Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc

Chương 20 : Lo Lắng (*)

(*)Lo lắng: Tiêu đề thật tên là "Lòng nóng như lửa đốt" nhưng mà ta thấy ko hay nên mạn phép thay đổi thành "Lo lắng" cho hay hơn Hạ Nhược Du chậm rãi nhắm hai mắt lại, cô không muốn anh ta nhìn thấy con dao trong lòng của cô, đó là nơi cất con dao sâu thẳm nhất, cho dù chết, mình cũng phải kéo theo anh ta cùng chết! Cuối cùng không quan tâm cùng cô cãi nhau, Nam Cung Dục ở bên giường từ từ tháo khăn tay nhuốm máu, thuận tay liện trên mặt đất, cánh tay bị dao găm đâm cơ hồ lòi máu và thịt, không rõ tới cùng là bị thương ở đâu. "Mấy năm nay cô học năng lực gì vậy? Vậy mà để ột tên #đã che chắn# đâm bị thương?" Nam Cung Dục một bên bưng nước giúp cô rửa sạch miệng vết thương, một bên châm chọc. Nước mới vừa thấm vào miệng vết thương, cánh tay Hạ Nhược Du bị đau hướng bên cạnh tránh. "Đừng nhúc nhích, biết đau vì sao vẫn còn thủ hạ lưu tình? Tôi cũng không tin dựa vào bản lĩnh của cô, ở trong thành phố này còn có người có thể làm cô bị thương?" Nam Cung Dục một bàn tay đè lại cánh tay muốn tránh đi, một bàn tay không ngừng rửa sạch máu. Cho đến toàn bộ nước nhuộm thành màu đỏ, Nam Cung Dục mới nhìn rõ miệng vết thương ở nơi nào. Này đem #đã che chắn# quả nhiên không phải cái gì tốt, cánh tay bị thương đã bắt đầu nhiễm trùng. Nam Cung Dục nhíu mày, trong lòng anh kiềm chế một cỗ lửa giận ngập trời, có đối với Hạ Nhược Du, nhưng mà với mấy tên kia thì muốn giết chết. Chao ôi, mấy tên vô lại thật tội nghiệp, vốn định đùa giỡn cô gái nhỏ, thuận tiện chơi đùa một phen, lại không ngờ rằng trêu chọc đến đầu của Ly Ân, người này vốn là nhân vật giết người không thấy máu, hắc bạch lưỡng đạo không rõ ràng. Dĩ nhiên, hẳn không nghĩ đến còn có Nam Cung Dục! Nhân vật gần ở trong giới địa ngục, bọn hắn sợ là ngẫm lại sẽ run rẩy ba phần. Phỏng chừng đến chết, mấy người này cũng sẽ không biết chết ở trong tay người nào. Nhanh chóng đứng dậy, ở trong ngăn kéo lấy ra thuốc lần trước dùng, nhẹ nhàng bôi lên trên vết thương. "A!" Hạ Nhược Du thống khổ rên rỉ, quá mệt mỏi quá đau, mà hôn mê bất tỉnh. Nam Cung Dục lo lắng nhìn thoáng qua khuôn mặt người phụ nữ trên giường, cũng chẳng quan tâm đánh thức cô, chạy ra cửa, ở trên lan can lầu hai, hô to: "Quản gia, gọi bác sĩ, lập tức!". Tất cả người ở trong Nam Cung xôn xao, ai cũng không biết như thế nào, người đang ngủ nhanh chóng từ trên giường đứng lên, tất cả mọi người trật tự đứng ở trong phòng khách, nhưng không có một người nói chuyện. Tất cả mọi người chờ đợi bất cứ lúc nào sai đi. Quản gia mặt nghiêm túc, trong lòng buồn bực: Chẳng lẽ ông chủ bị bệnh? Không giống nha...... Lẽ nào...... Quản gia không chút do dự, cầm lấy điện thoại gọi bác sĩ tư nhân của Nam Cung. Năm phút, cũng không biết là ở trên đường chạy như bay như thế nào, chỉ dùng năm phút, chạy vào là một người đàn ông tuổi còn trẻ, Quản gia lập tức nghênh đón, nghiêm túc nói: "Làm phiền rồi, ông chủ ở trên lầu!". Lúc bác sĩ Trịnh nhìn thấy Nam Cung Dục, anh ta đang cẩn thận bôi thuốc cho người phụ nữ ở trên giường, Nam Cung Dục như vậy anh chưa gặp qua, trên mặt thậm chí có nét lo lắng, nhưng lại có sự dịu dàng xa lạ. Anh biết Nam Cung Dục đã mười mấy năm, được xem là tình bạn rất tốt, nhưng mà chưa thấy Nam Cung Dục vì một người phụ nữ mà để ý, anh ta luôn có thái độ đùa giỡn với phụ nữ, chơi đùa xong thì ném đi, để lại số tiền lớn, nhưng một chút tình cảm cũng không có, thế người phụ nữ này...... "Cậu đã đến rồi? Đứng ngốc gì, mau mau nhìn cô ấy như thế nào?" Nam Cung Dục làm xong công việc trong tay, phát hiện bác sĩ Trịnh vậy mà còn đứng ở cửa, vội vàng gọi qua. Hóa ra là khám bệnh