Đồ ngốc! ta ở phía sau nàng!
Chương 5
Nắng đã lên, từng đôi chim cất tiếng hót vang chào ngày mới, ánh ban mai nhẹ xuyên qua khung cửa mơn trớn trên hàng mi của Hoài An, vươn tia sáng mềm mại đánh thức người con gái đang say giấc ngủ nồng.
Hoài An khẽ dụi mắt ngồi dậy, đầu óc mơ hồ chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng nhẹ nhàng cảm nhận cơn gió khẽ lạnh từ bên ngoài ùa vào mang theo tí hương hoa cỏ biếc, mơ mơ màng màng không rõ mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy đầu óc hơi mịt mờ thì bất giác nhớ lại tối hôm qua…
Không chỉ nhớ lại chuyện hôm qua mà Hoài An còn nhớ lại rất nhiều chuyện khác. Cách đây mấy hôm, nàng còn là thiên kim tiểu thư, được cha mẹ bảo bọc trong lòng, là em gái của Quý Phi đương triều, dùng ánh mắt ngạo nghễ mà nhìn người khác, vậy mà giờ đây ngay cả đi lại cũng khó khăn chứ đừng nói đến việc phô trương thanh thế như trước kia!
Không nghĩ thì thôi, mỗi lần nghĩ đến Hoài An chỉ biết cười khổ! Khi đó nàng nghĩ gì? Nàng cảm thấy bức bối khó chịu, nàng không thể nào chấp nhận được chuyện cha mẹ bắt nàng gả cho người khác, người mà nàng không hề yêu thương, nàng cảm thấy thật bất công, vì sao đại tỉ được gả cho người tỉ ấy yêu, còn nàng phải nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ? Quả thật là lúc đó Hoài An nghĩ như thế nên mới quyết tâm cùng Hạo Nhiên bỏ trốn, vậy mà…
Đúng là người tính không bằng trời tính, khi ấy, có đánh chết Hoài An cũng không ngờ người mà nàng cho rằng yêu nàng nhất lại nỡ bỏ nàng lại đây một mình. Nếu bình thường, Hạo Nhiên bỏ đi có lẽ không đáng nói, nhưng hắn lại bỏ rơi nàng trong lúc đôi mắt mù lòa, cơ thể lại vô cùng yếu ớt.
Bây giờ nàng chẳng có gì cả, chỉ là một kẻ trắng tay.
Nói không buồn cũng không đúng, thật sự là trong lòng Hoài An hơi mất mát. Nàng yêu hắn thật sự, vọng tưởng có thể cùng hắn sống bên nhau đến thiên trường địa cửa, có một ngôi nhà nho nhỏ, một mái ấm hạnh phúc, nào ngờ chỉ gặp chút khó khăn, hắn đã bỏ rơi nàng mà đi. May mắn một điều, Hoài An không thấy hối tiếc lắm. Nếu như nàng không cùng Hạo Nhiên bỏ trốn, cả đời này nàng cũng không biết tình cảm mà Hạo Nhiên dành cho nàng giả dối như thế nào. Coi như lần đánh đổi này cũng đáng giá, nàng không phí phạm phần đời còn lại của mình cho một kẻ không đáng!
Ngay lúc Hoài An đang thẫn thờ nhớ lại chuyện xưa thì có một cánh tay đặt lên trán nàng, lòng bàn tay thô ráp chai cứng khẽ chạm, dường như sợ nàng bị đau nên không dám dùng nhiều sức, thấy Hoài An giật mình thì cánh tay kia vội rụt lại. Phương Phi thấy Hoài An hoảng sợ thì hơi lo lắng, tự trách bản thân mình sao lại vô ý như thế. Bây giờ mắt của nàng ấy không thấy gì, chắc cảm thấy rất sợ hãi mọi thứ xung quanh, hắn phải chú ý hơn mới được.
“…Ai vậy?”
