Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc

Chương 9 : Hoá Ra Là Cậu

"Chị, chị có khỏe không?" Hạ Nhược Hi thật sự nhìn không ra, Dục có thể nào nhìn chăm chú vào Hạ Nhược Du, cô ghen tỵ, hận người chị Hạ Nhược Du này! Nam Cung Dục kéo khoảng cách, tự bản thân biết là như thế nào, chỉ là một người phụ nữ, bên cạnh mình cái dạng gì không có, làm sao có thể thiếu chút nữa cầm giữ không được? Nhưng trong lòng lại không biết tại sao có chút mất mác nho nhỏ! Nam Cung Dục lạnh lùng liếc Hạ Nhược Du, lạnh lùng nói: "Đỡ cô ta lên lầu!". Hạ Nhược Hi không dám nói lời nào, tháo dây thừng trên cánh tay Hạ Nhược Du, cũng không quản miệng vết thương cô ở nơi nào, liền qua loa nâng lên, Hạ Nhược Du đau nhăn mày, hai người đi lên lầu rồi. Nam Cung Dục thấy tất cả hành động của Hạ Nhược Hi, trong lòng có chút giận dữ, nhưng không có phát ra, anh cảm thấy mình đối với một nô lệ, một phụ nữ quá mức để tâm, đây không phải là phong cách của anh! "Cậu!" Một người thiếu niên cực kỳ hưng phấn chạy vào cửa chính! Nam Cung Dục vừa nghe "Cậu", trên mặt nháy mắt như tiết trời ấm lại, thì ra, Nam Cung Dục cười lên đúng là mê người! Anh ý cười đầy mặt nhìn thẳng vào thiếu niên kia, vài năm không thấy, quả nhiên cao rất nhiều! "Cậu, cháu rất nhớ cậu!" Thiếu niên này chui vào trong lòng Nam Cung Dục, làm nũng nói. Nam Cung Dục không biết làm thế nào chỉ cười: "Tên nhóc này, đều đã đã lớn như vậy, như thế nào lại vẫn như đứa con nít". Thiếu niên ôm vai cậu, hì hì cười: "Cậu, cháu sẽ luôn luôn lớn, cháu không phải là cháu ngoại trai của cậu sao?" Trên mặt cười sáng lạn, chính là Diệp Thần Hi. Nam Cung Dục an ủi vỗ vỗ vai Diệp Thần Hi, gật gật đầu cười nói: "Ừ, quả nhiên trưởng thành, có thể nói vậy rồi. Vài năm nay ở nước ngoài như thế nào? Có việc gì không?". Diệp Thần Hi và Nam Cung Dục đi đến phòng khách, ngồi ở trên sofa, nhịn không được hưng phấn nói: "Cậu, ở sân bay cháu gặp một cô gái, cô ấy thật xinh đẹp, cháu thật sự thích cô ấy!". "A.....?" Nam Cung Dục kinh ngạc cười, xem ra tên nhóc này bắt đầu để ý phụ nữ. Diệp Thần Hi nhìn vẻ mặt không tin của cậu, vội vàng nói: "Thật sự, thật sự, bộ dáng cô ấy rất giống tiên nữ, lần đầu nhìn cháu đã bị cô ấy làm cho say mê". Diệp Thần Hi cũng là người đàn ông đẹp trai, phụ nữ thích anh nhiều vô số, nhưng anh cũng không để ai vào trong mắt, đối với Hạ Cẩm này, thật là thích từ đáy lòng. Nam Cung Dục nhìn bộ dạng mê mẩn cháu ngoại trai này, bất đắc dĩ cười, một phụ nữ đáng giá như vậy sao? "Cậu, cháu chưa có yêu đương bao giờ, cậu, cậu có thể hay không dạy cháu theo đuổi phụ nữ như thế nào?" Diệp Thần Hi có chút xấu hổ, bình thường đều là phụ nữ đuổi theo còn anh thì chạy, anh nào có theo đuổi người khác! Nam Cung Dục ha ha cười, nói: "Ngốc, cháu ngồi yên, chỉ bằng vị trí cao quý của cháu, cũng có vô số phụ nữ nằm rạp xuống ở dưới chân cháu, cần gì phải lo lắng đuổi theo!". "Không được, không được, cô ấy không giống, cháu thích cô ấy, muốn cùng cô ấy kết hôn, cháu muốn cùng cô ấy ở cả đời!" Diệp Thần Hi vội vàng nói, giống như một lời thề, chỉ sợ Nam Cung Dục khinh thường người trong lòng mình. Nam Cung Dục nhìn bộ dáng cháu ngoại trai Diệp Thần Hi, trầm mặc, anh rất muốn, còn bản thân anh? Sợ sớm đã đã quên cái gì là yêu rồi. "Cậu, cháu muốn dựa vào bản lĩnh bản thân đi kiếm tiền, cháu sẽ vẽ tranh, cháu sẽ dựa vào đôi tay này cho cô ấy hạnh phúc!" Nam Cung Dục nhìn thiếu niên hăng hái trước mắt, không