Dò hư lăng cổ đại thiên

Chương 197 : cuồng hoá – đêm quây quần bên bếp lửa ấm

Dừng một chút, vẻ mặt Lạc Thần nghiêm túc nói: “Đợi ta học thành, sau đó ta mỗi ngày làm cho ngươi ăn.” Ta cười nói: “Ngươi làm, ta đây chắc chắn ăn hết tất cả, đến lúc đó mập, ngươi sẽ không nguyện muốn ta nữa.” Nắm ngón tay dài nhọn của nàng, hôn một chút: “Sau này ta dạy cho ngươi, chúng ta cùng nhau làm cơm, được không?” Lạc Thần gật đầu, ta lẳng lặng nhìn nàng: “Chúng ta cứ như vậy, qua cả đời.” Mặt nàng giãn ra mỉm cười: “Hảo.” Ta quét mắt trêи bàn, chỉ vào hai bộ chén đũa, nói: “Trường Sinh này, thế nào nàng không lại đây, nàng thích kim tử hoàn này.” “Vừa rồi đưa nàng ăn nhiều rồi, đã vậy khi nàng trở lại sẽ làm cái này nhiều hơn, Tích Nhan cô nương cũng mang theo một phần trở về. Trước khi làm xong, ta nghĩ gọi ngươi, ngươi lại ngủ rất sâu, có thể thấy bản thân mệt chết đi được, liền để ngươi ngủ nhiều một chút. Cơm nước luôn được hâm nóng trêи bếp lửa, bất quá lây dính chút nước nóng, mùi vị không được như trước.” Ta gắp miếng cải thìa, đặt vào trong bát nàng: “Không có sao, ngươi làm, như thế nào cũng đều tốt.” “Cũng không phải ta làm, chính xác là Tích Nhan cô nương làm.” “Ngươi cắt, cũng giống vậy.” “Ta chỉ cắt một chút, cắt cũng không được tốt.” Ta nhìn nàng, chỉ là cười. Nàng liếc ta, lấy chén trà đưa lên miệng: “Vừa cười cái gì?” “Vui vẻ.” Trong lòng tựa như có hũ mật, ta cúi thấp đầu, bắt đầu ăn cơm. Hai người dùng qua cơm, đã muộn rồi. Ta bưng chén đũa mang về phòng bếp cọ rửa, Lạc Thần lại đi đến nơi ở của Trường Sinh, nhìn xem tiểu gia hỏa này có hay không ngủ được. Thu thập xong, ta rửa tay, về đến phòng. Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, gió lạnh gào thét, lạnh và khô ráo cực kỳ, sau khi đẩy cửa vào phòng, ta liền vội vàng chà xát tay giậm chân, cóng đến có chút lạnh run. Lạc Thần đã trở về, đang cởi bỏ áo bào lông cáo, vẫn còn trêи người. Nàng thoáng cúi đầu, bắt đầu cởi ra đai lưng bên hông, eo thon lả lướt, mặt trêи màu tím cùng với tua theo động tác của nàng mềm nhẹ lắc lư, sợi tóc tản ra, nghiêng theo bả vai buông xuống, bên trong cổ da thịt nàng càng phát ra trắng nõn tinh tế, phảng phất như hoa trong đêm. Trong lòng ta dâng lên cỗ ɖu͙ƈ vọng khó nhịn. Tới gần nàng, vòng tay qua eo của nàng, tiến tới, ở trêи gò má nàng nhẹ nhàng hôn xuống. Nàng đưa lưng về phía ta, cầm tay ta đang khoát lên eo của nàng, đem mặt nghiêng qua cùng ta yên lặng mà hôn môi. Hôn một hồi, nàng ngậm lấy môi của ta, nhẹ nhàng cắn xuống, ta vừa lui chút, nàng thuận thế xoay người, nâng đỡ phía sau, cúi đầu đặt lại trêи môi ta. Xung quanh không tiếng động, càng khiến chúng ta không ngừng thân mật. Ta muốn cùng nàng ôm, hôn môi, thậm chí là nhiều hơn. Thời gian dài thân mật làm gương mặt ta nóng bừng, ta hơi di chuyển chân như nhũn ra, lại nghe phía sau vang lên một hồi âm thanh cực nhỏ, ta và Lạc Thần đều là người tập võ, tự nhiên hiểu được có người ngoài tiến vào. Khiến chúng ta có chút giật mình, hai người lập tức xa nhau. Ta quay lưng lại, cận thận nhìn lên, thấy một thân ảnh màu đỏ giống như kẻ trộm, lưng quay lại phía chúng ta, đang rón rén đi trở về. “Vũ Lâm Hanh.” Ta thở