Dò hư lăng cổ đại thiên
Chương 167 : năm năm trước hạ
Tứ bá giống như bị nàng dọa, mặt cứng đờ, một lúc sau mới phản ứng lại: “Người đàn bà này, hù chết lão tử , lão tử nói sai cái gì ?”
“Làm sao vậy?” Ta cầm tay Lạc Thần , nhẹ giọng hỏi.
Nàng có vẻ ý thức được chính mình thất thố, đôi mắt thùy thùy, nói:”Không, không làm thế nào.” Ngẩng đầu nhìn Tứ bá, nàng thản nhiên nói:”Ngươi nói tiếp đi, cái tuyệt thế kì trân trong mộ , rốt cuộc là cái gì?”
Tứ bá liếc ngang:”Ngươi ép lão tử nói, lão tử sẽ nói sao, lão tử bây giờ không tình nguyện nói.”
Vũ Lâm Hanh cả giận nói:”Tử mập mạp, ngươi muốn bị đánh sao.”
Nhìn thấy bọn họ bất hòa, ta nhất thời đau đầu, ngăn lại Vũ Lâm Hanh, ngược lại đối với Thất thúc nói:”Thất thúc, tuyệt thế kì trân kia cụ thể là chỉ cái gì vậy? Năm năm trước các ngươi từng đi đến lăng mộ Vũ Đế?”
Thất thúc nhìn ta liếc mắt một cái, thấp giọng nói:”Đúng, năm năm trước, chúng ta năm huynh đệ, cũng chính là đại bá, nhị bá, tam bá, tứ bá của ngươi, còn có ta được một người mách bảo tìm được lăng mộ Vũ Đế. Lường trước bên trong trân bảo định là vô số, nhưng việc này cực kỳ hung hiểm, liền yêu cầu cùng mấy huynh đệ chúng ta khai quật mộ, tìm được gì, sẽ chia đôi. Người đưa tin này chính là cốc chủ của Mặc Ngân Cốc năm đó – Vũ Mạc Thanh”
Nói đến lăng mộ thật thì cũng có lăng mộ giả. Tương truyền Vũ Đế lúc ấy ở huyện Mậu xây dựng Mậu Lăng (1). Lúc ấy là năm thứ hai Vũ Đế đăng cơ, liền hạ lệnh xây dựng tẩm lăng, nghe nói Mậu Lăng xây dựng hết năm mươi tư năm, cực kỳ to lớn, tráng lệ đến không thể tưởng.
Nhưng tất cả cũng chỉ là tin đồn, dòng chảy lịch sử dài như vậy, có vô số những lời đồn đại. Sau này thực sự có những tiền bối lợi hại, xác thực tìm được chỗ Mậu Lăng, nhưng bên trong cũng không có núi vàng đống bạc, chất đầy côi bảo, mà chỉ là mấy thứ đồ tùy táng tầm thường, ngay cả di thể Vũ Đế cũng không tìm thấy.
Bọn họ mắc mưu , mắng Vũ Đế gian xảo, nhưng luyến tiếc không muốn rời đi, ở gần lăng mộ giả một thời gian, tiếp tục tìm vị trí thực sự của lăng mộ Vũ Đế. Cuối cùng vẫn phải phẫn nộ rời đi.
Thất thúc nói đến đây, Vũ lâm Hanh liếc mắt một cái. Nàng sắc mặt bắt đầu trở nên có chút mất tự nhiên , ta xem ra nàng có chút khẩn trương, lúc này chính xiết chặt nắm tay, cùng với Lạc Thần và Hoa Tích Nhan ngồi xuống, yên lặng lắng nghe.
Thất thúc rồi nói tiếp:”Lúc ấy sư phụ đã bế quan, mọi việc đều từ lão đại chuẩn bị, lão đại liền quyết định đi đổ đấu. Ta nhớ rõ khi đó rõ ràng là đầu mùa xuân, chúng ta năm huynh đệ cùng Vũ ca hẹn gặp ở Lĩnh Nam, lúc ấy Vũ ca dẫn theo một nhóm người có tay nghề, bàn bạc một chút rồi theo hướng hòe lý đi tới. Vũ ca bên người có một phong thủy sư cực lợi hại, tác phong nghiêm nghị. Chính hắn là người tìm ra long mạch dẫn đến lăng Vũ Đế.”
Thất thúc vừa dứt lời, Phong Tuấn đột nhiên ngẩng đầu lên:”Phụ thân ta?”
Thất thúc mỉm cười:”Tiểu ca, ngươi là con của Phong Lẫm?”
