mà nói ra suy nghĩ của mình: “Hạo Nhiên này, ta cảm thấy, tay của chàng có chút kì lạ. Dường như… khá thô ráp, ừm, hình như còn có vết chai…”
Lòng bàn tay Phương Phi bị bàn tay nhỏ bé của Hoài An làm loạn lên thì mặt càng lúc càng đỏ, trong lòng cứ ngưa ngứa nhưng không hề phản kháng nữa mà cả người co lại, ngoan ngoãn đưa tay cho nàng nắm, hai gò má nóng hổi, cứ ngượng ngùng mà không biết phải ngó đi chỗ nào, đành cắm đầu xuống đất. Hoài An sờ một hồi thì khựng lại, giọng nói hơi run rẩy: “Hạo Nhiên, sao trên tay chàng… lại có vết sẹo thế này?”
Lúc này Phương Phi giật mình, vội rụt tay về, đứng bật ra khỏi giường, để lại một mình Hoài An còn đang ngơ ngác ngồi trên đó. Mọi người xung quanh cũng không có ai đùa giỡn được nữa, không khí bỗng nhiên trở nên khá trầm trọng. Có lẽ cảm giác được thái độ hơi kì lạ của “Hạo Nhiên” nên Hoài An không hỏi nữa, trở người chậm chạp nằm xuống, kéo chăn lên, lưng quay ra ngoài, điệu bộ dường như đã ngủ say rồi.
Mọi người xung quanh thấy không còn chuyện của mình thì lần lượt im lặng đứng lên rón rén đi ra ngoài, vừa ra bên ngoài đã thở phào nhẹ nhõm, sau đó ai về nhà nấy, trước khi về còn cẩn thận dặn dò Phương Phi vài điều nên chú ý, nhất là Thím Trần, cứ dặn tới dặn lui, khi nào cần thì gọi thím ấy đến, không được ngại. Phương Phi cười cười, tiễn mọi người về xong thì quay người định đi vào nhưng lại không vào, chân dừng lại ngay trước cửa.
Hắn buồn bã nâng mắt nhìn vào vết sẹo dài ngoằng vô trắng bệch vô cùng đáng sợ kéo dài trên tay trái của mình, thầm nghĩ… chẳng lẽ nàng sợ nó sao?
Phương Phi trở vào thì thấy Hoài An đã say ngủ, hơi thở đều đều. Hắn khẽ đặt tay lên trán nàng, thấy nàng vẫn còn hâm hấp nóng thì vắt một cái khăn, tỉ mỉ gấp lại đặt lên trán Hoài An. Giang đại phu bảo làm như thế sẽ hạ sốt.
Đợi Phương Phi đi rồi, Hoài An mới chậm rãi nâng mắt lên, trong đầu suy nghĩ ra rất nhiều chuyện. Khoảng thời gian mà Hoài An gặp Hạo Nhiên nói ít cũng không ít nên dù cho dù mù nàng vẫn có thể nhận ra hắn. Còn đằng này, người kia rõ ràng không phải Hạo Nhiên.
Môi nàng mím chặt lại, lòng bàn tay bỗng nhiên toát đầy mồ hôi. Người kia… là ai? Sao lại cứu nàng? Hắn có ý đồ gì?
Giọng nói đó không phải của Hạo Nhiên, cách hành xử cũng không giống, ngoại hình lại càng không. Giả dụ hắn là người có ý tốt cứu nàng về đi, vậy tại sao lại nói dối hắn là Hạo Nhiên?
Bỗng nhiên Hoài An nhớ lại dường như hắn chưa từng mở miệng tự nhận hắn là Hạo Nhiên, mà là do nàng… Bản thân dần trấn tĩnh lại, Hoài An mới nghĩ ra, nếu muốn hại nàng thì hắn đã hại từ lúc còn ở trong hang đá rồi, không đợi đến bây giờ đâu.
Hay là… muốn bắt cha mẹ nàng đưa tiền chuộc? Bắt cóc?
Vừa nghĩ đến đây Hoài An đã vội lắc đầu gạt qua một bên. Đây là một nơi xa xôi hẻo lánh, chắc chắn bọn họ không thể biết được thân phận thật sự của nàng thì làm sao mà tống tiền cho được!
Nhưng mà hắn chăm sóc nàng cũng tốt lắm, chưa hề thấy có ý đồ xấu gì cả, ừm…
Nàng cũng không nắm rõ tình hình, không nắm rõ mọi chuyện nhưng có một chuyện nàng đảm bảo không thể nào đoán lầm được. Ngay từ lúc ở trong hang động Hoài An đã sớm nhận ra Hạo Nhiên có vẻ hơi kì lạ nhưng không ngờ đấy không phải Hạo Nhiên, Hạo Nhiên đã bỏ nàng ở đây rồi rời đi rồi. Nghĩ tới chuyện này, Hoài An không buồn khổ cho lắm mà lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm, giống như đã vứt được một gánh nặng trong lòng. Nàng nhớ tới lúc đang trên đường đến đây, khi đó Hạo Nhiên không biết làm gì cả, đều phải dựa vào nàng, chẳng phải lúc ấy nàng cũng cảm thấy hắn rất phiền phức đó ư, thậm chí có lúc còn hối hận vì đã lôi kéo hắn đến đây.
Chắc khi nàng bị mù, Hạo Nhiên cũng cảm thấy chán ghét nàng như thế, chỉ khác ở chỗ, nàng không bỏ rơi hắn, còn hắn đã vứt nàng ở đây rồi.
Hoài An không trách Hạo Nhiên, cũng không buồn bã hay chán nản. Suy đi xét lại, nàng sống ở đây có vẻ ổn hơn là trở về kinh thành. Bây giờ mà trở về, nàng còn mặt mũi nào để gặp cha mẹ? Còn tỉ phu cùng đại tỉ nữa, mỗi chuyện nàng tự ý bỏ đi thế này cũng gây không ít phiền toái rồi, khi trở về hai mắt lại còn mù, cha mẹ sẽ lo lắng biết nhường nào?
Coi như cũng phải cảm tạ Hạo Nhiên vì đã không dắt nàng quay lại kinh thành!
Truyện khác cùng thể loại
342 chương
15 chương
65 chương
510 chương
26 chương
115 chương
37 chương