đành lòng đi đả kích, hiện thực tàn khốc như thế nào, cháu ây hiểu quá ít rồi. Hạ Nhược Hi thô lỗ đem toàn thân là vết thương Hạ Nhược Du ném ở trên giường, một bên lấy thuốc một bên oán giận: "Cô như thế nào vô dụng như vậy, giết vài người cũng yếu ớt như vậy!". Hạ Nhược Du không nghĩ tới em gái tàn nhẫn đến mức này, coi giết người là trò đùa, chẳng lẽ em gái ở bên người Nam Cung Dục cũng chỉ học sự tàn bạo của anh ta sao? Miệng vết thương quá đau, cho nên Hạ Nhược Du không nghĩ muốn nói chuyện. "Cô lỗ mãng như vậy, không nghe ông chủ nói, là chuyện của cô, ngàn vạn không cần liên lụy tới tôi!" Hạ Nhược Hi cũng không cần cồn khử trùng, lấy thuốc bôi qua loa trên miệng vết thương, Hạ Nhược Du đau đến mặt đều đã thu ở một chỗ! "Tiểu Hi, em......" Hạ Nhược Du muốn cô ấy điểm nhẹ, lại không biết hạ Nhược Hi vừa vặn đụng phải miệng vết thương, khiến cô nhịn không được rên rỉ ra tiếng. Hạ Nhược Hi chán ghét nhìn những thứ vết thương xấu xí này, dứt khoát đem thuốc để một bên, không quan tâm nói: "Vết thương của cô thì cô tự làm đi!" Nói vừa xong vội vàng chạy ra cửa. Hạ Nhược Du nhìn bóng dáng em gái, trong lòng một mảnh bi thương! Chẳng lẽ chính mình trả giá để đổi lấy những thứ này sao? Cô như thế nào nói với ba mẹ trên trời? Một giọt nước mắt chảy xuống, theo má rơi xuống vết thương trên tay! Trời lúc này đã gần tối, Hạ Nhược Du không còn sức để bôi thuốc, mơ màng ngủ. Trong mộng, thân hình nhỏ xinh em gái lung lay đi theo phía sau mình, ba mẹ đứng ở trên ban công hạnh phúc cười. Quá ấm áp, không nghĩ muốn tỉnh lại, lại cứ bị âm thanh căm giận đánh thức. "Cô không chết sao?" Là âm thanh người đàn ông kia, hóa thành tro cũng sẽ nhớ rõ! Hạ Nhược Du đứng lên, phòng không có mở đèn dựa vào ngọn đèn cửa sổ, nhưng cô biết, anh ta ngay tại trước mặt mình! "Anh không chết, tôi sẽ không chết!" Hạ Nhược Du trừng mắt bóng dáng kia, lạnh lùng nói. "Được, còn có khí lực cùng tôi cãi lại, xem ra tinh lực cô còn tốt!" Nam Cung Dục trào phúng nói: "Tôi ngược lại muốn nhìn, tới cùng hai chúng ta người nào chết trước!". Đi qua bắt lấy cánh tay của cô, vừa vặn tóm được miệng vết thương, Hạ Nhược Du đau hít một hơi khí lạnh! Cô hơi giãy dụa, miệng vết thương bị mở bung ra, chảy ra máu nồng đậm. Nam Cung Dục thừa dịp ngọn đèn bên ngoài, thấy trên mặt cô đau đớn, trong lòng mắng một tiếng, vội vàng đứng dậy bật đèn. Bởi vì thuốc không bôi, toàn thân miệng vết thương đã bắt đầu từ từ sinh mủ, quần áo dơ bẩn vẫn mặc trên người, Hạ Nhược Du lúc này giống như một con thỏ nhỏ bị thương, đáng thương tội nghiệp trốn ở một góc trên giường, nhưng ánh mắt lại tràn ngập cảnh giác! "Phụ nữ đáng giận, cô ấy chẳng lẽ không có bôi thuốc sao?" Nam Cung Dục trong lòng mắng. Ngồi ở bên giường, nghĩ muốn kéo cô qua xử lý miệng vết thương, Hạ Nhược Du liều mạng trốn ra sao! Cô như vậy sợ mình? Vẫn là chán ghét mình? Nam Cung Dực kỳ giận dữ, nắm kéo cô qua, hung hăng đè trên giường, bắt đầu kéo áo khoác toàn là máu của cô. "Không được đụng vào tôi!" Hạ Nhược Du lạnh lùng hô, một bên liều mạng ngăn cản tay anh, một bên lui về phía sau! Lại không biết sức lực Nam Cung Dục lại dọa người như vậy, cô như thế nào cũng ngăn không được. Gấp muốn khóc! "Cô nghĩ rằng tôi sẽ nhìn tới phụ nữ không có sắc đẹp như cô! Tôi chỉ là không muốn cực khổ bồi dưỡng sát thủ thì chết như vậy! Chẳng lẽ bây giờ cô muốn chết sao?" Nam Cung Dục cười nhạo nhìn Hạ Nhược Du không ngừng trốn, châm chọc nói!