dài, gọi lại nàng. Vũ Lâm Hanh thấy bị ta phát giác, đành phải bất đắc dĩ xoay người lại. Nàng mặc một thân áo đơn màu đỏ, khi xoay lại đưa tay sờ sờ mắt mệt mỏi nói: “Không xong, ta mới nhìn thấy cái không nên nhìn, mắt sẽ có vấn đề, cho nên ta phải mau chóng trở lại, bảo họ Hoa giúp ta xem mắt một chút.” Ta hận không thể đá nàng một cước, bất quá nhìn nàng dáng vẻ là người mới bệnh nặng dậy, ta rất sợ đá bị thương nàng, đôi huynh đệ của nàng sẽ về tìm ta thì thật phiền phức. Mặt ta đỏ bừng, hừ một tiếng: “Ngươi sao… Sao lại không gõ cửa?” Vũ Lâm Hanh đưa tay xuống, làm bộ khoanh tay: “Đây chính là nhà của ta, ta đâu cần gõ cửa? Thấy cửa mở ra, còn lộ ra ánh sáng, ta nghĩ là bạn bè, liền muốn tiến đến để nói chuyện. Không nghĩ tới hai vị bạn bè ta ở cửa….. Chậc chậc.” Nói đến đây, nàng cười đến vui vẻ. Ta càng hối hận, mới vừa rồi, ta nên đá nàng một cước. Lạc Thần nhưng thật ra không chút gợn sóng, đi tới quan sát nàng một phen: “Khá hơn chưa?” “Không chết được.” Vũ Lâm Hanh khoát tay áo, lại nói: “Làm sao thế, đối đãi khách nhân như vậy sao? Cũng không dọn chỗ, cũng không lo pha trà.” Lạc Thần mặt không thay đổi duỗi tay một cái, hơi khom lưng làm tư thế “Thỉnh”: “Khách nhân, chỗ ngồi ở đó, tự mình ngồi vào đó đi thôi.” Vũ Lâm Hanh làm bộ giẫm lên giày Lạc Thần, Lạc Thần nhẹ lui sau, Vũ Lâm Hanh đạp trúng khoảng không. Vũ Lâm Hanh liền nói: “Hừ!” Ta dời ba cái băng ghế lại ngồi vây quanh ở bên cạnh bếp lửa: “Cô nương ngươi, hừ cái gì mà hừ, lại đây.” Ba người vây quanh ngồi ở bên cạnh bếp lửa, Vũ Lâm Hanh đưa tay sát ở trêи lửa, chậm rãi thở ra, nhìn dáng nàng có vẻ đang rất lạnh. Trước khi thêm củi vào, lửa than đang cháy rừng rực, ngọn lửa màu đỏ tí tách, đem mặt người nhuộm một tầng kim sắc. Cửa sổ mở ra một chút, dùng để thông gió, mọi âm thanh đều không có, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng cành cây bị tuyết đọng mà gãy vang lên , bên ngoài dưới mái hiên treo đèn lồng, có thể mơ hồ nhìn thấy màu đỏ hiện lên nền tuyết trắng. Ta dùng nước nóng pha thành ba ly trà nóng, chén trà nằm ở trong lòng bàn tay, hơi nhẹ bao phủ. Vũ Lâm Hanh uống một hớp nhỏ, nói: “Lục nghị tân phôi rượu, hồng nê tiểu hỏa lô, vãn lai thiên ɖu͙ƈ tuyết, năng ẩm nhất bôi vô?(*) Các ngươi nhìn xem, vốn trong ý thơ lão Bạch nói, quả thật phù hợp với tình cảnh của ba người chúng ta bây giờ, đáng tiếc chỉ có trà, không có rượu.” Nói xong, hơi nhấp miệng, nhìn như vô vị. Ta khóe miệng hơi giật giật: “Cái gì lão Bạch, là Hương Sơn cư sĩ Bạch tiên sinh, ngươi phải tôn kính cho ta.” Vũ Lâm Hanh cười nhẹ: “Còn không phải là lão nhân.” Lạc Thần đứng dậy, thản nhiên nói: “Đợi chút.” Ta ngẩng đầu nhìn nàng: “Ân, đi nơi nào?” “Đi lấy ít đồ, rất nhanh thì quay lại.” Lạc Thần nói, cước bộ mềm mại đi ra ngoài. Đi ra ngoài một lúc, Lạc Thần lúc này mới trở về, trong tay mang theo một bầu rượu, cùng một bộ đồ hâm rượu khác. Nàng ngồi xuống, đem đồ uống rượu vừa mang về bỏ lên trêи lò lửa, đổ phân nửa nước nóng vào, lại đem bầu rượu đặt ở trong nước nóng, chậm rãi hâm nóng. Chỉ chốc lát sau, khí nóng lượn quanh, mùi rượu ấm thơm ngào ngạt tràn ngập trong phòng mà quanh quẩn, càng khiến cho người