Điều hạnh phúc cho em

Chương 7 : Trở về​

5 năm sau. Tại trung tâm thành phố Tokyo. Nhà chính cuả dòng họ Hakashi một cô gái với khuôn mặt thanh tú đang ngồi trong phòng với một người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh thưởng thức trà: - Tài pha trà của con ngày càng giỏi. - Vâng cũng nhờ sự chỉ dậy tận tình của cha. - Ừm. Con đã quyết định về Việt Nam ? - Vâng. - Ừm thỉnh thoảng dẫn Hạo sang chơi nha. - Vâng. Nói xong Băng về phòng sắp xếp đồ đặc chuẩn bị cho việc ngày mai về nước. Trước khi đi ngủ cô cầm điện thoại nhấn gọi một số máy quen thuộc, vừa đổ hồi chuông đầu tiên đã bắt máy ngay: - Chị.... Tiếng nói thể hiện sự mong ngóng kìm nén của Hạo đó với chị mình. Sáng hôm sau 8h tại trung tâm thành phồ Hồ Chí Minh. Ngồi suốt mấy tiếng trên máy bay đã rất mệt mỏi nhưng vừa đặt chân xuống máy bay Băng đã lái xe cấp tốc đến công ti JK Băng Hạo. Đến nơi, vừa dừng xe Băng đã trực tiếp đẩy cửa xe bước xuống, bước vào cửa chính của công ty, trực tiếp bước lên phòng họp. Đứng trứơc cửa phòng họp khẽ nhấc tay đẩy cửa rồi bước vào. Mọi ngừơi trong phòng thấy Băng đến đứng dậy cúi chào: "Chủ tịch." Khẽ gật đầu như chào hỏi lại mọi người, Băng đi đến chỗ của mình vị trí cao nhất của phòng họp rồi ngồi xuống. Thấy Băng ngồi xuống mọi người mới ngồi xuống vị trí của mình. Lúc này, Băng lạnh lùng lên tiếng: - Báo cáo. - Băng bản thiết kế của chúng ta bị dò rỉ ra bên ngoài. - Ừm biết ai làm chưa. - Hiện tại chưa biết ai làm. - Sai người đi điều tra đi và bây giờ chúng ta phải thiết kế lại để giao sản phẩm cho kịp vậy nên chúng ta sẽ bắt tay thiết kế lại. Sẽ rất khó nhọc nhưng mọi người hãy vì công ty mà cố gắng hết sức được không? 4 giờ chiều nay sẽ phải có bản thiết kế chứ mọi người? - Băng tôi lo sẽ không kịp đâu chúng ta nên từ bỏ ý định đó đi. Một nữ nhân viên đứng dậy phản đối ý kiến của Băng không chút e ngại, đó là Thanh người mà Băng coi trọng. - Tôi cũng sẽ thiết kế cùng mọi người và tăng lương cho tất cả mọi người để họ giúp ta làm việc cho kịp tiến độ. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không phải nghi ngờ năng lực của Băng mà là lo cho sức khỏe của Băng. Ngồi suốt đêm trên máy bay vừa đặt chân xuông sân bay đã vội lái xe đến trực tiếp đến công ty họp phân phó mọi người làm việc. - Băng nên nghỉ ngơi đi. Nam đứng dậy lo lắng lên tiếng. - Không sao tôi làm được mọi người tan họp. Mọi người đứng dạy đi về chỗ làm việc cỉa mình rồi bắt đầu thiết kế. Chờ mọi người đi hết Băng mới ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi một đồng thời lên tiếng gọi người bên ngoài. - Hạ Lan em có ở bên ngoài chứ? - Dạ. Một cô gái từ bên ngoài bước vào. - Pha cafe mang lên phòng cho chị nha. Băng khex cười với Lan rồi đi về phía phòng làm việc của mình. * Giới thiệu * Hạ Lan ( 18 tuổi ) là thư kí của Băng, Lan là thư kí của Băng đã theo từ năm 15 tuổi nên đã khá quen với tính cách và cách làm việc của Băng. Lan là người vui hòa thuận rất thương Băng, từ nhỏ đã là trẻ mồ côi. Lần đó, Lan bị đám trẻ mồ cô đánh cho thừa sống thiếu chết ngất ở công viên Băng thấy thương cho Lan nên đa mang về nhà chăm sóc. Trên người Lan rất nhiều chỗ bầm tím hai má thì sưng đỏ vẫn in hằn nốt 5 ngón tay trên khóe miệng vẫn còn một tia máu đỏ. Băng chăm sóc Lan 2 ngày thì Lan tỉnh lại và ở với Băng trở thành trợ lí đắc lực của Băng. Trở lại truyện. Lan bước xuống đại sảnh của công ty pha một cốc cafe cho Băng. Đi qua căng tin nhìn lên đồng hồ đã là 9h chợt nhớ ra Băng chưa ăn sáng nên ghé vào mua một ít bánh ngọt rồi mang lên phòng làm việc của Băng. * Cốc cốc ! * Băng đang ngồi làm việc nghe thấy tiếng gõ cửa thì buông bút xuống ngồi trên ghế rồi lên tiếng : - Vào đi. - Chị chưa ăn sáng nên ăn chút gì đi e để bánh và cafe ở trên bàn của chị nha. - Ừ. Em để đó đi tý chị ăn, em