Trên đường quay về, Bạch An Tương nói lý do tại sao mình gặp Long Thầm Vũ. Hóa ra, Long Thầm Vũ đột nhiên gọi điện thoại cho Bạch An Tương, nói rằng anh ta biết bí mật của Trình Uyên, muốn nói cho Bạch An Tương biết. Bạch An Tương hỏi Trình Uyên: “Anh có bí mật gì?” A 3 Trình Uyên vừa lái xe vừa củấ nói Ébi Hạt của anh chính là em đó” $ “Không nghiêm túc gì cả!” Bạch An Tương lườm Trình Uyên một cái. Trình Uyên cười, nhưng trong lòng lại thở dài. Nếu không phải bây giờ Bạch An Tương không thể chịu kích thích, anh thật sự muốn nói cho cô biết sự thực luôn. Bạch An Tương nhìn thấy Trình Uyên cười gượng, trong lòng đột nhiên hơi chua xót, sau đó dựa đầu vào bả vai Trình Uyên. Hành động này rất tự nhiên, tự nhiên giống như một cặp đôi đang yêu nhau tha thiết vậy. Nhưng mà, nghe tin Bạch An Tương phát hiện ra, cảm nhận được sự dịu dàng của cô, Trình Uyên càng cảm thấy áp lực hơn nữa. Mà khi xe của bọn họ rời đi, Long Thầm Vũ trong quán cà phê xoa xoa gương mặt, cũng cất bước đi ra khỏi quán cà phê. “Mình đã nói anh Cả cũng rất ngu xuẩn mà” Khẽ lẩm bẩm một câu. Long Thầm Vũ đi bộ về phía xa, mà giờ phút này, trong một góc khác của quán cà phê, Bạch Long cũng đặt tờ báo trong tay xuống, nghi ngờ nhìn chằm chằm về phía Long Thầm Vũ vừa đi xa. Vốn dĩ khi Long Thầm Khang cầm “súng” chỉ vào Trình Uyên, anh ta đã định ra tay, nhưng lúc này Trần Thành đột nhiên xuất hiện, cho nên anh ta lựa chọn yên lặng ngồi nhìn, nếu không cũng không thể nhìn thấy một Long Thầm Vũ khác biệt như vậy. Trình Uyên cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, rõ ràng có người gọi điện thoại nói cho anh biết người bỏ thuốc độc đang ở quán cà phê, nhưng anh đi đến lại thấy Bạch An Tương gặp Long Thầm Vũ. Trùng hợp sao? Sao lại trùng hợp như vậy được? Huống chi, gọi xong cuộc điện thoại kia thì số điện thoại đó cũng tắt máy. Sau khi quay về Tuấn Phong, Trình Uyên lập tức gọi Vương Tử Yên đến: “Đi thông báo cho lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, mở cuộc họp hội đồng quản trị” Vương Tử Yên nghe vậy, gương mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng xoay người rời đi. Nhà họ Long lại xuất hiện thêm một Long Thầm Khang, hơn nữa người này rõ ràng có não hơn Long Thầm Lãng. Anh ta nói muốn đối phó Tuấn Phong và anh, quan trọng nhất, anh ta còn nhắc đến Bạch An Tương, còn nói khiến Trình Uyên bị bạn bè xa lánh. Bạch An Tương là ranh giới cuối cùng của Trình Uyên, anh không thể nào để Long Thầm Khang làm được. Cho nên, khi đang tìm kiếm người bỏ thuốc độc, anh cũng có chuyện nhất định phải làm, đó chính là đánh trả! Sau nửa tiếng đồng hồ, đã có đầy người ngồi trong phòng họp. Trình Uyên nói: “Bây giờ đi điều tra tất cả những khách hàng và nhà cung cấp hàng hóa có liên quan đến Tuấn Phong chúng ta một lượt, xem bọn họ đã từng tiếp xúc với những ai” “Mặt khác, chúng ta chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa tham gia buổi đấu giá công viên Nam Giao” “Tử Yên, lập văn bản về tình hình tập đoàn sắp tới đưa cho tôi.” “Còn có, ý kiến của các ông trong phòng họp hôm nay, thống nhất nói lại một lần cho tôi nghe” “Đưa một báo cáo tài chính của tập đoàn Tuấn Phong cho tôi. “ Từng mệnh lệnh nhanh chóng được hạ xuống. Cuộc họp hội đồng quản trị kéo dài ba tiếng đồng hồ, Trình Uyên dường như còn quên cả ăn cơm. Sau đó anh tự giam mình trong phòng làm việc, điên cuồng đọc tài liệu mà Vương Tử Yên gửi cho anh. Không kịp nhận ra trời đã tối rồi. Trình Uyên cũng không biết đã trải qua bao lâu, đột nhiên mùi vị cà phê bay vào mũi anh. Ngẩng đầu nhìn thấy Vương Tử Yên đang mỉm cười nhìn anh, nói: “Chủ tịch, nghỉ ngơi một lát đi” Trình Uyên lắc đầu nói: “Mấy ngày nay tôn đọng quá nhiều việc, không có thời gian nghỉ ngơi” Đột nhiên, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mới biết trời đã tối rồi: “Mấy giờ rồi?” Vương Tử Yên nói: “Tám giờ” “À, còn sớm” Anh lại tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu. Vương Tử Yên nhìn dáng vẻ Trình Uyên nghiêm túc