“Là ta, đêm qua nàng hơi sốt nên…”, Phương Phi nói tới đây thì im lặng, đầu óc quắn chặt lại với nhau, lúng ta lúng túng, ý muốn nói vì đêm qua Hoài An sốt nên bây giờ hắn mới kiểm tra xem nàng còn sốt không, chỉ là… đứng nửa ngày cũng không biết phải nói gì tiếp theo, vừa mở miệng đã ngậm chặt lại, nghĩ mãi cũng đành bất lực bó tay nên chọn cách im lặng luôn. May mắn cho Phương Phi, Hoài An cũng không phải kẻ ngốc, nghe người kia giải thích như vậy nàng đã hiểu rồi.
Khẽ giữ trái tim đang run rẩy lại, Hoài An hít thật sâu vào, sau đó chầm chậm thở ra. Đùa chắc, nàng sợ thật mà! Ngay lúc này thì khóe mắt ân ẩn đau nhức nhối, Hoài An cố nén nước mắt chực trào ra ngoài, tay dùng sức ấn vào đôi mắt với hi vọng giảm cơn đau buốt khó chịu kia xuống. Nàng phát hiện ra, tay càng dùng sức ấn chặt thì cơn đau càng giảm, thế là ấn vào sâu hơn, nào ngờ Phương Phi thất thanh la to:
“Nàng làm gì vậy? Mau bỏ tay ra”
Phương Phi đang đưa lưng về phía giường ngủ chuẩn bị thức ăn cho Hoài An, nào ngờ vừa quay lại đã thấy nàng đang nhấn chặt đôi mắt của mình, hắn vội buông chén báo còn bốc khói trong tay xuống, kéo hai tay của Hoài An ra. Tay bất ngờ bị người khác kéo ra, Hoài An khó hiểu trợn tròn đôi mắt, lông mày hơi nhíu lại không vui. Hiện tại mắt của nàng cực kỳ không ổn, không thấy gì đã đành, phía bên trong lại ân ẩn đau nhức, bên ngoài xốn rát vô cùng khiến Hoài An không cầm được, nước mắt lăn dài xuống.
Phương Phi thấy nàng khóc, vẻ mặt cũng sắp khóc theo Hoài An!
Nhìn thấy tròng mắt đỏ lựng của Hoài An, hắn thật sự không biết làm gì, bất chợt nhớ lại mấy lời của Giang đại phu dặn hôm trước, vui mừng bảo với Hoài An: “Nàng nhắm mặt lại thử xem, hôm trước đại phu có dặn ta…”, Phương Phi vừa nói vừa nhẹ nhàng dùng ngón tay cái kéo mí mắt của Hoài An xuống, xoay nhẹ theo hình xoắn ốc, vừa nói: “…Cứ làm như thế này, có lẽ sẽ dễ chịu hơn!”
Hoài An thôi không khóc nữa, ngoan ngoãn ngồi yên cho Phương Phi giúp nàng xoa đôi mắt. Trong phòng trở nên im lặng vô cùng, không ai lên tiếng nói gì cả khiến Hoài An không khỏi suy nghĩ lung tung…
Đây là người đã cứu nàng, đây là người đã đem nàng về, đây là người đã chăm sóc nàng mấy hôm nay… Ừm, hắn là người như thế nào nhỉ? Thật sự hơi tò mò về hắn. Một người như thế này, có lẽ… hắn không phải người xấu.
Làm gì có người xấu nào phải tốn công tốn sức giống hắn! Một đáo chém xuống có phải nhanh gọn hơn không!
Xoa một hồi lâu, cơn đau ở mắt của Hoài An cũng dịu dần đi. Thấy nàng đã bình thường trở lại, Phương Phi ngừng tay, định quay đi múc một chén cháo khác cho Hoài An thì nàng khẽ kêu nhẹ một tiếng phản kháng tỏ ý không hài lòng, môi hơi mím lại, mở đôi mắt vẫn còn ửng đỏ nhìn lung tung trong phòng như thể đang tìm xem Phương Phi hắn ngồi ở chỗ nào vậy. Phương Phi dở khóc dở cười không cho nàng dụi mắt, nhỏ giọng nói: “Để ta đi lấy cháo cho nàng! Có đói không?”
