“Ba đi ra ngoài uống cà phê, có mẹ con ở lại phòng mà.” “Ông nói gì lạ, rõ ràng là tôi đi chăm sóc da, ông coi chừng cháu nó mà?” “Hai người thôi đi, rốt cuộc Đào Kính Luân mất rồi đúng không?” Đào Lực tức điên người nhìn ông bà Mã gia cứ đẩy trách nhiệm qua lại cho nhau. Hiện tại không phải là lúc để hai ông bà đùn đẩy mọi thứ, điều cần lo lắng là con trai hắn Đào Kính Luân đã biến mất không chút tung tích rồi. Chết tiệt mà! “Hức…ba mẹ…con đưa con cho hai người con…hức, bây giờ Luân nhi ở đâu…hức…không ai biết.” Mã Cát Phi vì mất đi con đã khóc lóc từ nãy đến giờ, không ngừng trách móc ông bà Mã không chịu trông coi Đào Kính Luân cho thật kỹ, bây giờ lại không biết ở đâu mà lần. Mã Lệ Lệ cùng Mã Vận Huy đành im lặng không dám nói điều gì, thật sự ông bà đã quên bén mất Đào Kính Luân vì cứ nghĩ đối phương sẽ trông coi cháu mình, ai ngờ mọi chuyện lại xảy ra cớ sự như vậy. Đào Lực bây giờ là bình tĩnh nhất, anh ta loay hoay tìm kiếm bên khu sau nãy giờ vẫn không thể thấy được con trai mình, không biết đứa trẻ này đã đi từ bao giờ. “Đã tìm bên bãi tắm trước chưa?” “Đã tìm rồi, ngoại trừ Đình gia và đám nhóc kia ra thì không có thấy.” Mã Lệ Lệ đáp lại, lúc nãy bà ta đi khắp ở bãi tắm, gọi có rát bỏng cổ họng cũng không thấy được cháu ngọai mình ở đâu, chỉ thấy được đám người Đình gia đang vui chơi cùng đám nhóc. Bà ta thấy mà tức đến mắt đã phát lửa giận nổi đôm đốp vào tròng rồi. Nhìn người cao quý hơn mình hạnh phúc, bà ta còn lâu mới hài lòng chấp nhận. “Tìm một lần nữa, Kính Luân chắc chắn đi đâu đó chơi rồi.” Đào Lực vẫn không từ bỏ mà nói bọn họ nhanh đi tìm. Đào Kính Luân dù sao cũng là con ruột của anh ta, tuy không yêu Mã Cát Phi nhưng anh ta vẫn phải cố hoàn thành trách nhiệm của một người cha đúng mực. Huống hồ anh ta cũng rất quý Đào Kính Luân. Mã Cát Phi gật đầu, gạt đi nước mắt nhanh chân chạy theo Đào Lực. Mã Lệ Lệ cùng Mã Vận Huy đi cùng nhanh tìm kiếm một lần nữa. Trời đã gần tối rồi, công việc tìm kiếm cũng rất khó khăn hơn. Cùng lúc đó bên phòng của bọn nhóc. Sáu người lớn đã chia ra về phòng mình thay đồ để chuẩn bị đi ăn, đám trẻ lần lượt được các bảo mẫu thay đồ cho. Lúc này lão Đàm mới giật mình nhìn quanh phòng, bảo mẫu Tú Linh cùng Đình Húc Niên đâu??? Bọn họ nói quay về phòng mà không thấy ở đâu hết vậy? Lão Đàm mới bước đến hỏi một vài bảo mẫu: “Tú Linh cùng cậu chủ nhỏ đâu? Các cô có thấy không?” “Không, tôi đi cùng ông bà chủ nãy giờ mà.” “Chúng tôi cũng vậy, không biết cậu chủ nhỏ đã đi đâu cả.” Ba bảo mẫu còn lại đồng loạt đáp. Lão Đàm biết vừa xảy ra chuyện lớn rồi. Cậu chủ nhỏ Đình Húc Niên đã biến mất rồi!!! Lão Đàm căn dặn các bảo mẫu còn lại nên trông chừng lũ trẻ thật tốt, không để người nào tiếp xúc lại gần. Ông nghi việc này nhất định có kẻ cố ý làm. --- Cộc cộc. “Tôi ra ngay.” Đình Thư Huân vừa thay xong bộ đồ, hắn gãi gãi mái tóc còn ẩm ướt của bản thân, hướng về cửa bước ra. Cạch. “Ông chủ, không…không tìm thấy cậu chủ nhỏ.” Lão Đàm cúi thấp đầu, lời mang theo ý run rẩy nói cho hắn biết. Đình Thư Huân nghe xong, tâm