“Cậu út? Xin hỏi ai là cậu út? Tôi là con trai của ba tôi nhưng ông ấy lại là con cả. Vậy cậu út này dành để gọi tôi sao?” “Tôi…” “Phải nên gọi một tiếng anh, xưng em nhỉ Thu Viên?” Đình Thiệu Khiêm chen lời vào lời của bà ta. Thu Viên chỉ biết cắn răng mà im lặng. Dù sao lời hắn nói cũng rất là đúng. Nhưng bà không chấp nhận nổi việc gọi một đứa nhóc hai mươi tư tuổi, đáng làm con của bà mà bà phải gọi là anh. Việc vai vế ở Đình gia là điều không được phạm phải. Vì đây là gia tộc lâu đời, rất chú trọng cách xưng hô, nếu tái phạm sẽ bị khiển trách bởi các bậc trưởng bối rất là nặng. Đào Lực một bên vẫn không nói lời nào. Anh ta đã biết qua người chú lạc loài này, dù không mấy vui vẻ nhưng vẫn phải trưng bộ mặt vui vẻ làm hài lòng mọi người. “Ơ, đây là con của em đây sao? Đào Lực nhỉ?” Đình Thiệu Khiêm đảo mắt sang hắn, cẩn thận dò xét. Nhìn qua chắc chắn Đào Lực lớn hơn cậu vài tuổi, dù là lớn mà vẫn phải gọi cậu một tiếng chú thôi. Đào Lực nghe cậu gọi tên mình, anh ta cúi nhẹ đầu chào. “Vâng, thưa chú!” Thiệu Khiêm nhếch môi, lần đi về này, có vẻ cậu rất thích cái vai con ông cả này. Được mọi người trong Đình gia kính trọng, ai mà chẳng thích chứ? Nhưng nhìn đồng hồ, đã quá giờ rồi mà chú nhỏ cậu chưa về, lòng có chút bồn chồn không thôi. Cậu vẫn muốn gặp chú nhỏ, vì kể từ lúc chú nhỏ cậu bị tai nạn, cậu đã không được gặp Đình Thư Huân rồi, tới đây cũng đã mấy năm hơn. “Vậy, hôm nay anh về có chuyện gì?” Đình Thu Viên đặt chén trà xuống, bà ta chăm chú nhìn cậu. Đình Thiệu Khiêm đưa tay lên cằm mà chống, bản thân cậu thật không muốn để tâm đến những người này cho lắm. Đình Thu Viên bị lơ đi như vẫn đã tức giận mà nghiến răng nghiến lợi. Đào Lực một bên vỗ vỗ vai bà ta, mong bà ta hãy bình tĩnh lại. Quản gia nhà Đình gia vội vã chạy đến thông báo. “Cô chủ, Đình gia gia đến rồi.” Hầu như lần nào Đình Thư Huân quay lại, Đình gia sẽ không mấy được yên ổn. Lần này lại có cậu nhỏ của ông cả, xem ra là cả vấn đề rồi. Đình Thu Viên nghe quản gia nói vậy liền thôi lườm Đình Thiệu Khiêm, nhanh ngồi ngay ngắn lại mà chờ Đình Thư Huân. Dù sao hắn cũng là trưởng bối, bà ta không nên chấp nhất với những người ở đây. Rồi từ từ bà ta cũng sẽ làm thay đổi Đình gia mà thôi. Đình Thư Huân sánh bước cùng Thục Yên tiến vào phòng khách rộng lớn của Đình gia. Đình Thiệu Khiêm nhìn chú nhỏ mà không khỏi vui mừng, nhanh bước đến trước mặt hắn. “Chú nhỏ!” “Về lâu không?” Thư Huân miễn cưỡng gật đầu, nhìn đứa cháu trai nay đã dần cao lớn mà hỏi thăm. “Không lâu, chú…tại sao chú ngồi trên xe lăn?” Thiệu Khiêm lắc lắc đầu, tay chỉ vào bộ dạng được cô đẩy bằng xe lăn tiến vào. Tâm tình không khỏi tò mò mà muốn hỏi nguyên do. “Tai nạn. Lát về chú sẽ kể.” Thư Huân nháy mắt cậu một cái ra hiệu im lặng. Thiệu Khiêm gật đầu. Cậu đảo mắt sang cô, nhìn người phụ nữ lạ này tiến bước cùng chú nhỏ của mình. Không lẽ đây là??? Thục Yên nhìn cậu như muốn xăm soi nhìn mà có chút e ngại né tránh. Đình Thư Huân véo lấy hông Thiệu Khiêm một cái răn đe. “Đừng nhìn chằm chằm vào cô ấy như vậy. Mau gọi dì nhỏ đi!” “Au, đau quá chú nhỏ.” Đình Thiệu Khiêm ôm eo la oai oái một cái, nhưng nhận thấy ánh mắt không được vui của chú nhỏ, cậu ngoan ngoãn như một đứa trẻ, khoanh tay cúi đầu chào cô. “Dạ, dì nhỏ!” Thục Yên khẽ cười, con người trước mắt cô cứ như trẻ con vậy. Không giống với số tuổi của cậu chút nào. Đình Thư Huân nhẹ giọng mắng mỏ, rồi cùng cô tiến lại gần ghế. “Ngồi vào ghế đi. Đã hai mươi tư gần hai mươi lăm rồi cứ như đứa trẻ mới lớn!” Đình Thiệu Khiêm bĩu môi, nhanh chân quay lại ghế ngồi mà thầm trách hắn: “Chú nhỏ, cháu lớn rồi.”.