Mở đầu "Ba, con muốn đổi tên." Bé gái năm tuổi vừa mang cặp sách nhỏ chạy vào nhà vừa khóc lóc nói với ba mình. "Con gái yêu làm sao vậy?" ba Thủy đang ngồi tính toán tiền bạc, khẽ từ đống tiền ngẩng đầu lên liếc nhìn con gái một cái: "Đang yên đang lành tại sao muốn đổi tên?" "Ba, con không muốn tên Thủy Y Mễ nữa, tất cả các bạn trên lớp đều gọi con là Ngọc Mễ (hạt ngô)..., con không muốn bị gọi là hạt ngô đâu,hu hu. . . . . ."., cái môi nhỏ nhắn của bé con cong lên tỏ vẻ rất không vui . "Con gái ngoan của ta là Thủy Y Mễ chứ không phải là hạt ngô." ba Thủy vội vàng xoa dịu con gái . "Nhưng nghe giống như là hạt ngô á!" Tất cả các bạn khác trong nhà trẻ đều gọi em như vậy, giống như bản thân mình đang mang một biệt hiệu riêng nên em rất ghét! "Con gái à, các bạn không biết Thủy Y Mễ là tên hay, cho nên chúng ta đừng để ý đến bọn họ có được không?" "Mặc kệ, mặc kệ, ba à, con muốn đổi tên." Hình ảnh việc bị bạn trong lớp cười nhạo lại lần nữa hiện lên trong đầu, việc này đã trở thành một chuyện rất lớn đối với em…. "Đươc rồi, được rồi đừng khóc nữa." ba Thủy ôm con gái, "Thế con muốn đổi thành tên gì nào ? Tiểu Mễ, Đại Mễ hay Ngọc Mễ ? Nghe ba nói ra mấy cái tên còn khó nghe hơn cả tên này, Thủy Y Mễ càng khóc lớn hơn, ba Thủy sợ đến mức chân tay luống cuống, không thể làm gì khác hơn đành phải gọi vợ ra ứng cứu"Bà xã mau ra đây!" Mẹ Thủy đang ngồi trong phòng thì nghe tiếng chồng mình goi ầm ĩ, liền từ từ từ trong phòng đi ra, "Anh gọi cái gì vậy?" Mẹ Thủy vừa đi vừa đỡ cái bụng bầu, vừa ra đến nơi đã thấy con gái khóc đến mức đỏ hoe cả 2 mắt rất đáng thương, liếc về phía chồng một cái, ba Thủy hiểu ý lập tức thì thầm vào tai vợ mấy câu sau đó bày ra vẻ mặt bối rối "Đến đây với mẹ nào." Mẹ Thủy dang tay ra đón Thủy Y Mễ. "hu hu. . . . . . Mẹ, con muốn đổi tên." Thủy Y Mễ vừa khóc vừa chạy vào lòng mẹ : "Ở nhà trẻ các bạn cứ chế nhạo tên của con." "Tiểu Mễ, tên của con rất đẹp mà!" mẹ Thủy nhẹ nhàng giải thích với con gái: "Nhà chúng ta kinh doanh gạo, lúc con sinh ra là lúc ba con mới trồng ra được loại hạt Y Mễ chất lượng rất tốt, bán được rất nhiều, cho nên mới lấy tên con từ loại lúa này để làm kỷ niệm, không phải như vậy rất hay hay sao.” Mẹ Thủy vừa ba hoa chích chòe xong, không biết con gái nghe có hiểu hay không "Con không muốn!" Thủy Y Mễ vẫn cương quyết không muốn như trước.. "Này. . . . . ." ba Thủy nhìn vợ, ý nói bà dùng biện pháp khác. "Tiểu Mễ, mẹ cho con biết, hạt Y Mễ có thể làm người ta trắng hơn, biến thành xinh đẹp hơn ! Ba đặt cho con cái tên này có ý nghĩa rất tốt mà." mẹ Thủy thấy con gái ngưng khóc thì tiếp tục dụ dỗ: "Chẳng lẽ con muốn làm đứa trẻ xấu xí sao?" "Con không muốn làm đứa trẻ xấu xí." Quả nhiên, bé con tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng thích được xinh đẹp, "Y Mễ có ý nghĩa là vừa trắng, vừa xinh đẹp sao?" Mặc dù biết con gái chỉ nghe được một vài lời của mình rồi hiểu theo suy nghĩ của nó