Hoài An bỗng nhiên như trẻ nhỏ, nàng đơ mặt ra một hồi lâu, mắt chớp vài cái, đầu gật gù: “Có, đói bụng…”
Phương Phi thấy nàng nói đói, vừa định đứng dậy khỏi giường đi lấy cháo thì tay bị Hoài An chụp lại. Nàng cố kiềm nước mắt cứ lăn ra mãi không dứt, đau khổ: “…Nhưng mà mắt vẫn còn đau…”
Phương Phi: “…”
Thế là hắn dở khóc dở cười, vật vã một hồi mới đi lấy xong chén cháo, đem lại giường lại phải dỗ dành cho Hoài An ăn vài muỗng cầm cự, sau đó tiếp tục làm cu li xoa xoa đôi mắt cho Hoài An.
Đến lúc này đây Hoài An lại đối mặt với một chuyện, người này là một người hoàn toàn xa lạ với nàng, tại sao hắn lại tốt với nàng như thế? Thậm chí ngay cả chuyện nàng nhận nhầm hắn là “Hạo Nhiên”, hắn cũng không hề đá động đến, nghiễm nhiên đóng vai “Hạo Nhiên” bên cạnh nàng. Theo lí mà nói, trong trường hợp này, hắn hoàn toàn có thể giúp đỡ nàng ngày đầu tiên, sau đó để nàng tự sinh tự diệt, đâu nhất thiết phải chăm sóc kĩ lưỡng thế kia.
Theo Hoài An nghĩ, người này có ý muốn Hoài An tưởng hắn là “Hạo Nhiên”. Để khẳng định tính đúng đắng của nghi vấn trên, Hoài An nhỏ giọng gọi: “Hạo Nhiên?...”
Phương Phi đang ấn ấn xoa xoa đôi mắt của Hoài An, thấy nàng gọi thì tưởng mình dùng sức khiến nàng đau nên vội ngừng lại: “Ta đây, đau à?”
“Không có…”
Rõ ràng là hắn muốn giấu, tuy chưa biết vì sao hắn lại giấu giếm như thế nhưng thôi, khoan hãy vạch trần. Hiện tại nàng chưa biết được tình hình của mình thế nào, tốt nhất không nên manh động.
Vốn còn đang suy tính lung tung lắm, không ngờ Hoài An lại ngủ thật.
Nàng thức dậy là do âm thanh nồi chảo va chạm nhau mà thành. Không biết là trưa hay chiều, chỉ cảm thấy cả người đói lã, bụng đói đến nỗi hơi thắt lại. Hoài An ý muốn gọi người kia nhưng không biết phải gọi như thế nào, gọi bằng “ân nhân” thì không ổn, khổ nỗi lại không biết tên, cơ mà cũng không nên vạch trần, đắn đo một hồi, cuối cùng đành bất lực gọi cái tên mà nàng không muốn nghĩ đến nhất: “Hạo Nhiên, chàng ở đâu?”
“Cô nương, cô dậy rồi à?”
Đáp lại Hoài An không phải là âm thanh khàn khàn như mấy hôm nay mà là giọng nói của một nữ nhân. Nghe giọng nói đó, không hiểu sao trong lòng Hoài An bỗng nhiên có chút hụt hẫng không biết từ đâu ra… Nghe người kia đáp lời xong, nàng câm bặt, không biết phải nói gì cho phải. Nữ nhân kia là ai, sao lại ở trong nhà của “hắn”? Chẳng lẽ hắn đã thành gia lập thất rồi ư?
Vậy mà còn dám nhặt nàng về, chăm sóc kĩ thế kia… Kĩ đến nỗi nàng có cảm tưởng… hắn chú ý đến nàng.
Không thấy Hoài An trả lời, nữ nhân kia đi từ dưới khuôn bếp đi lên, trên tay bê theo một chén thuốc mới sắc đen ngòm, từ xa đã ngửi được mùi thảo dược đậm đặc. Dường như nàng ấy đặt chén thuốc trên bàn, Hoài An chỉ nghe “cạch” một tiếng, chờ một hồi cũng không thấy có ai chạm vào nàng. Một lát sau, cửa sổ được mở ra, một màu đen trước mắt cảm nhận được chút ánh sáng khiến Hoài An bất giác buộc miệng hỏi: “Bây giờ là canh mấy rồi?”
