Đỉnh cao phú quý
Chương 146
Không biết từ bao giờ, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi cười rạng rỡ xuất hiện sau lưng Long Thầm Vũ.
Người này chính là Long Thầm Khang.
Sau khi nhìn thấy Long Thầm Khang, hai mắt Long Thầm
Vũ như sắp lồi ra đến nơi, anh ta giả vờ kinh ngạc kêu lên: “Anh Cả?”
Trình n không nhận ra anh ta, cho nên nhíu mày lại.
“Thật sự là anh rồi anh Cả! Anh trở về từ bao giờ vậy?”
Long Thầm Vũ tỏ ra kinh ngạc vui mừng, vẻ mặt khoa trương này giống như thật sự vừa mới biết Long Thầm
Khang quay về vậy.
Long Thầm Khang mỉm cười nói: “Vê được một thời gian rồi.
Ba anh em nhà họ Long, Long Thầm Khang Long Thầm
Lãng Long Thầm Vũ. Trong đó sau khi Long Thầm
Khang ra nước ngoài học, đã ở lại nước ngoài, nghe nói đang làm nghiên cứu khoa học gì đó.
Sau khi nhìn thấy Long Thầm Khang, Long Thầm Vũ kinh ngạc vui mừng, nhưng anh ta nhanh chóng nghĩ đến
Trình Uyên vẫn còn ở đây, vì vậy chỉ vào Trình Uyên, nói với Long Thầm Khang: “Anh Cả, chính là anh ta, anh ta phá hủy nhà họ Long chúng ta!”
Ánh mắt Long Thầm Khang hơi lạnh xuống, nhưng miệng vẫn lộ ra nụ cười như trước: “Anh biết rồi”
“Anh Cả, anh phải trả thù cho anh Hai và ba!” Long Thâm
Vũ kêu lên.
Long Thầm Khang nhìn thẳng Trình Uyên, nói: “Anh biết không? Thật ra tôi đã có thể giết anh từ lâu rồi”
Trình Uyên híp mắt: “Đe dọa tôi sao?”
Long Thầm Khang tiếp tục nói: “Không tính là đe dọa, vì đó là sự thật, sở dĩ anh vân bình yên chưa có chuyện gì xảy ra, là vì muốn anh Cảm nhận được chút đau đớn của chúng tôi thôi.”
“Đầu tiên tôi sẽ khiến anh bị bạn bè xa lánh, khiến Tuấn
Phong sụp đổ ầm ầm, sau đó..
Anh ta làm động tác cắt cổ.
Trình Uyên cười khẩy, hỏi: “Anh dựa vào cái gì chứ?”
Long Thầm Khang đi đến bên cạnh anh, kề sát tai Trình
Uyên, nhỏ giọng nói: “Mảnh đất công viên Nam Giao kia, chắc chắn tôi phải có được”
Công viên Nam Giao ?
Trình Uyên giật mình, dường như trước đó Vương Tử Yên đã từng nhắc đến. Nhưng vì muốn bắt người bỏ thuốc độc, Trình Uyên hoàn toàn không để trong lòng.
“Tôi sẽ ăn miếng trả miếng, khiến Tuấn Phong không thể làm ăn được nữa!” Anh ta tiếp tục nói.
“Anh Cả, anh phải trả thù cho anh Hai và ba!” Long Thầm
Vũ kêu lên.
Long Thầm Khang nhìn thẳng Trình Uyên, nói: “Anh biết không? Thật ra tôi đã có thể giết anh từ lâu rồi”
Trình Uyên híp mắt: “Đe dọa tôi sao?”
Long Thầm Khang tiếp tục nói: “Không tính là đe dọa, vì đó là sự thật, sở dĩ anh vân bình yên chưa có chuyện gì xảy ra, là vì muốn anh Cảm nhận được chút đau đớn của chúng tôi thôi.”
“Đầu tiên tôi sẽ khiến anh bị bạn bè xa lánh, khiến Tuấn
Phong sụp đổ ầm ầm, sau đó..
Anh ta làm động tác cắt cổ.
Trình Uyên cười khẩy, hỏi: “Anh dựa vào cái gì chứ?”
Long Thầm Khang đi đến bên cạnh anh, kề sát tai Trình
Uyên, nhỏ giọng nói: “Mảnh đất công viên Nam Giao kia, chắc chắn tôi phải có được”
Công viên Nam Giao.
?
Trình Uyên giật mình, dường như trước đó Vương Tử Yên đã từng nhắc đến. Nhưng vì muốn bắt người bỏ thuốc độc, Trình Uyên hoàn toàn không để trong lòng.
“Tôi sẽ ăn miếng trả miếng, khiến Tuấn Phong không thể làm ăn được nữa!” Anh ta tiếp tục nói. nắm tay Trình Uyên như trước, gương mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt, dường như phải đứng quá lâu, thân thể cô bây giờ rất yếu ớt.
Nhưng đột nhiên một giây sau, sảc mặt Long Thầm
Khang cũng thay đổi.
Vì sau lưng anh ta cũng có thứ gì đó rất cứng đang chỉ vào.
“Vậy anh có tin không, trước khi anh kịp giết anh ta, tôi sẽ giết anh trước?” Trân Thành xuất hiện sau lưng Long
Thầm Khang, giọng nói lạnh lùng.
Long Thầm Khang đành chịu, chỉ có thể cất góc áo của mình đang vươn ra.
Người đứng phía sau gây cho anh ta một cảm giác nguy hiểm, khiến anh ta sinh ra cảm giác âm thầm sợ hãi.
Trình Uyên cũng hơi bất ngờ.
