Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc

Chương 8 : Gặp Lại Mối Hận

Hai người cứ đứng giằng co nhau như vậy, giống hoàn cảnh bảy năm trước cùng thương lượng! Hạ Nhược Hi ở bên cạnh xem tuy ở trong lòng khó chịu, nhưng mà không dám mở miệng nói chuyện! Đột nhiên, khóe miệng Nam Cung Dục lộ ra nụ cười tàn nhẫn, lạnh lùng mở miệng: "Để tôi nhìn xem bản lĩnh của cô!" Vừa dứt lời không biết từ đâu xuất hiện ba người đàn ông cao lớn, giống như sói đánh về phía Hạ Nhược Du. Hạ Nhược Du vẫn đang nhìn Nam Cung Dục, hai đôi mắt đen tối càng thêm sâu lắng, nhưng thấy ba người đàn ông sắp bắt lấy vai, Hạ Nhược Du như thỏ khôn phi thân nhảy lên, ở trên không trung tung vài cú đá, nháy mắt, ba người té trên mặt đất ôm ngực rên rỉ. Hạ Nhược Du là sát thủ cấp cao thế giới, đối phó vài người này giống như đang ăn sáng, mấy xương sườn gãy ở dưới chân cô là cô đã nể tình rồi! Nếu không, chết, cũng là trong chớp mắt! Hạ Nhược Hi miệng mở rộng, không thể tin nhìn tất cả trước mắt, đây là người chị ốm yếu của mình sao? Vậy mà dũng mãnh như vậy! Nam Cung Dục đầu cũng không nâng, nhàn nhạt nói câu: "Giết bọn họ!". Hạ Nhược Du mạnh mẽ xoay người nhìn không thèm quan tâm Nam Cung Dục, cô hoàn toàn phẫn nộ rồi. Chẳng lẽ tại trong mắt anh ta, mạng người thấp kém như vậy, tùy ý giẫm đạp sao? Hạ Nhược Du nhớ tới cha mẹ, bởi vì anh ta tàn nhẫn, ba mẹ cô mới chết thảm. Lửa giận ở trong mắt bốc cháy, Hạ Nhược Du hận bây giờ không nhào đi lên giết chết anh ta, nhưng mà cô biết không có khả năng! Hạ Nhược Du bị hờ hững của Nam Cung Dục làm mê man, đã quên ba người đàn ông phía sau. Ba người đàn ông này vốn là bảo vệ bên cạnh Nam Cung Dục, bản lĩnh so với Hạ Nhược Du bây giờ tự nhiên là kém rất xa, nhưng mà lại khỏe mạnh. Khi ba người từ trên mặt đất đứng lên, thừa dịp Hạ Nhược Du không chú ý một cước đá vào trên eo cô! Hạ Nhược Du bị đau một trận, mạnh mẽ đâm vào bàn ăn gỗ lim to lớn! Rất nhanh bật nhảy lên, lạnh lùng trừng mắt ba người, sát khí nháy mắt bao phủ tất cả phòng khách, đó là sát khí rất mạnh từ sát thủ cấp cao tỏa ra, áp bức làm ba người từ từ lui về phía sau. Hạ Nhược Du tùy ý nắm chiếc đũa trên bàn, "Vù, vù" vài tiếng bắn về phía ba người. Chiếc đũa như kiếm đâm vào đùi, và cánh tay, còn chưa kịp kêu lên đau đớn, chỉ thấy một bóng dáng nháy mắt vọt đến trước mặt mình, một cước bị đá bay! "A ------" Ba người đàn ông to lớn trực tiếp bị đá ra cửa sổ, Hạ Nhược Du lúc này như đạp người khác xuông địa ngục, đôi đũa trong tay thẳng vào cổ họng anh ta, ánh mắt một mảnh tĩnh mịch! "Như thế nào, không dám giết sao?" Giọng nói Nam Cung Dục rất lạnh lùng, giống như đang nói về giẫm chết một con kiến! Hạ Nhược Du nhìn người đàn ông dưới chân, trong mắt anh ta lộ ra tia sợ hãi. Vì cái gì muốn giết bọn hắn, bọn hắn chỉ là bảo vệ mà thôi, bọn hắn cũng có cha mẹ vợ con, giết hắn, người nhà hắn sống như thế nào? Tâm Hạ Nhược Du từ trước đến nay đều nhân từ, trong lòng thở dài, ném đũa trong tay, đứng dậy tránh ra. Lại không biết ba người kia sớm bị hạ lệnh, không phải kẻ địch chết thì mình sẽ mất mạng! Hạ Nhược Du nào biết những thứ này, không cẩn thận, đã bị người nọ lấy chân quét ngã xuống, hai người trong phòng khách lập tức đánh tiếp, đem cơ thể Hạ Nhược Du ngăn chặn, để cho cô không thể động đậy! "Đê tiện!" Hạ Nhược Du hung tợn gầm nhẹ một tiếng, như thế nào cũng không vùng ra được. Hai người đàn ông này ít nhất cũng phải 400 cân(*), sức lực lớn như trâu, Hạ Nhược Du dù gì cũng