“Hửm? Đang giữa trưa thôi!”
Người kia rất tự nhiên trèo lên giường, cầm một cái lược gỗ chải tóc cho Hoài An, tay chân có vẻ rất linh hoạt, chỉ nghe nàng ấy động vài ba cái, mái tóc dài đã được búi lên gọn gàng, tuy không nhìn thấy nhưng Hoài An có thể cảm giác được, dường như đầu nàng nhẹ hơn bình thường rất nhiều, lại khá chắc chắn, dùng sức lắc lắc cũng không bị rơi xuống.
“Cô nương uống thuốc đi, Giang đại phu dặn phải uống lúc còn đói, uống xong thì ăn một tí cháo! Mau đi, để nguội mùi khó ngửi lắm!”
Không để Hoài An thích ứng, nàng ta đã đưa một muỗng thuốc tới, bắt Hoài An mở miệng ra, miệng vừa mở, một cảm giác đắng chát lan tỏa khắp nơi khiến nàng muốn phun ra cho hết, nào ngờ nàng chưa kịp phun, một thứ ngòn ngọt lại bị nhét vào miệng. Hoài An trợn mắt, miễn cưỡng nuốt tất cả xuống, may mắn… còn có viên đường cứu mạng. Ôi trời ơi, mới có một muỗng mà đã như thế, không biết chén thuốc kia méo tròn ra sao, uống hết chén có phải sẽ vong mạng ngay tức khắc không?
Nữ nhân kia thấy vậy lại cười to, tiếp tục đút cho Hoài An một muỗn thuốc nữa: “Ha ha, không ngờ cô nương lớn như vậy rồi mà còn giống con bé nhà ta! Mỗi lần uống thuốc đều phải khổ sở như thế!”
Vốn đang vật vã vì cơn đắng trong cổ họng, nào ngờ nghe nói đến đây thì khựng lại, quên luôn chuyện còn cả một chén thuốc hoành tráng chờ nàng.
Hắn… hắn có con rồi á?
Người này là vợ hắn thì con của nàng ta… cũng là con của hắn?
Miệng Hoài An chua chua, môi cắn lại, đã có con… vậy mà sáng nay còn tỉ mỉ xoa mắt cho nàng như thế, thật là… thật là… một tên không đàng hoàng, thứ nam nhân đáng vứt đi… Vốn muốn mắng hơn nữa nhưng nể tình hắn chăm lo cho nàng mấy ngày nay, mức độ chửi rủa chỉ dừng lại ở vạch bình thường, không mang tính chất nặng nề cho lắm.
Người kia vẫn thao thao không dứt, dường như nói không hề mệt, Hoài An thì tập trung uống thuốc, uống được hơn nửa chén, mặt nàng đã xanh như tàu lá, nếu còn thấy đường đi, chắc chắn nàng sẽ lao thẳng ra ngoài mà nôn cho hả dạ. Cha mẹ ơi, từ nhỏ đến giờ mới phải uống thứ thuốc đắng kinh hoàng như thế! Người kia cũng không ép nàng nữa, đưa cho nàng một bát nước trắng. Khi định hình lại rồi, câu đầu tiên mà Hoài An hỏi chính là:
“Cô nương, cô là ai vậy?”
Nàng thật sự muốn hỏi! Người kia nghe Hoài An hỏi như thế thì cười lớn lên khiến nàng hơi giật mình, lần đầu tiên biết nữ nhân có thể cười to như vậy. Tuy trước kia Hoài An rất nghịch ngợm, chưa từng có phong thái của tiểu thư khuê các nhưng nàng cũng không cười lớn thế được, quả thật bắt đầu tò mò không hiểu con người ta ở cái chốn hẻo lánh này ra sao!
“Ha ha ha, ta đã có gia đình rồi mà còn gọi là cô nương thì thật là ngại quá! Cô gọi ta là thím Trần đi! Ha ha!”