nhưng ba mẹ Thủy vẫn không hề đính chính lại mà lại vui vẻ gật đầu xác nhận, Và cứ như vậy, từ lúc 5 tuổi Thủy Y Mễ đã bị cha mẹ mình lừa gạt, mãi cho đến lúc lớn lên cô vẫn luôn luôn oán trách, cũng may em trai sau khi sinh ra lấy tên do cô chọn, coi như cô cũng được một chút gọi là an ủi. Trong nhà hàng cao cấp, nam phục vụ tuấn tú ,bảnh bao đang cố gằng giữ trên môi nụ cười chuyên nghiệp nhất, nhẹ giọng hỏi : “Xin lỗi tiểu thư, cô thật sự gọi hết số đồ ăn này sao ?”. Hắn khom lưng, đem thực đơn ra trước mặt Thủy Y Mễ nhằm xác nhận lại. "Đúng, chẳng lẽ nhà hàng của anh không có những thức ăn này ?” Thủy Y Mễ nhíu đôi mày thanh tú, “ Vậy sao những món này vẫn được ghi trên thực đơn ?” "Không, nhà hàng chúng tôi có tất cả các đồ ăn đã ghi trên." Chỉ là không nghĩ một người như cô lại có thể ăn nhiều đến vậy, người phục vụ nghĩ thầm trong bụng. "Vậy xin cô đợi ột chút, những thức ăn đó sẽ được đưa lên ngay." Người phục vụ nhìn sổ ghi chép có một dãy dài các món ăn không khỏi thầm lấy làm lạ, trên đời thật sự có người ăn được nhiều như vậy sao.. . . . . . "Sếp, anh tới đây để dùng cơm sao?" Bạch Thiên nhớ rõ sếp của mình không thích đồ ăn ở đây, nghĩ đến đó hắn lại nhỏ giọng hỏi lại sếp một lần nữa… "Dĩ nhiên." Đông Nhật Dương cười cười, chọn một vị trí sau đó liền ngồi xuống, "Cậu cứ về trước đi, nhớ buổi chiều có hội nghị lúc 3h” . "Vâng". Dù thế nào hắn cũng đã làm việc cho Đông Nhật Dương suốt mấy năm,ít nhiều cũng có thể hiểu được ý định của hắn lúc này. Trông thấy Đông Nhật Dương cười cười, trong ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, hắn cũng đoán được là sẽ có chuyện thú vị xảy ra… Đông Nhật Dương nhìn chăm chú vào cô gái đang ngồi ở góc bên kia một cách đầy hứng thú, tầm nhìn chuyển đến một bàn đầy thức ăn bên cạnh, ý cười trong mắt ngày càng sâu , thời đại bây giờ vẫn có cô gái dám ăn nhiều đến vậy sao… "Haiz….thật là thất vọng." Thủy Y Mễ mới đem thức ăn vào miệng liền nhổ ra, vẻ mặt u rũ nói « Cứ tưởng đồ ăn ở đây ngon lắm, thì ra chỉ được cái vẻ hào nhoáng bên ngoài mà thôi » Nếu không phải là thấy trên internet người ta khen ngợi về nhà hàng này rất nhiều thì cô sẽ không tò mò mà đến nếm thử, đúng là làm người ta thấy quá thất vọng mà, có lẽ những thông tin trên mạng thì không thể tin hoàn toàn. Nghĩ thế cô lập tức gọi phục vụ đến tính tiền. "Tiểu thư, số đồ ăn cô gọi còn chưa vơi đi ít nào, chẳng lẽ cô không hài lòng với đồ ăn của chúng tôi sao?" Phục vụ thấy đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên nên vội vàng hỏi. « Đến món ăn hạng nhất còn khó ăn như vậy, tôi nghĩ những món còn lại cũng không thể ngon hơn đâu ». Nói xong liền để mấy tờ tiền trị giá lớn xuống bàn rồi nhanh chóng đi ra ngoài. "Ha ha." Đông Nhật Dương nhỏ giọng cười khẽ, "Thật thú vị." Không người nào đến ăn ở nhà hàng này lại dám nói thẳng ra những lời chê bai như thế, mà cô là người đầu tiên, bởi nhà hàng này là của Đại tiểu thư tập đoàn