Trần Thành tạm thời không giết anh là vì anh cho Trần
Thành một mối làm ăn mới, Trần Thành muốn kiếm tiền từ anh, nhưng trong giao dịch này cũng không bao gồm cả bảo vệ Trình Uyên.
Chẳng lẽ…
Trần Thành dường như không muốn để Trình Uyên hiểu lầm, vì vậy lạnh lùng nói: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ sợ đến lúc đó không có chỗ nhận tiền thôi”
Nghe nói như vậy, Long Thầm Khang lại cười: “Tiền sao? nắm tay Trình Uyên như trước, gương mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt, dường như phải đứng quá lâu, thân thể cô bây giờ rất yếu ớt.
Nhưng đột nhiên một giây sau, sảc mặt Long Thầm
Khang cũng thay đổi.
Vì sau lưng anh ta cũng có thứ gì đó rất cứng đang chỉ vào.
“Vậy anh có tin không, trước khi anh kịp giết anh ta, tôi sẽ giết anh trước?” Trân Thành xuất hiện sau lưng Long
Thầm Khang, giọng nói lạnh lùng.
Long Thầm Khang đành chịu, chỉ có thể cất góc áo của mình đang vươn ra.
Người đứng phía sau gây cho anh ta một cảm giác nguy hiểm, khiến anh ta sinh ra cảm giác âm thầm sợ hãi.
Trình Uyên cũng hơi bất ngờ.
Trần Thành tạm thời không giết anh là vì anh cho Trần
Thành một mối làm ăn mới, Trần Thành muốn kiếm tiền từ anh, nhưng trong giao dịch này cũng không bao gồm cả bảo vệ Trình Uyên.
Chẳng lẽ…
Trần Thành dường như không muốn để Trình Uyên hiểu lầm, vì vậy lạnh lùng nói: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ sợ đến lúc đó không có chỗ nhận tiền thôi”
Nghe nói như vậy, Long Thầm Khang lại cười: “Tiền sao?
Chén cà phê sao?
Long Thầm Khang đột nhiên tỉnh ra.
Mà lúc này Trần Thành lại rút chén cà phê sau lưng Long
Thầm Khang ra, đưa lên miệng, mặt không thay đổi nói một câu: “Lạnh rồi, cũng hơi khó uống”
“Ấy…” Trình Uyên câm nín.
Long Thầm Khang đột nhiên giận dữ, luồn tay vào trong
áo, có vẻ chuẩn bị rút súng ra.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Đúng lúc này, Lý Nguy cũng dẫn người chạy đến.
Nhìn thấy cảnh sát, Long Thầm Khang vội vàng rút tay ra khỏi áo.
Trình Uyên lại nói: “Cảnh sát Lý, tôi cảm thấy bây giờ ông nên khám xét tất cả mọi người ở đây một lượt, xem có ai cầm theo hung khí trong người không”
“Hung khí sao?”
“Đúng, ví dụ như súng!”
Nghe nói như vậy, sắc mặt Lý Nguy thay đổi, đám cảnh sát đi theo sau lưng ông ấy cũng lập tức rút súng ra.
Long Thầm Khang kinh hoàng nói: “Cảnh sát, chúng tôi chỉ đùa thôi”
Chén cà phê sao?
Long Thầm Khang đột nhiên tỉnh ra.
Mà lúc này Trần Thành lại rút chén cà phê sau lưng Long
Thầm Khang ra, đưa lên miệng, mặt không thay đổi nói một câu: “Lạnh rồi, cũng hơi khó uống”
“Ấy..” Trình Uyên câm nín.
Long Thầm Khang đột nhiên giận dữ, luồn tay vào trong
áo, có vẻ chuẩn bị rút súng ra.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Đúng lúc này, Lý Nguy cũng dẫn người chạy đến.
Nhìn thấy cảnh sát, Long Thầm Khang vội vàng rút tay ra khỏi áo.
Trình Uyên lại nói: “Cảnh sát Lý, tôi cảm thấy bây giờ ông nên khám xét tất cả mọi người ở đây một lượt, xem có ai cầm theo hung khí trong người không”
“Hung khí sao?”
“Đúng, ví dụ như súng!”
Nghe nói như vậy, sắc mặt Lý Nguy thay đổi, đám cảnh sát đi theo sau lưng ông ấy cũng lập tức rút súng ra.
Long Thầm Khang kinh hoàng nói: “Cảnh sát, chúng tôi chỉ đùa thôi”
“Cảnh sát, ông có nhâm không vậy? Sao anh Cả của tôi có thể ăn trộm được chứ?” Long Thầm Vũ cũng vội vàng nói.
Lý Nguy gật đầu nói: “Ừ, chúng tôi cũng không chắc lắm, cho nên vân mong cậu Long đi cùng chúng tôi quay về điều tra”
Cảnh sát nghi ngờ ai, có quyền dẫn người đó đi giúp đỡ điều tra.
Long Thầm Khang rất kinh ngạc, anh ta hỏi: “Rõ ràng là anh ta nói dối cảnh sát, tại sao các ông không nghi ngờ anh ta, ngược lại còn nghi ngờ tôi chứ?”
Lý Nguy nhìn Long Thâm Khang giống như đang nhìn thằng ngốc, hỏi anh ta: “Anh có biết anh ta không?”
Long Thầm Khang vội vàng gật đầu.
Lý Nguy nói: “Biết mà còn hỏi câu ngu xuẩn như vậy?”
“Anh ta có tiền như vậy, sao có thể đi ăn trộm được chứ?”
Long Thâm Khang không phản bác gì được: “Tôi cũng có rất nhiều tiền mài”
“Ngại quá, tôi không quen anh” Lý Nguy nói.
“..” Long Thầm Khang.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
66 chương
31 chương
35 chương
10 chương
137 chương
10 chương