Đỉnh cấp rể quý
Chương 713 : Cơ Uẩn Nhận Thua
Chỉ là cuộc đấu vẫn chưa kết thúc, Dunney càng nhanh chóng tiến gần lại với tốc độ cực nhanh, đập vào mặt là một trận tiến công, Cơ Uẩn đón lấy mà mệt mỏi.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Trên sàn truyền đến tiếng ầm ầm, hai người anh đấm tôi đá vô cùng hăng say, cảm xúc của khán giả cũng cực cao trào, chỉ là không lâu sau thì Cơ Uẩn đã không chịu nổi đòn công kích của Dunney nữa rồi, Dunney ra tay vừa nhanh vừa mạnh, Cơ Uẩn ban đầu còn có thể né, còn sau này thì căn bản không né kịp.
“Được rồi, không đánh nữa! Tôi nhận thua!”
Cơ Uẩn liên tục lùi về sau, sau đó vội vàng nói, có lẽ là anh ta sợ không an toàn, nên dứt khoác chạy vòng vòng trên sàn, vừa chạy vừa la.
“Dừng tay, trận đấu kết thúc!!”
Thanh âm của Cơ Uẩn còn chưa dứt thì trọng tài đã nhảy lên trên sàn đấu, lớn tiếng kêu dừng.
“Cơ thí chủ, tôi đã nói rồi, sẽ không ra tay hiểm, sao cậu lại nhận thua làm gì chứ!”
Vẻ mặt Dunney cạn lời, còn chưa kịp tận hứng với trận đấu hồi nãy, coi như cuộc đấu này căn bản không có chỗ cho anh ta dùng thực lực rồi.
“Đậu xanh…..”
Nghe thấy lời của Dunney, lại cộng thêm biểu cảm của đối phương đã khiến Cơ Uẩn suýt chút nữa đã lên tiếng mắng mỏ rồi, cuộc đấu này vừa bắt đầu là anh ta đã bị đánh áp rồi, không có chút sức đánh trả nào.
“Do Cơ Uẩn nhận thua, nên cuộc đấu kết thúc, Dunney giành chiến thắng!”
Trọng tài lúc này cũng không biết nên nói gì nữa, dứt khoác tuyên bố cuộc thi kết thúc, vốn dĩ căn cứ vào cuộc thi là phải cần tuyển thủ xác định, có lẽ trọng tài sợ trong lòng Cơ Uẩn khó chịu.
Mặt khác, Dunney không hề có nụ cười của người chiến thắng, mà vẻ mặt anh ta rầu rĩ, như anh ta mới là kẻ thất bại vậy, anh ta căn bản không được đã giền với trận đấu vừa rồi, đối với loại mê võ này mà nói thì thật sự là quá khó chịu.
Nhưng cuộc đấu đã kết thúc rồi, bất luận thế nào, Cơ Uẩn không còn do dự mà rời khỏi đấu trường hệt như đang đào tẩu vậy.
“Tôi nhìn thế nào, cũng không nhìn ra được Dunney của Ấn Độ có gì lợi hại, cảm thấy anh ta và Cơ Uẩn không chênh nhau nhiều!”
“Không sai, tuy nãy giờ là anh ta đánh áp Cơ Uẩn, nhưng rõ ràng không có tổn thương nhiều, Cơ Uẩn nhìn như căn bản không có bị thương!”
“Haiz, vốn tưởng rằng Dunney là một trong 16 cường giả, chắc sẽ có biểu hiện đặc sắc, nhưng trước mắt thì anh ta so với William, Arthur thì kém hơn không ít, kỳ lạ là sao anh ta có thể là tuyển thủ được trông đợi cho chức quán quân chứ?”
Trận đấu của Cơ Uẩn và Dunney đã kết thúc, nhưng trận đấu này lại khơi dậy rất nhiều sự tranh cãi, trên khán đài lúc này bàn tán xôn xao.
Chỉ là mấy người bàn tán này đa số chỉ là người bình thường, hoặc là võ giả tương đối yếu kém, bọn họ không có nhìn thấy cuộc tỉ thí đặc sắc, từ một số biểu hiện đơn giản là đã đoán định thực lực của Dunney không mạnh rồi, điều này rõ ràng là bọn họ chưa nhìn thấy sự đời, không hiểu về võ học.
“Một đám tục nhân vô tri, tên Dunney đó không phải người bình thường.”
“Không sai, thực lực của tên Dunney đó đã vượt qua Cơ Uẩn xa, nhưng cậu ta vì để tận hưởng trận đấu cho vui mà đã đè nén thực lực của mình cho bằng với Cơ Uẩn, cho dù là như vậy thì cũng vẫn chiến thắng đối phương một cách áp đảo, phải biết kiểm soát thực lực của mình, là điều khó đến mức nào, từ điểm này thì không khó để nhìn ra thực lực của Dunney là đáng sợ đến mức nào!”
Không giống như những người bình thường, mấy người này đều là tuyển thủ của cuộc đấu lần này, bất kể là thực lực hay là nhãn lực thì đều vô cùng không tầm thường, bọn họ đưa ra đánh giá đối với thực lực của Dunney.
“Trận đấu vừa mới bắt đầu không lâu, ba cường giả Arthur, William và Dunney đã có những biểu hiện đặc sắc, vậy thì Trần Dật Thần hạng thứ tư sẽ như thế nào đây?”