Đông Thị, cho dù đồ ăn có không ngon thật thì bọn họ cũng sẽ hết lời khen ngợi chứ không ai đủ gan lên tiếng phê bình. Đông Nhật Dương thấy kịch hay đã kết thúc nên cũng không ngồi thêm mà lập tức rời khỏi nhà hàng, chỉ là, đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ có thể để lại ấn tượng cho Đông Nhật Dương hắn Buổi tối, tại phòng khách biệt thự Đông gia, bầu hông khí mang vẻ lạ thường… Hắn mặc một bộ quần áo ở nhà trông rất thoải mái, nổi bật lên vẻ anh tuấn hơn người ngồi trên ghế sa lông với vẻ mặt mỉm cười, hai cánh tay đan trước ngực, bày ra một dáng vẻ nhẹ nhõm trông rất vô hại. Nhưng 3 người ngồi đối diện hắn thì lại hoàn toàn đối lập. Ai cũng mang nét mặt khẩn trương nhìn rất chăm chú, đợi câu trả lời từ hắn "Ba." Người đàn ông trung niên trước mặt hắn lập tức ngồi thẳng lưng dậy. "Ba vừa nói muốn con kết hôn sao?" Đông Nhật Dương hỏi cha, trên môi nở nụ cười vô cùng rực rỡ , vậy mà ba Đông lại cảm thấy như có một trận gió lạnh vừa quét qua người ông , trên trán toát đầy mồ hôi hột. « Hơ. . . . . . đúng là như vậy." Tiếng trả lời càng ngày càng nhỏ, người ngoài không biết còn tưởng rằng ông mới chính là con trai của hắn đấy. "Mẹ." Đông Nhật Dương quét mắt qua bên cạnh, "Mẹ vừa nói con phải kết hôn với con gái Thủy gia sao ?" "Ha ha." Mẹ Đông cười gượng hai tiếng, sau đó cúi đầu xuống cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía con trai mình, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy." Đông Nhật Dương mỉm cười, mắt nhìn chằm chằm cha mẹ một lúc lâu, sau đó đem ánh mắt bắn về phía người ngồi bên cạnh họ. Cô gái trẻ tuổi lập tức giơ tay lên nói lớn: "Anh à, e không có ý kiến gì đâu!" "Anh có nói em nói gì không?" Khuôn mặt hắn vẫn cứ mỉm cười như cũ nhưng tròng mắt đen lại hiện lên một tia sáng bén nhọn làm cho người ta dù có muốn cũng không dám coi thường. "Vậy. . . . . . Ý của con thế nào?" Ba Đông cẩn thận hỏi lại con trai. "Ba, không phải mọi chuyện cha đã thay còn quyết định rồi ư? Sao giờ lại ngồi đây hỏi ý kiến của con thế này?” Đông Nhật Dương vẫn duy trì nụ cười tuấn tú, giọng nói êm ái đến lạ thường "Ha ha." Ba Đông bị hỏi ngược liền chột dạ, nhanh chóng cười cười, "Dù gì thì con cũng là người trong cuộc mà, không phải sao ?” "Cám ơn ba đã nhớ rõ con là người trong cuộc." Giọng nói nghe như rất ôn hòa nhưng thật ra thì toàn lời giễu cợt khiến ba Đông xấu hổ không thôi. "Nhật Dương, thật ra thì cũng không thể trách ba con." Mẹ Đông thấy chồng mình khó xử thì không nhịn được nên lên tiếng giải thích.” Con cũng biết đấy mấy năm nay Ngự Trù Phường kinh doanh ngày càng kém, ông nội con tin tưởng giao Ngự Trù Phường cho ba con quản lý mà nay lại như vậy thật sự là không ổn rồi” Ba Đông ngồi bên cạnh sắc mặt cực kỳ khó coi đang gật đầu liên tục, thỉnh thoảng còn thở dài…. Mẹ Đông thấy nụ cười trên môi của con trai thoáng vụt tắt liền vội vàng nói tiếp : “ Mấy ngày nay,chú và các cô của con liên tục