Đỉnh cấp rể quý

Chương 712 : Dunney

Cường giả của nhóm thứ ba, đó là Munir, được biết đến với cái tên Báo đốm, vũ khí bí mật của Nước M. Trong ván đấu này không có gì hồi hộp, Munir đã thắng một cách dễ dàng nhưng anh ta không có ra tay giết, chỉ dùng một đòn hạ gục được đối thủ. Trận đấu tiếp tục, trong trận đấu thứ hai của nhóm ba, hai đấu thủ có sự chênh lệch lớn về sức mạnh, một trong số họ là mới được chọn sau đó, coi như là danh sách bù, trong trường hợp này, anh ta vốn không phải là đối thủ của tuyển thủ còn lại, vừa bắt đầu là đã bị đối phương áp chết, cuối cùng thua cuộc. “Tam Giới, cậu chắc chắn tên võ điên đó không tàn bạo, sẽ không sát sinh như William chứ?” Sau khi cuộc đấu kết thúc, Cơ Uẩn trầm trâm một hồi, đứng dậy chuẩn bị lên sàn, nhưng trong lòng anh ta vẫn có chút không yên tâm, hỏi Tam Giới: “Tam Giới, người anh em tốt của tôi, cậu chắc chắn tên Dunney đó không phải là một người khát máu chứ?” Nghe thấy lời của Cơ Uẩn, Tam Giới có chút cạn lời mà nói: “Cậu yên tâm, Dunney đó chỉ là võ si thôi, chỉ là đam mê võ học, không ra tay giết chóc với cậu đâu!” “Nhưng mà!” Tam Giới ngừng lại một hồi. “Nhưng cái gì?” Trái tim Cơ Uẩn lập tức thót lên tới tận họng. “Hắn ta tuy không ra tay giết, nhưng cũng sẽ không lưu tình, bị đánh một trận là không tránh được đâu, chọn thế nào thì coi cậu thôi!” “Biết rồi!” Sắc mặt Cơ Uẩn âm trầm, cuộc đấu này anh ta hoàn toàn không có lòng tin, sau khi rời khỏi khán đài, thì đi về khu đợi của tuyển thủ. “Hay, cuộc đấu lúc nãy vô cùng đặc sắc, tiếp theo đây chính là cuộc đấu của nhóm năm, họ là Dunney, hậu duệ của Phật giáo ở Ấn Độ, anh ta cũng là một trong 16 cường giả lần này, cùng xem anh ta sẽ có màn trình diễn tuyệt vời nào nhé!” Người MC lại lên sân khấu lần nữa, trong lời nói, tràn đầy sự khuấy động tâm trạng của khán giả. “Hay lắm!” Cuộc thi tuy đã tiến hành mấy trận rồi, nhưng tâm trạng của các khán giả vẫn đang cao trào. Trong tiếng hò reo của đám đông, Dunney, hậu duệ của Phật giáo ở Ấn Độ lên sàn đầu tiên, Dunney mặc áo cà sa và đeo một chuỗi hạt Phật giáo trên cổ, nhìn trông rất hiền từ, có cảm giác của cao tăng nhà phật. Sau khi anh ta lên sàn, chắp tay để chào hỏi khán giả xung quanh, rõ ràng sự thân thiện của anh ta đã giành được sự hảo cảm của khán giả. Dunney đi về phía võ đài một cách hiền hoà, nhưng sắc mặt Cơ Uẩn lại tái nhợt, bước chân có chút không vững, rõ ràng việc đấu với Dunney đã khiến anh ta sinh lòng rút lui. “Cơ thí chủ, có thể cọ sát học hỏi với cậu, bần tăng cảm thấy rất vui!” Dunney khi nhìn thấy Cơ Uẩn bước lên sân, đôi mắt sáng rực, tràn đầy tinh thần chiến đấu, anh ta đã chờ đợi rất lâu rồi, lúc này được chiến đấu với những người khác khiến cơ thể hưng phấn của anh ta không nhịn được mà run lên, trong ánh mắt nhìn Cơ Uẩn tràn đầy chiến ý. Nghe những lời nói của Dunney, cộng với ánh mắt như lang như sói của anh ta, khiến Cơ Uẩn phát run trong lòng, tuy Dunney là một tên mê võ, tên võ điên, vậy thì cũng là tên điên rồi, cũng chả tốt hơn bao nhiêu, lúc này nói với giọng nói run rẩy: “Cái đó đại sư Dunney à, tôi là anh em của truyền nhân Phật môn của nước H, cho nên xin anh lát nữa lúc đấu, hãy chiếu cố nhiều nhiều!” “Cơ thí chủ đừng nghĩ nhiều, bần tăng không sát sinh!” Mặc dù Dunney nói như vậy, nhưng vẻ mặt của anh ta rất lạ, cảnh tượng này rơi vào mắt Cơ Uẩn khiến anh ta rùng mình. Dunney có lẽ là nhìn ra được nên vội vàng nói: “Cơ thí chủ, chúng ta chỉ là cọ sát học hỏi thôi, đến lúc phân thắng thua là được!” Sở dĩ Dunney nói như vậy là vì anh ta nhìn thấy Cơ Uẩn hoảng sợ, nếu Cơ Uẩn sợ hãi mà đầu hàng thì anh ta toang rồi, hôm nay sẽ không thi đấu được, đối với loại võ si như anh ta thì không có gì đau khổ hơn việc không được tỉ võ nữa. Cơ Uẩn bán tín bán nghi mà gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không