ta cảm thấy ấm áp. Vũ Lâm Hanh nhìn mà chép miệng, biểu hiện như mở cờ trong bụng: “Vẫn là ma quỷ ngươi hiểu rõ ý của ta, đêm tuyết hâm rượu, chậc chậc, ta thật là yêu thích ma quỷ ngươi!” Ta khẽ hừ một tiếng, Lạc Thần không ngẩng đầu lên: “Khỏi cần ngươi yêu thích, ta còn không muốn chết.” Vũ Lâm Hanh hì hì cười, nhìn Lạc Thần một lát, nói: “Ma quỷ ngươi thế nào sắc mặt không được tốt, đau sao, thương thế khá hơn chút nào chưa?” Lạc Thần hôm nay khí sắc đúng là không tốt, buổi sáng càng rõ, bây giờ đã rồi chuyển biến tốt đẹp hơn. Mặc dù như vậy, ta nhìn nàng hơi lộ ra nét mặt tái nhợt, vẫn là một hồi không nỡ, ở tuyết sơn khi trong mộ hàn khí vào cơ thể, hơn nữa lại bị rất nhiều vết thương lớn nhỏ không ngừng, lại mang hàn bệnh, quả là khổ nàng. Ta yên lặng, đáy lòng hận không thể thay nàng chịu đựng những nỗi đau đó. Lạc Thần ngón tay nhẹ nhàng chạm bình rượu, để thử độ ấm, nhẹ nói: “Về điểm này ngươi không cần lo lắng, vết thương không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi là được.” Vũ Lâm Hanh “Ngô” một tiếng, lại nói: “Rượu khá tốt? Trước cho ta một chút. Ngươi xem ngươi, ở trước mặt ta luôn là một bộ mặt như khối băng, ta cũng không có mắc nợ ngươi, bất quá ngươi ở đây. . .” Đang khi nói chuyện lại nhìn ta liếc mắt: “Hì hì. . . Coi như không giống nhau. Bất quá ngươi là trước mặt người khác mà cười chút, đến, cùng cô nương ta học, trêи khóe miệng, cười một cái.” Lạc Thần nhìn nàng, nét mặt biểu tình nhàn nhạt, trong con ngươi thần sắc cũng mềm mại, như có điều suy nghĩ nhìn Vũ Lâm Hanh, lại có phần thương hại. Quá một lúc, nàng khóe môi khẽ cười một cái. Ta cũng nhìn Vũ Lâm Hanh. Phát sinh nhiều chuyện như vậy, Phong Tuấn chết thảm, cha thì lại biến thành tống tử, cùng Tứ bá đang mai táng ở sâu bên trong Tuyết Sơn, tất cả điều này đối với nàng quả là một hiện thực quá tàn khốc, lớn đến mức không thể nào đánh giá được. Hôm nay nàng tỉnh lại, nhìn qua cười tươi như hoa, trêи thực tế cũng chỉ có thể là miễn cưỡng vui cười mà thôi. Sau một nụ cười buồn ẩn hiện chính là nỗi đau khổ nhất trêи thế giới. Ta than thở: “Ngươi cũng chỉ là trước người thì vui vẻ, phía sau thì khổ sở mà thôi, chúng ta kỳ thực. . . Đều hiểu cả.” Vũ Lâm Hanh trừng mắt: “Cái gì, ai nói. Cô nương ta không biết được có bao nhiêu vui vẻ.” Đang khi nói chuyện, trêи mặt dáng tươi cười nhưng dần dần chuyển lạnh, lập tức cứng đờ, trong con ngươi dao động ánh nhìn buồn bã. Lạc Thần biểu tình nhu hòa, lấy khăn lông cầm bầu rượu, trước tiên đem rượu ấm rót cho Vũ Lâm Hanh, rót thêm cho ta, rồi cũng tự rót cho mình một chén. Ta giơ lên chén rượu, hướng về phía Vũ Lâm Hanh: “Không sao, mặc kệ ngươi hài lòng cũng tốt, không vui cũng tốt, chúng ta là bằng hữu, sẽ cùng chia sẻ với ngươi.” Vũ Lâm Hanh sửng sốt một chút, cặp mắt đào hoa dao động hơi nước, giơ lên chén rượu, chỉ là nhẹ giọng nói: “Cụng ly.” Ba người chạm cốc, vang lên một tiếng trong vắt, khiến cho đêm tuyết càng trở nên vắng vẻ, trong phòng cũng ấm áp. Chú thích: (*) là bài thơ Vấn Lưu thập cửu – tác giả Bạch Cư Dị Dịch: Hỏi Lưu thập cửu Vừa xong rượu lục nghị, Hoả lò đất đỏ nung, Trời hôm muốn mưa tuyết, Uống một chén chơi không ?