Phong tuấn yên lặng gật đầu, Vũ Lâm Hanh sắc mặt ảm đạm, nhẹ giọng nói:”Ta hiểu được , nguyên lai năm năm trước, phụ thân cùng Phong bá đi đâu đó, đúng là hòe lý Mậu Lăng. Lần đó là lần cuối cùng phụ thân ta có thể trở về, ngay tiết Thanh Minh, sau đó một thời gian hắn liền mất…”
Thất thúc kinh ngạc nói:”Chúng ta từ Mậu Lăng trở lại Lĩnh Nam, liền mỗi người đi một ngả. Mặc Ngân Cốc cũng cách Lĩnh Nam một cước trính.Vũ ca trở lại Mặc Ngân Cốc cũng là trước sau Thanh Minh thôi. Như thế nào, Vũ ca sau khi trở về liền……”
Vũ Lâm Hanh ánh mắt đỏ bừng, thanh âm run run:”Đúng. Năm năm trước đầu mùa xuân, phụ thân cùng Phong bá nói muốn đi một chỗ, muốn đi thật lâu, muốn ta ở lại Mặc Ngân Cốc, học chuẩn bị trong cốc sự vụ. Sau khi trở về, đã là Thanh Minh, nhưng là phụ thân khi đó trở nên rất kỳ quái, nói là sinh bệnh, ngay cả ta cũng không chịu gặp, một người nhốt tại trong phòng, chỉ có Phong bá tiến đến chăm sóc, sau lại qua một đoạn thời gian, hắn…… Hắn liền ra đi .”
Thất thúc trêи mặt kinh ngạc càng sâu :”Điều này sao có thể? Khi đó ta thấy Vũ ca khí sắc thật tốt, hắn chính trực tráng niên, lại là tập võ , thân thể khoẻ mạnh, như thế nào hội đột nhiên trong lúc đó ngã bệnh?”
Vũ Lâm Hanh phẫn hận nói:”Ta sao hiểu được?” Nàng dừng một lát, trong mắt đột nhiên diệu ra ánh sáng lạnh đến, nhìn chằm chằm Thất thúc nói:”Các ngươi…… Các ngươi ở trong lăng mộ Vũ Đế đã làm cái gì?”
Thất thúc mặt lạnh như tiền nói: “Lăng mộ Vũ đế gặp rất nhiều thứ cực kì nguy hiểm. Nhưng được cái những người đi theo lành nghề, được tổ sư gia phù hộ nên chúng ta mới giữ được mạng ra ngoài. Những người sống sót lúc ấy, có Tứ ca xém nữa đoản mệnh, Tam ca mấy một cánh tay, lão đại, nhị ca , ta và Vũ Ca, Phong Tuấn may mắn không sao. Chúng ta từ hòe lý chạy về Lĩnh Nam, rồi nghỉ ngơi một trận. Lúc ấy Vũ Ca thân thể vẫn rất khỏe mạnh, như thế nào…”
Vũ Lâm Hanh cúi đầu không nói.
Ta nghe rõ chân tướng, cảm thấy có chút không rõ ràng. Nói về Vũ Mạc Thanh, chín phần mười việc xảy ra có liên quan đến chuyện hắn đi hòe lý. Hắn cùng đám Thất thúc đi Vũ Đế lăng thu được cái tuyệt thế kỳ trân gì rõ ràng là điểm quan trọng. Nhưng sau này hắn lại chết bất đắc kì tử, ngay cả Vũ Lâm Hanh cũng không hiểu được, chúng ta liền càng thêm không rõ ràng lắm .
Lặng im hồi lâu , Lạc Thần ánh mắt lạnh lùng quét qua Thất thúc liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói:”Các ngươi có thể sống đi ra, quả thật là mệnh lớn.”
Thất thúc cả kinh, nhìn phía Lạc Thần:”Cô nương, chỉ giáo cho?”
Lạc Thần nhấp mím môi, ta có thể nhìn ra được nàng tâm tình cũng không tốt lắm, thậm chí nói được càng sâu chút, tâm tình của nàng rất tệ, cũng không hiểu được nàng nhớ tới chuyện không vui gì.
Chỉ nghe nàng thản nhiên đáp:” Lăng mộ của Lưu Triệt, tu kiến mất năm mươi bốn năm chỉ là đồn đại. Hắn ở hòe lý, lúc ban đầu không định xây cái “thật giả long trủng”. Mậu Lăng hiện tại cũng từng là giả lăng, ban đầu đã định là thực lăng khác, nhưng sau này Lưu Triệt phân công Đông Phương tiên sinh giữ lăng. Đông Phương tiên sinh am hiểu phong thủy bố trí cơ quan , hắn thay Lưu Triệt xây dựng một lăng mộ thực, như vậy mới tránh được chuyện sau này bị hậu nhân trộm mộ, giúp hắn an nghỉ ngàn năm”.
Nàng nói đến Đông Phương tiên sinh nơi này, ánh mắt hiện ra một loại đau đớn thần sắc, mà ta cũng hiểu được, nàng trong miệng nói Đông Phương tiên sinh, đó là chỉ Đông Phương Sóc (2).
