Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc

Chương 10 : Bôi Thuốc Mập Mờ

Hạ Nhược Du từ từ dừng lại, không sai, không thể chết được, chỉ là bôi thuốc mà thôi, sợ cái gì! Nam Cung Dục nhẹ nhàng cởi áo khoác trên người Hạ Nhược Du, bởi vì thời gian dài không có xử lý, quần áo dính vào miệng vết thương, mỗi lần kéo, lông mày Hạ Nhược Du cau lại, mỗi một động tác Nam Cung Dục đều rất nhẹ nhàng. "Đáng chết, sao ra tay ngoan độc như vậy, đánh thành thế này!" Nam Cung Dục ở trong lòng thầm mắng người nọ, da thịt trước mắt vốn mềm mại, từng vết roi hung dữ đáng sợ, vết thương do roi bây giờ tại đã biến thành màu đỏ sậm, thịt đã muốn lòi ra. Nam Cung Dục nhìn vết thương này, trong lòng có chút không đành lòng, anh nhẹ nhàng lấy thuốc bôi lên miệng vết thương, cực kỳ cẩn thận. Hạ Nhược Du nhìn không thấy vẻ mặt anh, cô cực kỳ ghét người đàn ông này đụng vào thân thể của cô, hơn nữa trên người cô chỉ còn có mỗi đồ lót, nội tâm cô gái 17 tuổi có bao nhiêu là trong sáng, cô chỉ hy vọng thân thể cho người cô yêu, không phải người căm thù đến tận xương tủy nhìn! "Anh nếu chạm vào Tiểu Hi, tôi sẽ không bỏ qua!" Hạ Nhược Du đột nhiên nghĩ tới em gái mình, bây giờ Hạ Nhược Hi đã bị người đàn ông này làm cho say đắm, ngàn vạn không để anh ta hủy hoại. Động tác Nam Cung Dục không ngừng, anh cười lạnh một tiếng, nói: "Cô cảm thấy tôi sẽ nhìn loại phụ nữ kia!". Hạ Nhược Du thở phào nhẹ nhõm, chướng mắt là tốt, chỉ sợ anh ta coi trọng: "Vậy anh thả em ấy đi! Tôi ở lại bên cạnh anh!". Nam Cung Dục ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Hạ Nhược Du, cười giễu cợt nói: "Thả cô ta? Cô ta là lợi thế tốt nhất của tôi đấy!". Quay đầu đi chỗ khác, cũng không muốn nhìn khuôn mặt đáng giận của anh ta, Hạ Nhược Du trầm mặc. Cuối cùng cũng bôi thuốc miệng vết thương xong, cơ thể khẩn trương căng thẳng Hạ Nhược Du từ từ thả lỏng, trong lòng Nam Cung Dục nở nụ cười, Hạ Nhược Du như vậy thật đáng yêu! Anh đứng lên nhìn toàn bộ thân thể Hạ Nhược Du, cười hài lòng. Lúc này Hạ Nhược chỉ mặc đồ lót mỏng manh, bởi vì phải bôi thuốc, Nam Cung Dục cởi áo sạch, tuy nhiên dáng cô cao gầy, bộ ngực no đủ, phần eo tinh tế, nhưng trong lòng Nam Cung Dục không có một tia dục vọng, nhìn trên người cô toàn là vết thương, chỉ có thương tiếc mà thôi! Hạ Nhược Du cảm thấy vừa nhục vừa thẹn, mình vậy mà để lộ khỏa thân dưới mắt anh ta, thật đáng tởm nhưng cô không có sức chống lại, vì vậy, Hạ Nhược Du đối với Nam Cung Dục hận thêm một tầng. Hạ Nhược Du quay đầu không nhìn Nam Cung Dục, cô lúc này không có dũng khí cùng anh ta đối đầu, nước mắt nhục nhã chỉ có thể chảy vào trong lòng. Rất lâu, đợi lúc cô sắp ngủ, cô mới phát hiện, Nam Cung Dục không biết khi nào thì đã đi rồi. Hạ Nhược Du thể xác và tinh thần mệt mỏi lập tức lâm vào trong mộng. Ngày hôm sau, ánh nắng mặt trời sáng sớm rất tươi đẹp, lúc Hạ Nhược Du tỉnh lại, miệng vết thương trên người đã tốt lên, quả nhiên là thuốc quý! Quần áo mới vừa mặc, Nam Cung Dục xông vào cửa, trên mặt mang theo lý thường phải làm! "Đây là phòng tôi!" Hạ Nhược Du phẫn nộ kháng nghị. Nam Cung Dục nhìn thoáng qua cô, có vẻ như đã hồi phục, quả nhiên là đã luyện thành sát thủ cấp cao. Hồi phục năng lực cũng là hạng nhất! Anh lạnh lùng cười nói: "Toàn bộ nhà cửa đều là của tôi! Huống chi là căn phòng này!". Hạ Nhược Du nghẹn không nói gì! Lái xe chạy cực nhanh đến chỗ mục tiêu, trên đường tâm tình Hạ Nhược Du cực kỳ nặng nề. Đây là