làm việc, nhìn ánh mắt tập trung kia, nhìn bóng dáng không biết mệt mỏi của anh thì hơi cảm động. “Sao cô còn chưa đi?” Trình Uyên sực tỉnh, hỏi Vương Tử Yên. Vương Tử Yên chớp mắt nói: “Tôi sống một mình, cho dù quay về cũng không có việc gì” “Ừ” Trình Uyên tiếp tục lật tài liệu. Nói xong câu đó, Vương Tử Yên đột nhiên mặt đỏ tía tai, cô ta đột nhiên nghĩ đến câu nói vô tư này của mình nghe như tín hiệu ngầm bật đèn xanh, rất dễ khiến người ta hiểu lầm. Có điều cũng may, tuy rằng Trình Uyên thông minh nhưng lại không hiểu mấy chuyện nam nữ lắm, thậm chí còn hơi chậm chạp. Đêm nay Trình Uyên không về nhà, anh đã thông báo trước với Bạch An Tương. Bạch An Tương không hỏi gì, vì cô biết Trình Uyên không về nhà nhất định là vì có công chuyện phải làm, ví dụ như những lời anh nói với Long Thầm Khang ở quán cà phê vào ban ngày. Ngày hôm sau lại mở cuộc họp hội đồng quản trị lần nữa, Trình Uyên vác đôi mắt thâm quầng tới. Hôm nay hội nghị đón nhận một tin tức xấu và một tin tức tốt. Tin tốt là, mấy người chủ động gây chuyện với Tập đoàn Tuấn Phong đã được Tuấn Phong phái người điều tra ra rồi. Tin xấu còn lại là, những người này đều là người điều hành của doanh nghiệp lớn, có sáu tập đoàn đứng hàng hai. Mặc dù Tuấn Phong là doanh nghiệp đứng đầu thành phố Tân Dương, nhưng nếu muốn một mình đánh lại sáu doanh nghiệp, vậy đúng là chuyện đùa. Nhất thời, sắc mặt mọi người như mây đen phủ đỉnh đầu. “Chủ tịch, đằng sau chuyện này nhất định có vấn đề” Kim Kiệt nói: “Trong sáu doanh nghiệp này, Tập đoàn Tam Trần vân luôn đối đầu với Tập đoàn Cốc Thiên, thế mà bọn họ lại liên kết lại đối đầu với chúng ta, chuyện này không bình thường” “Đúng vậy đó Chủ tịch, còn có Thương mại Đông Hòa, đó chính là doanh nghiệp do Tuấn Phong chúng ta nâng đỡ mà lên” Trình Uyên im lặng. Người khác có lẽ còn không rõ lắm, nhưng anh biết chuyện này nhất định là do Long Thầm Khang giở trò, nếu không ngày hôm qua anh ta không thể có loại khí thế như vậy được. Tất cả mũi nhọn đều chỉ về phía mảnh đất công viên Nam Giao kia. Trình Uyên gật đầu: “Trước tiên tan họp đã, Tử Yên cô tập hợp tài liệu về hoàn cảnh của mấy tập đoàn này cùng với tư liệu cá nhân của Chủ tịch đưa cho tôi” “Vâng!” Vương Tử Yên đáp. Sau khi tan họp không lâu, Vương Tử Yên đã giao tài liệu cho Trình Uyên. Sau khi lật xem một lượt, Trình Uyên chăm chú suy nghĩ rất lâu. “Anh đã không ra bài theo lẽ thường, vậy tôi cũng sẽ trang trí thêm chút hoa văn cho anh” Trình Uyên cười gân nói. “Tử Yên, đi theo tôi” Sáu tập đoàn công ty liên kết lại ngăn chặn Tuấn Phong, đây quả thật là một kết quả khó hiểu, Vương Tử Yên rất tò mò lần này Trình Uyên sẽ dùng phương pháp gì để phá giải. Mà phương pháp của Trình Uyên cũng rất trực tiếp, chính là tiêu diệt từng cái một, về phần phương pháp đánh tan… Trình Uyên nói với Vương Tử Yên: “Mèo có đường của mèo chó có cách của chó, người khác nhau phải dùng phương pháp khác nhau.” Trong tài liệu thể hiện, Thương mại Đông Hòa đã từng được Tuấn Phong nâng đỡ, cho nên, đầu tiên Trình Uyên chở Vương Tử Yên đi đến Thương mại Đông Hòa. “Thật xin lỗi anh, Chủ tịch chúng tôi không ở đây” Trong đại sảnh Thương mại Đông Hòa, người đẹp lễ tân nói như vậy. “Đi đâu rồi?” Trình Uyên hỏi. Người đẹp mỉm cười lắc đầu: “Chuyện này chúng tôi không rõ.” “Khi nào có thể trở về?” Trình Uyên lại hỏi. Người đẹp vẫn mỉm cười như trước: “Thật xin lỗi, không rõ lắm” Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đeo kính vẻ mặt lạnh lùng đi đến trước mặt bọn họ. Người đàn ông nhìn thấy Vương Tử Yên xinh đẹp, vẻ mặt hơi giật mình, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ ngạo mạn như trước: “Có chuyện gì?” Người đẹp lễ tân vội vàng nói: “Thư ký Lý, anh này muốn tìm Chủ tịch” “0?” Người đàn ông được gọi là thư ký Lý lại liếc nhìn Trình Uyên một cái, giọng nói kiêu ngạo hỏi: “Anh định làm gì?” Trình Uyên đáp lại: “Tôi là bạn của Mạnh Châu” “Vô liêm sỉ!” Thư ký Lý mặt mũi tối sầm, quát to: “Tên của Chủ tịch mà anh cũng gọi được sao?”