Nhưng là ta cảm thấy có điểm kỳ quái, Đông Phương Sóc khoảng cách so với hiện tại có thể đã vài trăm năm . Lạc Thần nói đến Đông Phương Sóc, rõ ràng rất là tôn kính, như thế làm ta khó hiểu, tổng cảm thấy nàng có gì đó không khớp, nhưng lại không biết rõ ràng.
Bên kia Thất thúc bừng tỉnh đại ngộ:”Mộ kia bên trong kỳ dị biến hoá kỳ lạ, các loại cơ quan ám tiễn ùn ùn, là Hoài Giang (3) trước đây chưa từng gặp, nguyên lai đúng là Đông Phương tiên sinh phụ trách xây lăng.”
Lạc Thần than nhẹ một tiếng, ảm đạm nói:”Giai đoạn trước thật là Đông Phương tiên sinh phụ trách lăng, đáng tiếc sau lại…… Ngoài tiên sinh ra, còn có một người khác. Người nọ dùng thủ đoạn độc ác hơn người. Nếu là tiên sinh, chọn cách nhân đức, tính toán để ngăn số người trộm mộ, nhưng là người nọ, cố tình bố chí bố cục lăng cực kì tàn nhẫn, cốt để đẩy những kẻ trộm mộ đến chỗ chết.”
Nàng dừng lại, nhìn về phía Thất thúc, ánh mắt sắc như đao:”Ngươi xem ta nói có phải thế không?”
Thất thúc thái dương toát ra một chút mồ hôi lạnh đi ra, thấp giọng nói:”Cô nương…… Thật là thần nhân vậy. Bố cục trong mộ kia thật là tàn nhẫn chi cực, chẳng trách ngươi nói chúng ta có thể sống đi ra, đúng là mệnh lớn thật sự. Bất quá cô nương ngươi nói người sau này phụ trách xây mộ là người nào?”
Lạc Thần lạnh nhạt nói:”Người nọ sử sách ít được ghi chép, rất ít người biết, có nói ra cũng là nói suông?”
Ta không giữ được kiên nhẫn hỏi: “Người nọ là ai? Lạc Thần, ngươi cứ nói ra , chúng ta biết cũng tốt.”
Lạc Thần miết ta liếc mắt một cái, thật lâu sau, mới nói:”Hắn là một giang hồ thuật sĩ, không nổi danh tự, chỉ có một danh hiệu, tự xưng Hoài Dương Tử. Lưu triệt nguyên bản chăm lo việc nước, là hoàng đế tốt, chính là đến phía sau, cực kỳ trầm mê tu đạo, mưu toan trường sinh, mà lôi kéo hắn đi lên con đường này , đó là Hoài Dương Tử.”
***
Chú thích:
1. Lăng mộ của Hán Vũ Đế được gọi là Mậu Lăng. Lăng mộ này được Hán Vũ Đế xây dựng từ năm 139 trước Công nguyên, khi ông lên ngôi cho tới khi ông chết mới hoàn thành, tổng cộng kéo dài 53 năm. Tới mức, sách vở mô tả rằng, những hàng cây được trồng khi xây dựng lăng mộ tới khi xây xong thì đã trở thành cổ thụ, thân cây phải 2 người ôm mới xuể. Từ thời gian mà suy ra thì cũng đủ thấy quy mô của Mậu Lăng lớn tới mức nào.Theo ghi chép thì, Hán Vũ Đế dùng gần như toàn bộ tiền bạc của quốc khố mỗi năm để dùng vào việc xây dựng Mậu Lăn. Chỉ riêng khối lượng đá được đào lên phục vụ cho việc xây lăng mộ đã lên tới hàng triệu mét khối.
2. Đông Phương Sóc (giản thể: 东方朔; phồn thể: 東方朔; bính âm: Dōngfāng Shuò;Wade-Giles: Tung-fang Shuo, khoảng 154 TCN – 93 TCN) là một học giả nổi tiếng ở tỉnh Sơn Đông, cùng thời với Tư Mã Thiên và dưới thời Hán Vũ Đế Lưu Triệt. Ông là một người kì trí đa mưu, tinh thông văn sử, đã giúp cho Hán Vũ Đế diệt trừ các thế lực đen tối ở hậu cung; đồng thời đánh bại các chư hầu âm mưu chia rẽ đất nước. Bên cạnh đó, Đông Phương Sóc còn đưa ra nhiều kế sách được người đời xem như là Y Quốc Mật Phương.Với tài năng thiên phú, Đông Phương Sóc luôn được Hán Vũ Đế trọng dụng nhưng tuyệt nhiên không được phong chức đề bạt. Bản tính hiên ngang, không sợ chết, ông thường dùng những câu chuyện hài hước để châm biếm, đã kϊƈɦ bọn quan tham ô lại. Cũng chính vì thế mà Đông Phương Sóc luôn trở thành cái gai trong mắt bọn quan tham, và chúng đã âm mưu hãm hại ông bằng cách xàm tấu với vua để liệt ông vào dạng lộng thần.
3. Hoài Giang: tên gọi khác của Trường Giang.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
131 chương
53 chương