đem chuyện Ngự Trù Phường nói với ông nội con làm cho ông càng thêm tức giận, hạ lênh bắt ba con phải ngay lập tức nghĩ ra cách cải thiện tình hình hiện nay nếu không ông sẽ thu hồi lại Ngự Trù Phường” “Con à, ông nội con đã nói như vậy rồi, nếu ba còn không làm gì được cho Ngự Trù Phường thì nhất định ba sẽ mất hết tất cả, ông con là người nói được làm được đấy” Ba Đông mang vẻ mặt đáng thương nhìn con trai mình : “ Gạo của Thủy gia rất nhiều nhà hàng muốn có, nhưng mỗi quý họ chỉ cung cấp một số lượng nhỏ ột vài nhà hàng, nếu như chúng ta có thể lũng đoạn nó nói không chừng tình trạng của Ngự Trù Phường sẽ được chuyển biến” “Nói không chừng không phải biểu thị cho ý nói không chắc chắn sao?” Đông Nhật Dương không khỏi thở dài vì người ba quá ngây thơ của mình “Ba có thể lấy hôn nhân cả đời của con để đi đánh cược ột chuyện không hề chắc chắn, như vậy có phải là quá mạo hiểm hay không?” “Con yên tâm, ba đã nghĩ cả rồi, nếu mọi chuyện không thành công thì con có thể ly hôn bất cứ lúc nào.” Ba Đông tự cho biện pháp của mình là đúng đắn khiến Đông Nhật Dương không biết nói gì hơn. “Ba cho là người nhà Thủy gia đều ngu ngốc nên chúng ta có thể tùy tiện lợi dụng phải không?” Hắn vặn lại ba mình… “Vậy…..phải làm thế nào?” Ba Đông bày ra khuôn mặt khổ sở, nhỏ giọng hỏi lại. Cuối cùng Đông Nhật Dương cũng thu lại nụ cười, khẽ thở dài “Ba, ngày mai ba bảo người đem tất cả báo cáo tài chính của Ngự Trù Phòng đến cho con” “Nhật Dương, con đồng ý kết hôn sao?” Mặt mày ủ dột của ba Đông khi nghe con trai nói như vậy lập tức sáng lên, chính miệng hắn nói sẽ nhận hết mọi chuyện rắc rối này, phải chăng hắn đã dao động…… “Chờ con xem xong báo cáo sẽ trả lời ba sau” Hắn nói xong liền đứng dậy đi lên lầu, để lại 3 người đang ngồi đó, hết sức tập trung suy đoán ý tứ trong câu nói của hắn. “Ba, có phải ý của anh là đồng ý nhưng cũng chưa phải là đồng ý không?” Đông Nguyệt Nha nghi ngờ hỏi ba mình, đôi lông mày nhíu chặt. “ Ba, con kiên quyết không đồng ý cho anh cưới cô con gái nhà giàu mới nổi như vậy về làm chị dâu của con đâu” "Nguyệt Nha, Thủy gia không phải nhà giàu mới nổi." Ba Đông lần nữa giải thích cho con gái hiểu “ Thủy gia chỉ là có tổ tông xuất thân từ nông dân thôi, bọn họ bây giờ cũng có công ty gia đình, hơn nữa con với con gái Thủy gia không phải đã từng là bạn học thời đại học sao ?” "Ba, con đúng là xui xẻo mới cùng “ Thủy Ngọc Mễ” học chung lớp, hừ!" Đông Nguyệt Nha nghĩ tới Thủy Y Mễ với thân hình tròn vo, trắng trẻo mập mạp liền không nhịn được cau mày “Cô ta rất béo đó!” Trời ạ, ột người cực kỳ ham ăn, béo ú làm chị dâu cô không bằng cho cô một đao đi cho xong! “Là Thủy Y Mễ, con không được vô lễ với chị dâu tương lai như vậy” . Ba Đông nhỏ giọng trách con gái. "Nguyệt Nha, con phải nghe ba ,từ sau không được phép nói như vậy nữa." Mẹ Đông sợ con gái nói như vậy mà đến tai con trai thì nguy to, “Hơn nữa mẹ đã gặp qua cô gái đó rồi, nó chỉ đầy đặn