Mặt Hoài An xụ xuống, trong lòng thật sự rất mất mát…
Mấy hôm rồi quả là làm phiền người ta quá, một khi khỏe lại, chắc chắn nàng sẽ rời khỏi đây ngay, không nên làm phiền phu phụ nhà bọn họ nữa. Thím Trần lại nói tiếp: “Nhà ta ở ngay bên cạnh, tướng công của cô nhờ ta sang đây chăm nom cô trong lúc hắn lên rừng săn bắn! Mà cũng thật là, cái tên Phương... ặc, tướng công nhà cô nấu cháo cũng dở tệ, may mà có ta ở đây!”
Tí nữa là lộ, quên mất, trước mặt An cô nương, phải gọi Phương Phi là Hạo Nhiên. Quá hại não, gọi tên tiểu tử kia bằng tên hơn hai chục năm, bây giờ lại phải gọi bằng Hạo Nhiên, không chịu được!
Hoài An nghe thím Trần nói, mắt mở lớn lên.
Ô, không phải vợ hắn à? Trong đầu nàng xẹt qua hai chữ may mắn nhưng rất nhanh sau đó quên đi mất tiêu, tập trung hỏi chuyện khác, thái độ có vẻ hồ hởi hơn:
“Thím Trần, người cứu ta là ai vậy! Hắn sống ở đây à? Chúng ta vẫn đang ở Thiên Sơn Tuyết Lĩnh phải không?”
Thím Trần đang vui vẻ tìm một bộ quần áo trong nhà đưa cho Hoài An thay, nghe Hoài An hỏi vậy theo quán tính trả lời mà quên mất vài chuyện: “Ừm, đây là Thiên Sơn Tuyết Lĩnh, cái thằng nhóc Phương Phi ấy ở đây rất lâu rồi! Hắn…”
Hoài An lẩm bẩm: “Hắn tên là Phương Phi à…”, trong khi đó, thím Trần đứng hình, trân trối run rẩy dựa vào sát vách mới đứng vững, môi giựt giựt mãi mà nói không ra tiếng: “Cô… cô… cô…”
“Thím Trần, thím sao vậy?”
“Cô… hắn… là Hạo Nhiên…cô…”
Hoài An từng nghĩ đến chuyện Phương Phi cố ý muốn gạt nàng, sợ nàng tổn thương nhưng không ngờ hắn nghĩ sâu xa tới mức kia, còn dặn cả mọi người xung quanh không được để cho nàng biết. Nếu không phải Hoài An tinh ý nhận ra thì đến bây giờ vẫn còn bị lừa! Cảm nhận được sự ngạc nhiên tột độ của thím Trần, Hoài An đành phải cười cười lên tiếng giải thích:
“Thật ra ta đã biết rồi, thím không cần phải lừa ta nữa đâu! Hạo Nhiên bỏ ở đây, Phương Phi cứu ta về phải không!”
“Ặc!!!”
“Kì thực mọi người cũng không cần phải giấu ta, chuyện cũng không có gì…”
Thím Trần: “…”
“Mà này, thím có biết vì sao Phương Phi lại cố ý muốn giấu ta, mạo nhận hắn là Hạo Nhiên không?”
Thím Trần cố lấy lại bình tĩnh, hơi không vui nói: “Gì mà mạo nhận? Chẳng phải hắn vì nghĩ cho cô ư? Sợ cô bị tổn thương, vì vậy, cô không nên nói hắn mạo nhận cái tên thối nát Hạo Nhiên kia”
“Thật xin lỗi, ta…”
Nhận ra mình hơi nặng lời, thím Trần lại cười xuề xòa: “Không phải, chỉ là ta góp ý chút thôi, nếu cô đã biết chuyện, ta cũng không giấu nữa. Hắn cứu cô về, một mực để cho cô nghĩ hắn là Hạo Nhiên, cốt để cô ở lại bên cạnh hắn thôi! Ta chưa bao giờ thấy hắn tận tụy chăm sóc một người như thế! Trước kia lại càng không!”
Hoài An hơi tò mò, lại hỏi tới: “Thế Phương Phi là người như thế nào!”
Đối với câu hỏi này, thím Trần đắn đo một lúc lâu sau mới nói: “Là một người… khá quan trọng trong làng này!”
Truyện khác cùng thể loại
342 chương
15 chương
65 chương
510 chương
26 chương
115 chương
37 chương