Sáng ngày hôm sau. Cả nhà sẽ cùng nhau đi tắm biển và một số người đàn ông đã hẹn cùng nhau câu cá. Tất nhiên việc câu cá dành cho những người đàn ông thực thụ. Sau đêm qua, mặt mũi tên nào cũng tươi tỉnh cả lên, dường như có chuyện vui vẻ lắm. Thật ra cũng không vui vẻ, là do bọn họ ăn sạch sẽ người ta mới sảng khoái tâm trạng như vậy. Thục Yên cùng Lý Kha và Tần Tiêu đều đã đi xiêu vẹo, trong lòng cũng không ngừng gào thét. Tần Tiêu có lẽ là đáng thương nhất, cậu cứ đứng mà không thể ngồi được. Chẳng biết đêm qua Lưu Phi đã hành hạ cậu ra sao mà cậu cứ la hét không thôi. Dù là có cách âm, nhưng sáng sớm Thục Yên cùng Lý Kha đã tai nghe được Tần Tiêu hiền lành, ít mắng chửi người khác đã quát Lưu Phi là đồ cầm thú. Ai da, đúng thật xứng với câu chủ nào tớ nấy. Các nhóc tì thì đã được các bảo mẫu thay đồ bơi cho từ trước, nhìn biển trong xanh mà các bé đều rất thích thú mà nhảy ùm xuống. Thục Yên có lẽ không muốn tắm nên vẫn nằm nghỉ ở bờ, trông chừng trẻ tránh để chúng đi lạc sang hướng khác, rồi lại mất tích nữa thì khổ. Lũ trẻ ranh ma này khiến cho các bảo mẫu lo không xuể, đương nhiên sẽ tìm cơ hội mà đi đâu đó khám phá rồi. Lúc này Đình Húc Niên mới chịu bước đến, sau còn có lão Đàm đi theo. Cậu bé mặc chiếc áo ba lỗ cùng với quần sọt trẻ con, Thục Yên vẫy tay gọi cậu bé lại. Xem ra con trai út không thích đi bơi cùng các anh các chị, lại bị lão Đàm bắt đến đây nên mới xụ mặt như vậy rồi. “Bé con, sao lại không tắm biển? Các anh với chị Giai Nhu đều bơi rất vui vẻ kìa.” Ôm lấy Đình Húc Niên ở trong lòng, cô chỉ tay về các bé khác đang vui vẻ chơi bóng với Lý Kha cùng Tần Tiêu. Đình Húc Niên lắc đầu, cậu bé không thích bơi cho lắm. Lúc nãy chỉ muốn nằm ở phòng đọc sách thôi, chưa gì đã bị lão Đàm bắt đi thay đồ, bé không đi lão Đàm lại hù dọa méc cha nên mới xụ mặt bước xuống đây. Dù bé trầm lặng ít nói, nhưng sợ nhất vẫn là cha của mình, cha nhiều lúc thật hung dữ. “Được rồi được rồi, vậy nằm đây với mẹ.” Thục Yên vỗ về con trai, sau lại để bé nằm bên cạnh mình để trông coi. Mệt mỏi đêm qua cộng với làn gió mát mẻ của cuối mùa hè, Thục Yên đã nhanh vào giấc ngủ ngon. Tối đến. Đình Thư Huân Đình Vân Huân và Lưu Phi cũng đã quay trở về, trên tay họ là những con cá trám to lớn, hôm nay câu cá mà còn thu hoạch được rất nhiều thứ. Các bé cũng đã chơi cả một buổi nên Lý Kha đã lùa đám trẻ lên bờ, chuẩn bị về phòng để bà vú thay đồ cho từng bé. Tần Tiêu lau lau đầu còn ướt sũng, nhìn Thục Yên vẫn còn đang mê man ngủ thì bước đến, đánh thức cô dậy. “Phu nhân, phu nhân, chúng ta về thôi.” “Ưm…ừ ừ.” Thục Yên mở to đôi mắt bồ câu nhìn xung quanh. Trời đã xế chiều rồi mọi thứ có vẻ ảm đạm hơn, Thục Yên vươn vai mệt mỏi. Ngủ một giấc thật là sảng khoái mà… Nhưng mà khoang, Đình Húc Niên đâu??? Cô nhớ lúc trưa con cô vẫn ở đây mà? “Niên đâu, Húc Niên đâu rồi mọi người?” Cô hoảng sợ, quay sang đám người vừa mới lên bờ, Đình Thư Huân nhíu mày, bỏ dở hai con cá hai bên cho Lưu Phi, hắn nhanh chân bước đến. “Yên, sao vậy?” “Lúc trưa Húc Niên ở bên cạnh em, em ngủ…rồi tỉnh dậy, chẳng thấy con đâu cả?” Mọi người nghe xong cũng hoảng hồn nhìn dáo dác quanh đây, đếm lại cũng chỉ tròn có bốn đứa thiếu đi Đình Húc Niên, tất cả mới tá hỏa mà chạy đi tìm Đình Húc Niên. Lúc này lão Đàm từ sảnh mới đi ra, nhìn mọi người đang hối hả chạy đi mà không kịp hiểu vấn đề, ông mới chạy đến hỏi ngay bà vú đang đứng ở đấy trông lũ trẻ. Sau khi nghe xong ông mới thở phào, thì ra là đang đi tìm cậu chủ nhỏ. Lão Đàm mới đi đến Đình Thư Huân mà giải thích cặn kẽ: “Ông chủ, cậu chủ nhỏ được bảo mẫu Tú Linh đưa về phòng rồi ạ. Cậu ấy có vẻ không thích ở đây nên Tú Linh đã nói với tôi là đưa cậu chủ nhỏ trở về và canh chừng cậu ấy.” Mọi người được một phen hú hồn, cứ tưởng mất đi Đình Húc Niên rồi chứ! “Ầy, ông cũng không nói một tiếng làm chúng tôi giật thót cả tim.” “Thôi, chắc thấy mọi người chơi vui nên không dám làm phiền mà. Dù sao Húc Niên cũng an toàn.” “Đúng vậy, mọi người lên tắm rửa rồi đi ăn tối đi.” “Được rồi, phòng ai về phòng nấy, năm giờ chiều nay sẽ tập hợp lại để ăn.” Sau khi Đình Thư Huân hẹn xong, mọi người ai về phòng người đó, bốn bé còn lại cũng được các bảo mẫu đưa về phòng chung. Có vẻ như mọi người vẫn đang rất vui vẻ với giây phút này, chỉ là bóng dáng phía sau đã cười khà khà thích thú. *** “Có thấy chưa?” “Không thấy, rõ ràng là em nhớ nó ở đây chơi với ông bà ngoại mà?” “Ba đi ra ngoài uống cà phê, có mẹ con ở lại phòng mà.”.