một chút thôi chứ không mập, trông rất có phúc phận” “Mẹ có cần phải nói tốt cho cô ta như vậy không, tóm lại là con thà để chị Nhan Như làm chị dâu con chứ không bao giờ chấp nhận cô ta” Đông Nguyệt Nha khó chịu nói "Nguyệt Nha!" Mẹ Đông vừa nghe vậy thì lập tức trở mặt “ Những lời như vậy không cho phép con nói trước mặt anh con, nếu như con còn dám nói thêm một câu như vậy nữa mẹ sẽ nói ba con khóa hết thẻ tín dụng của con lại, biết chưa?” Nhìn thấy mẹ tức giận như vậy, Đông Nguyệt Nha vội vàng im miệng, trong lòng tự mắng mình, trước mặt mẹ không nên mở miệng bình phẩm về nhân cách người khác "Vâng." Đông Nguyệt Nha ngoan ngoãn gật đầu đáp lại. "Được rồi, con mau về phòng đi." Ba Đông vội vàng lên tiếng giải vây cho con gái. Đông Nguyệt Nha vừa nhìn thấy ba lên tiếng giúp mình, lập tức nhảy dựng lên chạy thẳng về phòng , chỉ sợ mẹ sẽ tiếp tục mắng mình. Trở về đến phòng, cô không quên mắng Thủy Y Mễ, hừ, muốn làm chị dâu của cô ư, không có cửa đâu! Ông tổ của Đông gia là đầu bếp trong Ngự Trù (nhà bếp của Hoàng Cung), là một người có tay nghề tuyệt hảo được Hoàng Thượng yêu thích, tay nghề của người trong Đông gia được ông tổ truyền lại, cho đến đời của cụ nội Đông gia thì lấy « Ngự Trù Phường » làm bảng hiệu cho quán ăn, Đông gia vì vậy mới trở nên phát đạt . Đến đời ông nội của Đông Nhật Dương thì sự nghiệp càng được phát triển trên các lĩnh vực khác, tập đoàn Đông Thị ngày càng nổi tiếng không ai là không biết đến. Đông Lão Thái Gia có 2 con trai và 3 con gái, vì coi trọng người con trai lớn là Đông Phong nên ông đem gia nghiệp của tổ tiên là « Ngự Trù Phường » giao cho hắn quản lý, nào ngờ Đong Phong không những không có tư chất để làm thương nhân, lại còn không có tài nấu nướng nên « Ngự Trù Phường » sau khi vào tay hắn thì kinh doanh ngày càng sa sút, vì vậy hắn bị mấy người em trai, em gái chê cười vô số lần. Cũng may trời cho hắn một người con trai thông minh anh tuấn như Đông Nhật Dương. Ngay cả Đông Lão Thái Gia có rất nhiều con cháu cũng chỉ yêu thích một mình Đông Nhật Dương nên từ nhỏ đã tự mình dạy dỗ đứa cháu này, thậm chí còn không cho nó ở cùng hai vợ chồng Đông Phong hắn, mãi cho đến khi nó trưởng thành mới để nó về sống cùng ba mẹ. . Mà cũng bởi như thế, Đông Nhật Dương rất nhanh trở thành Phó Tổng Giám đốc Tập đoàn Đông Thị , làm ọi người trên dưới của Đông gia vừa ao ước lại vừa đố kỵ, hận không được thay thế chỗ của hắn. Lại nói về Thủy gia, đời đời đều vất vả với đồng ruộng, quanh năm cày cấy trồng trọt, ai ngờ được đến đời của Thủy Đạo lại quyết tâm không như tổ tông cả đời gắn liền với đồng ruộng, sống kiếp trâu ngựa. Cho nên, hắn mạnh dạn áp dụng những kinh nghiệm được tích lũy từ tổ tông để lại cùng với kinh nghiệm của bản thân mời chuyên gia đến ruộng nhà mình cùng làm thí nghiệm, không ngờ thí nghiệm đó lại thành công, có thể trồng ra loại gạo có chất lượng rất tốt, từ đó Thủy gia chính thức bước vào nghành sản xuất