Khung cảnh tĩnh mịch, trăng vẫn toả ánh sáng nhẹ, sao vẫn lấp lánh tinh nghịch trên bầu trời cao. Gió thổi nhẹ , mơn man mái tóc nâu bồng bềnh. Người con trai ấy đi ra từ bóng tối, khuôn mặt lạnh băng nhưng đôi mắt xám như loé lên tia ranh mãnh, chẳng khác nào vị thần lúc nổi giận, đáng sợ nhưng đẹp mê hồn. Nguyệt Phong bước đến bên Mã Vy , mặt đối mặt, từng hơi thở của cô đang náo loạn anh cảm nhận được rõ. Đứng đằng xa, anh nghe được toàn bộ cuộc đối thoại. Lúc Mã Vy bị tên đàn ông kia chêu đùa , anh muốn lao đến đấm vào mặt tên kia lắm nhưng Dạ Vũ nhanh hơn anh một bước. Đi theo hai người ra khu vườn, Nguyệt Phong vô tình nghe thấy hết. Đôi mắt xám tro chiếu thẳng vào Mã Vy cần lời giải thích: -Em vừa nói gì? (thay đổi cách xưng hô nhanh ha, khinh ghét con tui mà giờ lại .... >”