Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc

Chương 19 : Tôi Không Cho Cô Chết Thì Cô Không Được Chết!

Chưa bao lâu, cô cũng hạnh phúc như vậy, có tủi thân gì đều nói cho ba biết, không vui có người đùa ình vui vẻ, nhưng mà, tối hôm của bảy năm trước, tất cả đau khổ một mình chịu đựng, tất cả nước mắt một người nuốt xuống, ngay cả nói chuyện, cũng là chính mình với chính mình nói. Có nhà là cảm giác gì, có người thân là cảm giác gì...... Hạ Nhược sớm đã quên, chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới em gái Hạ Nhược Hi, lòng của cô mới có một chút nhiệt độ, nhưng bây giờ thì sao? Ly Thiên Ca gạt nước mắt mình xong, quay đầu nhìn người cứu mạng mình, vẫn không thấy bóng dáng Hạ Nhược Du ở đâu. "Ba, chị Hạ Cẩm thật sự rất tốt, mấy tên đồ tồi kia ba nhất định không được bỏ qua cho bọn hắn!" Ly Thiên Ca chu miệng nhỏ nghiêm túc nhìn người đàn ông nói. Người đàn ông kia vươn tay sờ nước mắt trên mặt con gái nuôi, đau lòng nói: "Thiên Ca, nhanh về tắm rửa đi!" Trong lòng lại suy nghĩ: Người phụ nữ Hạ Cẩm này có lai lịch gì, mà bản lĩnh tốt như vậy, đều do chính mình mới vừa rồi không có thấy rõ bộ dạng như thế nào? Sau này muốn báo đáp, cũng chỉ sợ tìm không thấy người! Về phần mấy tên khốn kia dám ức hiếp phụ nữ của mình, chỉ sợ là sống không tới ngày mai rồi! Dám ức hiếp phụ nữ Ly Ân anh, không muốn sống nữa sao? Ly Ân! Tổng giám đốc tập đoàn Hạo Thiên, tính tình điềm tĩnh, nhưng thủ đoạn sắc bén, nếu không phải ở thương trường anh lừa tôi gạt, sao anh có một vị trí riêng ình? Ly Ân quay đầu nhìn phương hướng Hạ Nhược Du biến mất, ánh mắt sâu thẳm...... Hạ Nhược Du trở lại Nam Cung đã hơn 10 giờ, trừ bỏ mấy người làm còn đang làm việc ở ngoài, Nam Cung Dục đã sớm lên lầu. "Cô Hạ, cô đã về!" Quản gia luôn luôn mặt mày hiền hậu như vậy, vĩnh viễn là người tốt bụng, nhưng mà làm việc tuyệt đối chuyên nghiệp, cũng đủ cẩn thận, không thì, ông sao có thể ở Nam Cung gần 30 năm. "Vâng, A Thúc, chú chưa ngủ à!" Hạ Nhược Du cảm thấy ở Nam Cung chỉ có một người duy nhất là được, chính là quản gia luôn đối xử ôn hòa với cô. "Cô Hạ, ông chủ tâm tình hôm nay không tốt, cơm ăn rất ít, cô phải cẩn thận một chút!" Quản gia rất thông cảm với cô gái này, mỗi lần nhìn cô khổ cực, nhịn không được muốn giúp đỡ cô, nhưng vị trí ông rất thấp, trước bảo vệ bản thân mới được, làm ở chỗ này, nhiều một việc không bằng bớt một việc. Hạ Nhược Du nhàn nhạt cười, gật đầu bày tỏ đã biết, nhìn xung quanh một vòng, không có thấy bóng dáng người nọ, cuối cùng buông trái tim lơ lửng xuống, hôm nay cực kỳ mỏi mệt, thật sự không nghĩ muốn đối mặt với anh ta. Kéo cơ thể và tinh thần mỏi mệt chậm rãi lên lầu, nào ngờ tại lầu hai chạm người mà mình không muốn nhìn thấy nhất: Nam Cung Dục. Lúc này Nam Cung Dục vẫn mặc quần áo mặc ở buổi sáng, chỉ là cởi áo khoác bên ngoài, cà vạt vẫn ở trên cổ, rõ ràng không có ý định tắm rửa đi ngủ. Vết thương bị đâm lại bị mở ra, không nghĩ muốn nói chuyện, cũng không muốn nhìn người đàn ông trước mắt, lập tức hướng phòng mình đi đến. "Cô đã đi đâu?" Nam Cung Dục đè cơn tức của mình, âm trầm hỏi! Mệt chết đi, không nghĩ muốn nói chuyện, cho nên cước bộ cũng không có dừng lại! "Tôi đang hỏi cô đó!" Nam Cung Dục phẫn nộ ngăn người phụ trước mặt, trong mắt có chút tơ máu. Phụ nữ đáng chết, buổi chiều chạy ra như vậy, cho tới bây giờ mới trở về, vậy mà còn dám có thái độ đó. Quả thực quá càn rỡ, cô chẳng lẽ đã quên thân phận của mình? Vốn là nghĩ muốn gọi điện thoại cho cô, lại nhớ tới điện thoại của cô đã bị mình bẻ gẫy, đợi suốt