cho người phụ nữ này! Bác sĩ Trịnh cẩn thận nhìn mặt Hạ Nhược Du, bộ dạng rất xinh đẹp, nhưng mà chưa tới mức nghiêng nước nghiêng thành, phụ nữ bên người Nam Cung Dục người nào không phải sắc đẹp tuyệt trần, có điều người phụ nữ nằm trên giường này, ngoại trừ diện mạo, còn có một loại cảm giác không thể nói rõ, đó là một loại đau buồn nồng đậm không tan được. Bác sĩ Trịnh xem xét cẩn thận miệng vết thương Nam Cung Dục xử lý, gật đầu bày tỏ còn có thể, không nghĩ tới tên này lại chu đáo vậy, trước kia không phát hiện ra nha. Lấy vải gạt ra, miệng vết thương được thuốc băng rất tốt, sờ trán Hạ Nhược Du, nóng quá! Trịnh Thư Dương lo lắng, vừa cẩn thận kiểm tra một phen, Nam Cung Dục nhíu mày đứng ở bên cạnh, cũng muốn hỏi, nhưng sợ cắt ngang, chỉ có thể kìm nén. Cuối cùng, Trịnh Thư Dương ngẩng đầu, nhìn Nam Cung Dục lại không nói được một lời: "Hẳn là một đoạn thời gian trước cô ấy đã chịu nhiều tổn thương, nhưng lại không có khỏi hẳn" Nói xong nhìn thoáng qua Nam Cung Dục, trên mặt Nam Cung Dục có một tia chán nản không dễ phát hiện, lại bị Trịnh Thư Dương vừa vặn thấy, thì ra là do tên này làm ra. "Vết thương cũ cô ấy không tốt, bây giờ lại thêm vết thương mới, hơn nữa trong lòng cô ấy có vẻ như có oán hận kéo dài, cho nên mới bùng nổ, tình hình cô ấy bây giờ có phần nguy hiểm, cơ thể hết sức suy yếu, lại bắt đầu phát sốt, nếu cô ấy chịu đựng được năm ngày, vậy thì tốt rồi". Kỳ thật không có nghiêm trọng như vậy, suy yếu là thật, phát sốt cũng là thật, nếu là người thường, bị thương nặng như vậy, dưỡng chưa tới mười ngày nửa tháng là đã xấu. Nhưng là không biết vì sao, người phụ nữ này có năng lực chống cự rất mạnh, nhìn điều hòa trong cơ thể cô là có thể nhìn ra được, cô đã từng chịu huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, cái này khiến Trịnh Thư Dương càng thêm có hứng thú, rốt cuộc là người phụ nữ gì, mà có thể làm cho người nắm giữ Ưng bang chiếu cố. Anh rất có hứng thú biết, nếu là nói cô bệnh nặng, Nam Cung Dục có thái độ gì, cho nên mạo hiểm nói năm ngày mới tỉnh lại, kỳ thật đối Hạ Nhược Du mà nói, ba ngày vậy là đủ rồi. Quả nhiên, trên mặt Nam Cung Dục hiện ra lo lắng nhàn nhạt, ý cười ở khóe miệng Trịnh Thư Dương càng đậm rồi. "Mình đi trước, đợi lát nữa mình đưa thuốc cho Quản gia, phải nhớ cho cô ấy uống, còn có, nhất định phải để cô ấy nghỉ ngơi tốt! Cơ thể cô ấy quá mỏi mệt rồi!" Lúc Trịnh Thư Dương đi, nhìn thoáng Hạ Nhược Du đang hôn mê, có lẽ chỉ có cô, mới có thể trị nỗi buồn phiền nhiều năm của Nam Cung Dục. Trịnh Thư Dương ra cửa phòng, ở cầu thang gặp phải Hạ Nhược Hi, anh biết Hạ Nhược Hi, ở Nam Cung dĩ nhiên là người làm đã bảy năm, tuy xưng hô là người làm, nhưng Trịnh Thư Dương biết, Hạ Nhược Hi ở Nam Cung có thân phận rất đặc biệt, chỉ có Nam Cung Dục xem cô ta như người làm, và những người làm khác coi cô ta là một nửa của ông chủ, lúc Trịnh Thư Dương vào Nam Cung, cùng cô ta đối mặt, lâu ngày, hai người cũng có chút quen thuộc. Nhưng Hạ Nhược Hi lúc này không giống như Hạ Nhược Hi mà anh biết, cô có đôi mắt trong suốt mà nay đã bị ghen ghét làm che đậy, toàn thân tản ra căm ghét đậm đặc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phòng anh mới vừa ra, giống như bên trong có kẻ thù không đội trời chung. Trịnh Thư Dương thông minh như vậy, nháy mắt thì hiểu rõ nguyên nhân, thảo nào mỗi lần Hạ Nhược Hi nhìn Nam Cung Dục với ánh mắt không đúng, thì ra cô ta thích Nam Cung Dục, bây giờ đột nhiên có người phụ nữ khác đến chiếm tâm Nam Cung Dục, cô ta sao có thể chịu để yên? Trịnh Thư Dương bình tĩnh đi qua, vỗ nhẹ vào cơ thể Hạ Nhược Hi, nhàn nhạt nói: "Đã lâu không gặp cô, chúng ta xuống dưới nói chuyện đi!".