có tự tin. Trong lúc hai người nói chuyện, trọng tài lên sàn, nhìn hai bên một cái rồi lặp lại một câu: “Có cần lặp lại quy định trận đấu một lần nữa không?” “Không cần, không cần!” Dunney vội vàng mở miệng, nhìn bộ dạng của anh ta, là đã không đợi được nữa rồi, hận không thể lập tức ra tay. “Không cần!” Cơ Uẩn do dự một hồi, cuối cùng không chọn rút lui, nếu như nhận thua rồi thì không chỉ anh ta, mà ngay cả nhà họ Cơ bọn họ cũng sẽ trở thành trò cười của giới võ học nước H, đây là điều mà anh ta không thể chịu đựng được. Cho nên anh ta cần phải chiến, hơn nữa anh ta thân là truyền nhân của nhà họ Cơ, thực lực cũng không yếu, bản thân có được sự kiêu ngạo đó. Đây là một điểm, còn có một điểm là như Tam Giới nói, tên Dunney này sẽ không giết người, anh ta tin lời mà Tam Giới nói. Thà chết vinh còn hơn sống nhục, Cơ Uẩn không cần suy nghĩ, chắc chắn là chọn cái đầu tiên rồi. Hai người đều bảy tỏ sự quen thuộc với quy định của cuộc thi, không có ý kiến gì, trọng tài cũng không nói nhiều nữa, bàn tay lớn phất một cái, trầm giọng nói: “Trận đấu….bắt đầu!” Dunney cực kỳ hưng phấn, nhưng anh ta vẫn duy trì sự thanh tĩnh, anh ta vốn chưa có ra tay, hơn nữa muốn Cơ Uẩn ra tay trước, anh ta sợ làm tổn thương đến Cơ Uẩn, cái này không phải là nói anh ta xem thường Cơ Uẩn, mà là anh ta cực kỳ tự tin với thực lực của mình. “Cơ thí chủ, tôi thấy hay là thí chủ ra tay trước đi, tốt nhất là dùng toàn lực!” Cơ Uẩn nghe vậy, cũng không rề rà nữa, nếu Dunney đã nói như vậy rồi thì anh ta cũng không do dự, thân ảnh thoảng một cái tiến gần đến Dunney với tốc độ cực nhanh. Vào giây phút này Cơ Uẩn thi triển võ học của nhà họ Cơ ra một cách đầy đủ, hơn nữa phát huy tốc độ lên đến cực điểm. Thân ảnh của anh ta ngay lập tức xuất hiện ở bên cạnh của Dunney, vừa mới xuất hiện liền trực tiếp tung một đấm qua đó. Nắm đấm này đủ sức đủ lực, tiếng gió rít gào. Nắm đấm hung mãnh đấm tới, nhưng Dunney không hề nhúc nhích mà vẫn đứng thẳng người tại chỗ, hai lòng bàn tay xoè ra, vươn về phía trước để bắt lấy nắm đấm của Cơ Uẩn. Cảnh này khiến sắc mặt Cơ Uẩn thay đổi, nắm đấm này của anh ta có thể nói là cực mạnh, vốn dĩ tưởng rằng Dunney sẽ né ra, không ngờ đối phương lại đón lấy, hơn nữa sắc mặt cực kỳ thoải mái Cái này không phải chuyện chính, cái chính là sau khi tung cú đấm, chẳng những không có uy hiếp đến đối phương, ngược lại là lực đạo mạnh mẽ từ trong lòng bàn tay của Dunney phát ra làm phản kích lại, Cơ Uẩn không kiểm soát được cơ thể mà bật lùi ra sau. “Thực lực của Cơ thí chủ, bần tăng đã hiểu rồi, vậy bây giờ đến phiên tôi rồi!” Dunney vẫn duy trì bộ dạng hiền hoà đó, chỉ là thanh âm vừa dứt, thân ảnh của anh ta ngay lập tức biến mất tại chỗ. Sắc mặt Cơ Uẩn thay đổi dữ dội, vội vàng nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy bóng ảnh của Dunney. Ngay sau đó, Dunney lặng lẽ xuất hiện sau lưng Cơ Uẩn nhưng Cơ Uẩn không hề phát giác ra, chỉ thấy một tay Dunney khẽ co lại thành một móng vuốt, trực tiếp bấu về phía Cơ Uẩn, chiêu này nhìn trông đơn giản, nhưng chính là võ học Long Trảo Thủ có tiếng trong phật môn. Đôi con ngươi của Cơ Uẩn co chặt lại, còn chưa kịp né, hơn nữa nắm đấm lại hất lên, hiển nhiên là muốn va chạm với Dunney. “Rầm!” Một tiếng động vang lên, long trảo của Dunney bấu chặt vào nắm đấm của Cơ Uẩn, sau đó đột nhiên kéo về sau, giải phóng sức lực, sau đó tay còn lại xoè ra, một quyền vỗ vào ngực của Cơ Uẩn. Lần này, Cơ Uẩn không kịp phản ứng, thân ảnh lui về sau, lực đạo này anh ta căn bản không chịu nổi, bịch bịch bịch lui về sau bảy tám bước mới ngừng được cơ thể lại, hồi nãy tuy nói là phản ứng không kịp, nhưng đã điều động chân khí bảo vệ chỗ hiểm, không có bị thương. Tuy nói như vậy, nhưng lúc Cơ Uẩn lại thở phào một hơi, hiển nhiên Tam Giới không có gạt anh ta, Dunney sẽ không ra tay giết..