trạng liền chùng xuống, hắn cố gắng đè nén lại tức giận mà lặp lại lời ông lần nữa: “Cậu chủ nhỏ? Đình Húc Niên? Tại sao lại mất hả? Chẳng phải bảo mẫu đưa thằng bé về sao?” “Ông…ông chủ, thật sự tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng phòng lại trống rỗng, không có ai ở đó kể cả bảo mẫu Tú Linh.” “Chết tiệt!” Đình Thư Huân chửi tục một câu, hắn đập tay vào cánh cửa phòng không ngăn nổi bực bội trong lòng. Rõ ràng là bảo trông chừng mà lơ là để mất con trai hắn như vậy sao? Tức chết hắn mà. “Ông mau cho người đi kiếm con trai tôi, ngay!” “Dạ, dạ…” Lão Đàm không nhanh không chậm, ông lật đật hối hả chạy đi ngay sau đó. Thục Yên vừa lúc bước ra, vẻ mặt cô ngơ ngác nhìn Đình Thư Huân. Hình như lúc nãy cô nghe hắn vừa quát lão Đàm thì phải? Lại còn nhanh đu tìm kiếm con trai…con trai??? Là con của cô mà!!! “Huân, con trai chúng ta làm sao? Tại sao cho người đi tìm?” Thục Yên lao ra, nắm lấy vạt áo hắn gặng hỏi, Đình Thư Huân vẫn đang rối rắm, không biết có nên cho cô biết việc Đình Húc Niên mất tích không nữa. Nhưng dưới sự tra hỏi của cô, hắn miễn cưỡng nói rõ đầu đuôi: “Lão Đàm về phòng không thấy Húc Niên và bảo mẫu nên đến đây nói cho anh, nhưng anh đã bảo ông ấy cho người tìm kiếm rồi.” “Sao…Niên…sao con em lại mất được chứ…” “Em bình tĩnh, anh đã cho người tìm rồi, nhanh thôi sẽ tìm thấy con chúng ta mà.” “Tại sao lại để mất con chứ…hức…hức…” Đình Thư Huân cố gắng an ủi cô hãy bình tĩnh lại, ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắn không ngừng run rẩy trong lòng mà dỗ dành. Người mẹ nào khi nghe tin con mình mất tích, sao mà không đau lòng được, hơn hết là cô rất yêu con của mình, lại là người rất dễ bị xúc động như cô nữa. Sau đó, các người còn lại cũng đã đến và biết được chuyện lớn này đều không khỏi bàng hoàng. Đình Vân Huân phân chia để Lý Kha và Thục Yên ở đây cùng bọn nhỏ, các người còn lại thì đi tìm có lẽ sẽ nhanh hơn là tụ tập lại một chỗ chờ đợi, sẽ không có kết quả đâu. Thục Yên nhất quyết không đồng ý, cô muốn đi tìm Đình Húc Niên, muốn gặp con nhanh nhất có thể. Đình Thư Huân buộc phải chịu mà đưa cô cùng Tần Tiêu đi theo một nhóm. Lưu Phi cùng Đình Vân Huân đi theo một nhóm. Vừa ra khỏi cửa Đình Vân Huân chọn đi kiếm bãi sau cùng một đám người nữa. Đình Thư Huân thì lựa chọn ra bãi trước và khu lân cận cùng lão Đàm. Vừa đi được mấy bước thì đụng phải một đám người nữa cũng đang tìm kiếm. Thục Yên liền nhận ra đây chính là nhà họ Mã cùng Đào Lực, bọn họ dường như cũng đang tìm kiếm gì đó như là cô. “Ông nhỏ…” Đào Lực vừa ngẩn đầu lên thì chạm phải ánh mắt của Đình Thư Huân, anh ta buột miệng gọi hắn. Đình Thư Huân gật đầu, hỏi lại anh ta: “Các người đi kiếm gì vậy?” “Chuyện này…” Đào Lực khó mở lời, anh ta đã được Đình Thư Huân căn dặn không nên làm phiền gia đình trong lúc nghỉ ngơi. Nếu nói ra không chừng chú nhỏ vì việc này mà không vui nữa. Mã Cát Phi đã nhanh nhảu hơn, cô ta khóc bù lu bù loa đối diện với Đình Thư Huân và Thục Yên: “Đình gia gia…hãy giúp tôi, xin hãy giúp tôi, Đào Kính Luân mất tích rồi ạ.”.