Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!
Chương 9 : Về Nhà
“Này đầu gỗ, ta đi tìm khách điếm ở trọ, ngươi có đi cùng không?” Mặc Viên nhanh chóng chuyển đề tài.
Mặc Viên nhìn chằm chằm hắn nhíu mày hồi lâu mới thấy hắn mở miệng phun ra mấy chữ làm nàng dở khóc dở cười: “Ta tên Bạch Nhất Quân.” Nói xong còn làm vẻ mặt không hài lòng khi nàng gọi hắn là đầu gỗ.
Đại ca ơi, ngài làm ơn nắm bắt trọng điểm trong câu nói của ta đi được không??? Ta nói nhiều vậy mà ngươi chỉ nắm bắt được hai chữ thôi à??? Nàng thực sự bội phục khả năng nắm bắt trọng điểm của tên này rồi. Mặc Viên âm thầm cảm thán.
Cảm thán hồi lâu, Mặc Viên cuối cùng cũng lấy lại âm thanh của mình: “Ngươi bỏ qua mấy thứ râu ria kia đi có được không??? Ta hỏi ngươi có đi không???”
“Ta có nhà, tại sao lại phải đi khách điếm ở trọ?” Bạch Nhất Quân nhìn nàng như nhìn đồ ngốc.
Mặc Viên im lặng nhìn trời. Được rồi, nàng thực sự mệt não với đầu gỗ này mà!!! Nàng chỉ hỏi lịch sự thôi mà, hắn cần gì phải dùng ánh mắt đó nhìn nàng chứ? Mặc Viên giật giật khóe môi miễn cưỡng mở miệng: “Được rồi, vậy ta đi.”
Dứt lời liền bước đi thật nhanh, nếu nàng còn nói chuyện với đầu gỗ này hồi lâu chắc hộc máu chết hồi nào không hay quá. Nhưng còn chưa đi được hai bước thì cổ áo liền bị kéo lại: “Ngươi lại định chạy?”
Mặc Viên ngước lên nhìn trời thở dài, nàng thực sự bội phục suy luận logic của đầu gỗ này mà. Chạy… Chạy…. Chạy em gái ngươi!!! Lão nương muốn tìm chỗ ngủ cũng không được à???
Nhẩm một ngàn lẻ một lần chữ nhẫn rốt cuộc nặn được một câu: “Ta không có nhà ở đây, tất nhiên phải tìm chỗ ở rồi.” Câu tiếp theo không nhịn được nữa liền gầm lên: “Chẳng lẽ ngươi thì được ở nhà cao cửa rộng còn lão nương phải lang thang đầu đường xó chợ sao??? Đâu ra vậy???”
“Ta không có nói như vậy.” Bạch Nhất Quân nhìn nàng: “Vả lại không cần phiền phức như vậy, ngươi đến chỗ của ta đi.”
Nghe được câu này mọi bực bội nãy giờ đều tan thành bong bóng nước, Mặc Viên mắt lấp lánh nhìn hắn: “Thật sao??? Thật sao??? Thật sao???” Ở nhà hắn nha, có nghĩa là sẽ không tốn bạc nha, cái này nàng thích. Santruyen
Nhưng nghĩ tới một vấn đề, nàng liền cảnh giác nhìn hắn: “Khoan đã, ngươi sẽ không tốt với ta vậy đâu. Ngươi sẽ không để ta ngủ chuồng heo hay chuồng ngựa gì đấy chứ???”
“Yên tâm, ta không có như ngươi đâu”. Nói xong liền bước đi để lại Mặc Viên đờ mặt nhìn hắn.
Mặc Viên tức run người. Tên này không thể nói tiếng người được hả??? Nàng làm sao??? Làm sao??? Làm sao??? Đệt đệt đệt.
“Đầu gỗ chết bầm, ngươi đợi đó cho ta.” Nàng rủa xong lập tức đuổi theo hắn.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
102 chương
25 chương
38 chương
92 chương
3 chương