cả một buổi tối, cơm cũng không có tâm tư ăn, chính mình vậy mà quan tâm người phụ nữ này sao? Không, cô là nô lệ của anh, là vật phẩm riêng tư của anh, anh đương nhiên là có quyền biết tất cả về cô. Hạ Nhược Du sức lực ngẩng đầu cũng không có, bị hành hạ nhiều như vậy, chảy máu nhiều như vậy, tinh thần cô đã mệt, cô bây giờ rất cần giường, ngủ một giấc thật ngon. "Tôi đi bờ biển đi một chút!" Hạ Nhược Du nghĩ muốn thoát khỏi anh ta, không muốn cùng anh ta dây dưa. Vẻ mặt Nam Cung Dục không ngừng thay đổi, ánh mắt lúc sáng lúc tối, rất lâu mới phun ra một câu: "Cùng ai?". Đương nhiên Hạ Nhược Du không thể nói là ở cùng một chỗ với Diệp Thần Hi, như vậy sẽ mang đến Diệp Thần Hi nguy hiểm, mình cũng sẽ gặp nguy hiểm nữa, điểm ấy Hạ Nhược Du vẫn biết. "Một mình tôi, tôi còn có thể đi cùng người nào?" Có chút phẫn nộ nhàn nhạt, nghĩ muốn rất tức giận, nghĩ muốn nói tất cả trách nhiệm đều là do anh ta, vẫn là nhịn không được đối với anh ta căm hận. Nói vừa xong, Hạ Nhược Du vòng qua Nam Cung Dục, đi đến phòng mình. "Tôi có cho cô đi sao?" Nam Cung Dục bắt được Hạ Nhược Du đang muốn chạy trốn, rất không dễ dàng nhìn thấy cô, không chơi đủ, thế nào buông tha cho cô dễ dàng như vậy! "A -----" Bị Nam Cung Dục đụng vào miệng vết thương đã nứt ra, Hạ Nhược Du nhịn không được đau thấp giọng rên rỉ một câu, đau đến thấu xương truyền đến, không chịu nổi ngã xuống đất. Nam Cung Dục rốt cuộc phát hiện Hạ Nhược Du khác thường, trong lòng kinh ngạc một phen, không có suy nghĩ bế cơ thể mềm mại của cô đi vào trong phòng. Hạ Nhược Du muốn đẩy ra, nhưng mà trên tay một chút sức lực cũng không có, trong vòng một ngày bị người đàn ông này ôm hai lần, cô thật là quá bi thương rồi. Nam Cung Dục nhẹ nhàng đem người phụ nữ đặt ở trên giường, xoay người đi mở đèn trong phòng. Người phụ nữ này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, trên mặt không có một chút máu, cơ hồ trong suốt, toàn thân suy yếu không để ý tới phản kháng của cô, mà trên quần áo tại sao lại có vết máu? Miệng vết thương trên cánh tay đã vỡ ra, máu tươi chảy ra thấm vào khăn, đem tay áo nhiễm một màu máu. Nam Cung Dục thật sự tức giận, người phụ nữ tại sao luôn đem bản thân thành vết thương chồng chất, lại đã quên, tổn thương trên người cô phần lớn là do anh ban tặng. "Roẹt ------" Âm thanh xé rách quần áo, lúc Hạ Nhược Du quay đầu, Nam Cung Dục đã đem tay áo nhuốm máu kia xé tan ra, anh muốn biết, cô bị thương như thế nào. Tất cả khăn tay đã nhiễm hồng, miệng vết thương bên cạnh còn có máu toát ra. "Chết tiệt! Cô tới cùng là làm sao vậy?" Nam Cung Dục nói tục một tiếng, tay lại nhẹ nhàng đem khăn tay cởi ra. "Không nên đụng tôi!" Hạ Nhược Du chán ghét nói, thật sự không muốn cùng cơ thể anh ta gần nhau nữa, nhất là hôm nay, trong lòng cô đã có Diệp Thần Hi, cô muốn vì người trong lòng giữ lại một chút bản thân chẳng còn bao nhiêu. Ánh mắt Nam Cung Dục tối sầm lại, anh sức càng mạnh thêm, nhìn Hạ Nhược Du với đôi mắt tàn bạo nói: "Cô nghĩ cứ chảy máu như vậy thì chết sao? Không lẽ cô không muốn giết tôi? Hay là cô cảm thấy không giết được tôi cho nên cô muốn chết!". Người phụ nữ này muốn như thế nào? Chẳng lẽ thật sự chán ghét mình như vậy, thà rằng chết còn hơn? Hạ Nhược Du không chút nào lui nhường nhìn đôi mắt Nam Cung Dục, trong đôi mắt kia có khuôn mặt trắng bệch của mình, có sự tức giận của Nam Cung Dục, giống như mặt mình tại trong lòng anh ta bị đốt cháy. "Cô là nô lệ của tôi, tôi không cho cô chết, thì cô không được chết!" Nam Cung Dục mắt đối mắt, mũi đối mũi, giống như thánh chỉ!