nhiệm vụ thứ nhất Nam Cung Dục giao cho cô, đi giết kẻ phản bội tội ác tày trời! Hạ Nhược Du chuẩn bị cự tuyệt, bởi vì cô biết, Nam Cung Dục còn có thể phái sát thủ khác đi, như vậy, có lẽ chính mình càng thích hợp! Hạ Nhược Du thôi nghĩ ngợi thì xe đã ngừng ở ven đường. "Ba, con muốn cưỡi ngựa chơi!" Bé trai mập mạp, cầm kẹo que trong tay hướng về người đàn ông cười. "Được, con muốn cưỡi ngựa, ba giả bộ làm ngựa!" Người đàn ông cưng chiều nhéo mặt tròn trĩnh của bé trai. "Ba, con cũng muốn cưỡi ngựa!" Bé gái đứng ở bên cạnh cũng chạy tới. Người đàn ông cười ha ha, nói: "Được, ngày hôm nay ba sẽ làm một con ngựa lớn, đem hai tiểu bảo bối của ba mang tới thảo nguyên chơi!". Vì thế hai đứa bé vui vẻ ngồi ở trên lưng ba, một bên cười, một bên hô nhanh lên nhanh lên! Ven đường ánh mắt Hạ Nhược Du có chút đã ươn ướt, chưa bao lâu mình cũng hạnh phúc như vậy, bởi vì Nam Cung Dục, toàn bộ đều đã hóa thành bọt biển. Người đàn ông trước mắt này giết hay không giết? Do dự thật lâu, Hạ Nhược Du vẫn là đẩy cửa xe ra đi tới. Người đàn ông kia rõ ràng đã phát hiện Hạ Nhược Du, trên mặt hiện lên một tia lo lắng, đem hai đứa bé giao cho người phụ nữ phía sau, dặn bọn họ vào nhà, chính mình đi tới chỗ Hạ Nhược Du. "Tôi biết các người sẽ quay lại, lại không nghĩ rằng nhanh như vậy!" Người đàn ông bình tĩnh nói. Hạ Nhược Du trầm mặc không nói, lạnh lùng theo dõi hắn. "Tuy là tôi biết tôi khó thoát khỏi cái chết, nhưng mà, cầu cô bỏ qua người nhà của tôi!" Người đàn ông mặt có chút bi thương, trong giọng nói mang theo cầu xin. Lúc Hạ Nhược Du lái xe rời khỏi, người nọ nằm trên mặt đất đau đớn rên rỉ, hai đứa nhỏ sợ hãi lớn tiếng khóc. Hắn ta cũng chưa chết, chỉ là bị Hạ Nhược Du đánh gãy chân. Cô thật sự không ra tay được, cho dù hắn ta ở bên ngoài tàn nhẫn vô tâm, nhưng, ở nhà hắn ta là một người cha hiền từ, hắn ta cũng có một mặt lương thiện, tội thật sự không đáng chết. Hạ Nhược Du không muốn để hai đứa bé ấy giống cô, không muốn một gia đình bị tan vỡ, cho nên cô không nghe theo mệnh lệnh của Nam Cung Dục, mà nghe theo nội tâm của mình. Xe ngừng lại chỗ bãi biển, Hạ Nhược Du lúc này không nghĩ muốn trở lại ngôi nhà kia, lòng của cô cực kỳ hỗn loạn, bởi vì hận, bởi vì em gái Hạ Nhược Hi yêu Nam Cung Dục! Chân trần dẫm lên hạt cát mịn, gió biển lướt qua ngọn tóc, suy nghĩ nặng nề nhìn mặt biển bình tĩnh, cô muốn ném tất cả mọi việc, giống như chim hải âu bay lượn, đơn giản chỉ cần sống. Nhưng mà..... Có thể chứ? "Hạ Cẩm?" Một âm thanh vui vẻ vang lên. Hạ Nhược Du ngồi ở cát sửng sốt một phen, không có phản ứng kịp đang gọi cô, quay đầu, chỉ thấy một thiếu niên mặt đang mừng rõ như điên. "Thật là cô! Quá trùng hợp rồi!". Là anh ta! Là người có ánh mặt trời ấm áp kia, người có thể khiến mình không có gánh nặng gì, muốn làm Hạ Nhược Du tinh khiết, Diệp Thần Hi! Hạ Nhược Du nhàn nhạt cười, nhưng nhìn ra, cô đối lần gặp nhau này cũng vui vẻ. Diệp Thần Hi thấy cô gái nở nụ cười, liền cười hề hề cũng đặt mông ngồi ở trên cát, vui vẻ nói: "Tôi tới đây để vẽ tranh, không nghĩ gặp cô ở đây, thật là quá may mắn!". "May mắn?" Hạ Nhược Du có chút khó hiểu, gặp cô xem như may mắn sao? Diệp Thần Hi cười xấu hổ, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú có chút ủng đỏ, anh không dám nhìn mặt cô gái, ánh mắt né tránh nói: "Từ ngày đó chia tay, vẫn nghĩ muốn điện thoại cho cô. Nhưng mà..... Lại sợ cô có việc, sợ cô không để ý tôi, cho nên vẫn không dám gọi".