buôn bán gạo. Tuy nói là đã thoát khỏi thân phận nông dân nhưng thật ra thì gia đình buôn bán gạo thì không thể xa rời người nông dân, hơn nữa Thủy Đạo lại chưa vượt qua được suy nghĩ của một người nông dân, điều này thì chỉ cần nghe đến cái tên của con gái hắn thì có thể biết, vì vậy Thủy gia ở trên thương trường thường bị những người trong giới thượng lưu giễu cợt là « gia đình lúa nước » Cái danh hiệu buồn cười này khiến người nhà Thủy gia tức giận không thôi, hắn thề cho dù thế nào cũng phải cho con gái mình gia nhập vào giới thượng lưu, cũng bởi vì như vậy, mà 2 chị em Thủy gia bắt đầu phải chịu một tuổi thơ đầy sóng gió cho đến lúc thành người. « Bà xã, bà nói xem đề nghị vừa rồi của tôi như thế nào ? » ba Thủy đang đi qua đi lại trong phòng khách , vội vàng hỏi ý kiến vợ mình. « Ông xã à, cách đó tốt thì tốt thật ….. » Mẹ Thủy dừng lại, do dự nhìn về phía chồng mình « Nhưng Tiểu Mễ có thể đồng ý sao ? » « Nó có thể không đồng ý sao, đây là chuyện quyết định chỗ đứng của Thủy gia trong giới thượng lưu, nó không có quyền từ chối ! » Ba Thủy cắn chặt răng, quyết tâm nói. "Chuyện này. . . . . . Được rồi, ông đã nói như vậy thì ông đi nói chuyện với nó đi” Mẹ Thủy chỉ có thể làm theo ý của chồng mình mà thôi. "Sao có thể để tôi đi nói với nó được." Ba Thủy có chút chột dạ, cảm thấy những lời này rất khó nói : “ Bà xã à, là phụ nữ với nhau nói chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều……” "Tôi đi nói ư?" Mẹ Thủy cao giọng hỏi lại, "Nhưng. . . . . ." "Không nhưng nhị gì hết, tối nay nó trở về bà hãy nói chuyện với nó đi, tôi và Đông tổng đã bàn bạc xong rồi, một thời gian nữa sẽ chọn ngày để 2 đứa nó gặp mặt ăn một bữa cơm với nhau” Ba Thủy dứt khoát nói ra khiến mẹ Thủy không cách nào cự tuyệt được. Mẹ Thủy thấy việc đã đến nước này, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đồng ý. Haiz….., lần này biết nói thế nào với nó đây? "Đan Thanh, tôi ở đây!" Cánh tay trắng nõn giơ lên cao đang vẫy vẫy không ngừng, tiếng gọi lớn đã thu hút sự chú ý của mọi người. Cô gái vận một bộ váy áo thướt tha giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh, nhẹ nhàng ngồi đối diện với người có cánh tay trắng nõn đó "Thủy Tiểu Mễ, cậu đừng có lớn tiếng như vậy được không?" Sở Đan Thanh nhíu chặt đôi lông mày kẻ đen, cánh môi đỏ khi đóng khi mở nhẹ giọng nói. “Môi hồng chúm chím, cánh tay thon mềm, Đan Thanh, cậu đẹp thật đó….haizzz….” Thủy Y Mễ là một người cực kỳ yêu thích những thứ xinh đẹp, nên mỗi lần thấy bạn mình cô đều khó tránh khỏi xúc đông mà cảm thán “Đan Thanh à, đúng là cậu sinh nhầm thời đại rồi, nếu như cậu sống ở thời cổ đại thì nhất định cậu sẽ là mỹ nữ độc nhất vô nhị mà hại nước hại dân đó!” (suy nghĩ được như bà này thì ai cũng phải nể rồi ) "Cậu ít nguyền rủa tớ đi, cậu chưa từng nghe qua câu hồng nhan bạc mệnh hay sao?." Sở Đan Thanh vừa nói vừa vẫy tay gọi phục vụ. "ừ nhỉ…” Thủy Y Mễ như bừng tỉnh, gật gật đầu