là cô gái sao có thể chống chọi! (Editor: (*)1 cân = 16 lượng = 0,250 kg) Người nọ vừa mới bị đá ra ngoài cửa sổ, nhìn Hạ Nhược Du bị chế ngự, trong mắt lộ ra khí thế hung ác, rút ra bên hông #đã che chắn#, hướng Hạ Nhược Du đâm qua! Hạ Nhược Hi đứng ở bên cạnh khẩn trương thét chói tai, cho dù nói như thế nào, người nọ là chị ruột của cô, người thân duy nhất trên thế giới này! "Dừng tay!" Mắt thấy #đã che chắn# muốn đâm vào ngực Hạ Nhược Du, bị một tiếng hét lớn ngừng lại! Nam Cung Dục đi đến bên người Hạ Nhược Du, nhìn gương mặt tinh xảo này, trong mắt chỉ có loại hương vị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, rống to: "Lấy roi!". Nương tay nhân từ như vậy, như thế nào làm sát thủ được! Một cái, hai cái, ba cái..... Roi da dài hai thước, mang theo tiếng huýt gió, hung hăng quất lên da thịt mềm mại của Hạ Nhược Du, mỗi một roi hạ xuống thì mang theo đau rát, nhưng cô cắn răng không rên một tiếng. Quần áo bắt đầu chảy ra từng vết máu, cổ trắng nõn theo từng vết roi, trong nháy mắt nhảy ra từng giọt máu, một giọt lại một giọt chảy xuống, chảy vào trong áo. Đối với một sát thủ mà nói, những thứ này đều đã chuyện bình thường, giống như dùng loại hình thức khác thôi. Khi ở Genji, Hạ Nhược Du chịu hình phạt tàn nhẫn còn hơn nhiều, đó là bọn họ muốn bồi dưỡng năng lực chịu đựng của sát thủ! Cho dù mình chết, cũng không muốn nhìn người cùng cảnh ngộ giống như mình, mà còn người nọ vẫn lại là chính mình tạo thành. Cho dù cô là sát thủ, cô cũng có nguyên tắc của mình! Nam Cung Dục nhìn Hạ Nhược Du không rên một tiếng, trong lòng càng thêm phẫn nộ, vĩnh viễn đều là bộ dáng này, đau đớn cũng sẽ không thét lên! Toàn thân tản ra lương ý, lạnh lùng qua đi nói: "Trong mắt sát thủ không có nam nữ già trẻ, chỉ có người sống cùng người chết, đối với nhiệm vụ mục tiêu tối kỵ nhân từ. Bởi vì, người khác không chết, thì chính là mình chết". Trong mắt Hạ Nhược Du tràn đầy lửa giận, cô hận người đàn ông này, tàn khốc như vậy, tự cho là đúng, Hạ Nhược Du không chút lui nhường, ngẩng đầu, cùng giọng nói của anh đều là lạnh lùng: "Thì sao?". "Cô đã quên cô là nô lệ của tôi sao? Tôi không cho cô chết, cô đừng mong chết!" Nam Cung Dục nổi giận đùng đùng, phụ nữ chết tiệt này, cô đã quên hiệp nghị lúc trước sao? Cũng dám cùng anh tranh luận! Hạ Nhược Du bừng tỉnh, đúng! Bảy năm trước cô đã là nô lệ của anh ta rồi, Cúi đầu, nhưng trong mắt cô lại có sát khí. Nam Cung Dục, ngày sỉ nhục đó, không giết anh, tôi thề không làm người! Không thích bộ dáng cô trầm mặc, không thích nhìn không thấy ánh mắt cô, Nam Cung Dục phẫn nộ nắm cằm cô, ép cô nhìn mình, nhìn cặp mắt giống như lúc đó, tâm Nam Cung Dục nở nụ cười một phen, biết chính là như vậy, cô làm sao có thể là nô lệ ngoan ngoãn nghe lời! "Đôi mắt này giống như dã thú, đáy lòng nhưng lại giống động vật nhỏ. Cô vẫn nực cười như vậy, có khả năng giết tôi sao? Tôi cực kỳ chờ mong" Là ánh mắt hấp dẫn bảy năm trước kia, lúc này trong lòng Nam Cung Dục có một ngọn lửa lớn, anh muốn chinh phục cô! Nam Cung Dục từ từ đến gần mặt Hạ Nhược du, ánh mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt tràn ngập hận ý, mãi cho đến chóp mũi đụng nhau, anh ngửi thấy mùi thiếu nữ trên người cô, hòa vào máu tươi, khiến trong cơ thể anh bắt đầu cuồng loạn, ánh mắt đảo qua mặt cô không trang điểm, mũi cao thẳng, môi đỏ mọng cắn chặt, tản ra mùi hương thoang thoảng như có như không, Nam Cung Dục cảm thấy mình bị hấp dẫn, rất muốn cắn một ngụm.