Đám người hiển nhiên biết nhân vật chính của cuộc đấu tiếp theo, lúc này ánh mắt đều lũ lượt nhìn sang Trần Dật Thần, chờ đợi Trần Dật Thần sẽ có thực lực như thế nào, so với mấy cường giả trước, thì sẽ như thế nàovvvCuộc đấu tiếp theo là Trần Dật Thần lên sàn.
Chỉ là cuộc thi đã tiến hành đến tám trận, theo quy định thì phải nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ.
Cuộc đấu tạm thời ngừng lại, võ giả, tuyển thủ, hoặc là các võ giả tương đối có tên tuổi ở các nước đều đi về phía nhà ăn Nước V, nhà ăn ở đó là chuyên cung cấp cho võ giả, còn về những người khác, như võ giả không có tên tuổi hoặc là khán giản bình thường thì sẽ ăn ở nhà hàng gần quảng trường.
Vốn dĩ quảng trường Quang Minh không có nhà hàng gì, vì cuộc thi này mà đã thiết lập tạm thời, một là để tiện cho các khán giả, hai là có thể tăng thêm chút thu nhập cho Nước V.
Thời gian thấp thoát trôi qua, hai tiếng sau, cuộc thi lại sắp bắt đầu, chỉ là lúc này khán giả rõ ràng đã ít hơn một chút so với lúc sáng.
Một nguyên nhân là nhiều khán giả đã được xem trận đấu của Arthur, William, Dunney, Jaguars, những nhân vật được ủng hộ nhất trong 16 cường giả trong trận đấu lúc sáng rồi, buổi chiều ngoài những người có hạn thì cơ bản không có gì để xem nữa.
Lúc nghỉ ngơi, Trần Dật Thần vốn không có nghỉ ngơi, anh muốn quan sát trận đấu, tìm hiểu thực lực của tuyển thủ, hoặc là chiêu thức của bọn họ, dung nạp lại thành chiêu thức cho riêng mình.
Trần Dật Thần vốn không phải một mình, bên cạnh anh còn có ba người là Thiên Ưng, Tam Giới,và Cơ Uẩn, chuyến đi đến Nước V lần này, bọn họ theo tiềm thức coi Trần Dật Thần là đầu đàn.
Trận đấu buổi chiều không có gì khác trận đấu buổi sáng, 16 cường giả được chọn trước thắng cuộc đấu rất dễ dàng, còn mấy tuyển thủ trên băng ghế dự bị hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ, Thiên Ưng cũng như vậy, dễ dàng đánh bại tuyển thủ đến từ một quốc gia châu Âu nào đó và vào thẳng vòng thi đấu thứ 2, dù Thiên Ưng không bằng Trần Dật Thần, nhưng thực lực của anh ta là thứ không thể bị nghi ngờ.
So với Thiên Ưng, Tam Giới không có đấu dễ dàng như vậy mà tương đối tốn sức, trong cuộc đấu anh ta gặp một cường giả, hai người chiến đấu cả mười hiệp, cuối cùng Tam Giới vẫn giành chiến thắng nhưng có chút tốn sức.
“Ha, Tam Giới cậu không phải là không có hứng với cuộc thi sau, sao còn ra sức như vậy, còn thắng trận đấu nữa chứ?”
Thấy Tam Giới rời khỏi võ đài đi về phía khán đài, Cơ Uẩn nhịn không được mà lên tiếng hỏi.
Dù sao lần này bọn họ bốn người cùng tới, Thiên Ưng đã giành chiến thắng, Trần Dật Thần thì càng khỏi nói, trước mắt thì Tam Giới cũng thắng được cuộc thi, chỉ có anh ta thua, hơn nữa còn thua có hơi nhếch nhác.
“Ha ha, nói là nói vậy thôi, nhưng nói thế nào thì tôi cũng là đại diện cho Phật môn nước H, lỡ như thua rồi, thì sau khi về đại hoà thượng chắc chắn sẽ không tha cho tôi.” Tam Giới cười ha ha, có chút ngại mà nói.
Cơ Uẩn trợn trắng mắt một cái, không nói gì nữa.
Trần Dật Thần thì cười khổ, nếu nói thiên phú võ học trong 4 người họ ai là cao nhất, thì chắc chắn là Tam Giới rồi, Tam Giới không chỉ có nhận thức cao, mà nghiên cứu về võ học cũng rất sâu, chỉ là anh ta vốn không có hứng thú với võ học.
Tam Giới nếu như toàn lực nghiên cứu võ học, thì thành tựu của anh ta sẽ không thể nào cân đo được, đối với loại thiên tài này, thì đáng sợ nhất không phải thực lực, mà bạn sẽ vĩnh viễn không biết giới hạn của anh ta ở đâu, có lẽ một giây sau anh ta có thể đột phá cảnh giới, trở thành tuyệt thế cao thủ nữa đó.
Nhưng cho dù như vậy, thực lực của Tam Giới trước mắt cũng không yếu, tuyệt đối cũng có một chân trong số các võ giả mạnh của lớp trẻ thế giới.
Sau khi Tam Giới kết thúc ván đấu, nhóm mười lăm lại tiến hành hai trận đấu, sau hai ván thì nhóm mười lăm kết thúc trận đấu, tiếp theo là nhóm mười sáu, ván đầu tiên sắp bắt đầu, hai tuyển thủ lần lượt là Ron Childef đối chiến với Lý Xương Hy..
Truyện khác cùng thể loại
151 chương
15 chương
30 chương
29 chương
640 chương
501 chương