ta ngoài nghỉ ngơi đi. - Vâng. Nói xong Hạ Lan đi ra ngoài, cô thật sự lo cho sức khỏe của Băng, với chuyện này chắc chắn chị sẽ bỏ bữa đến khi hoàn thành xong công việc mớ nghỉ ngơi. Lại nhớ một khoảng thời gian trước vì một lô hàng mà Băng đã thức 3 ngày 3 đêm chỉ để thiết kế bộ sưu tập mà không ăn không uống chỉ uống cafe suốt. Hạ Lan sợ chuyện đó lại một lần nữa tái diễn. 2 giờ chiều. Các bộ thiết kế đã hoàn thành xong được phân nửa, tất cả mọi người rủ nhau đi ăn cơm rồi về tiếp tục công việc. Chỉ còn lại mỗi minhg Băng trong phòng làm việc không ngừng mệt mài thiết kế. Băng đang vẽ tiếp phịu kiện để đi cùng chiếc váy hoa hồng, thực ra cũng không có giđặc biệt ở bộ trang phục này nhưng điểm nhấn chính là đóa hoa hồng đang nở rộ ở trước ngực làm cho chiếc áo càng thêm thanh thpát đường nét tinh tế. Tiếp đến Băng thiết kế mặt của vòng cổ, trên mặt là hình ảnh một đôi chim én đang quây quần bên nhau trong rất sinh động như thật. Thiết kế đã xong Băng ngả người nghỉ ngơi chợp mắt một lúc. Lúc mọi người ăn chưa về đã là 3 giờ chiều, nhanh chân trở về bàn làm việc để hoàn thành công việc. Hạ Lan lên phòng của Băng khi vừa bước vào phòng đã thấy Băng đang nghỉ ngơi thì không dám lên tiếng nhìn lên bàn thì thấy cốc cafe đã hết nhưng bánh thì vẫn còn Lan chỉ biết lắc đầu. Nhẹ nhàng bước đến chỗ băng khoác áo lên cho Băng nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của băng mà lan càng thêm lo lắng. sau đó đi ra ngoài hết sức nhẹ nhàng để cho Băng nghỉ, Hạ Lan đi sử lí một số công việc. lấy điện thoại ra nhấn một dãy số quen thuộc. chờ đầu dây kia nghe máy: - Đặt vé máy bay cho chị Bang nha. - Vâng em biết rồi. lan nói xong cúp máy luôn rồi đi xuống các tầng dám sát từng công đoạn thiết kế. 4 giờ kém 15 tại phòng họp. 3 rưỡi Băng đã tỉnh dậy sau đó cầm bản thiết kế của mình lên phòng họp ngồi vào vị trí của mình chờ mọi người. Đúng 4 giờ mọi người tập chung đông đủ ở phòng họp, mọi người rất ngạc nhiên khi thấy Băng đang ngồi vào vị trí của mình và hơn cả là tập thiết kế dầy gần bằng 1 cm. Họ không ngờ sếp của họ lại tài giỏi như vậy. Mỗi người chỉ thiết kế được 3 bộ cao nhất là 5 bộ mà sếp của họ được 15 bộ với một thời gian ngắn như vậy làm cho người ta thật đáng kính nể. Cho mọi người ổn định chỗ ngồi rồi Băng lên tiếng: - Thật vất vả cho mọi người quá rồi. - Không vất vả đâu. Mọi người đều nhìn khuôn mặt tái nhợt đi của băng mà thầm than vãn trong lòng. - Thiết kế đã xong cho vào sản xuất chờ ngày ra mắt là đc rồi. - Vâng. - Vậy là mọi chuyện đã giải quyết xong. băng khẽ cười vì thành ủa của mọi người đã cùng nhau đạt được như chợt nhớ ra điều gì đó Băng lại lên tiếng. " Đã bắt được người tiết lộ chưa? - Vẫn chưa còn đang truy bắt . - Được rồi khi nào bắt được thì đưa đến gặp tôi, giờ thì chúng ta có thể tan họp. - Vâng. ( Quên nói với mọi người những người ngồi trong phòng đều là những nhà thiết kế trẻ hết sức tài năng và nổi tiếng. Hơn nữa vô cùng yêu quý và tôn trọng Băng vì hộ là những trẻ em có hoàn cảnh khó khăn được Băng nuôi dưỡng. ) Nói xong Băng và HạLan trực tiếp ra sân bay để trở về nơi bao năm Xa cách quê hương cách của cô. Ngồi 4 tiếng trên máy bay lại ngồi 2 tiếng rười trên xe ô tô cuối cùng cô cũng đặt được những bước chân đầu tiên trên thành phó nơi chứa đựng niềm vui và nỗi buồn của cô. lúc cô đến nơi thì đã là 10 giờ tối và giờ cô đang đứng trên cầu - cầu bính. Băng đang thoải má hít hà những không khí trong lành và những làn gió mát của quê hương bao năm xa cách. Nhìn thấy Băng như vậy hạ lan rất vui. - Chị mình về nhà luôn chứ ? - Không. -Vậy ở khách sạn. đây được coi như một lời khẳng định. - Ừm. - Vậy chúng ta về khách sạn gì một chút rồi nghỉ ngơi láy sức mai đi học ạ. - Trường nào? - Dạ trường quý tộc Khánh Dương. - Được. Nói xong cả hai cùng nhau bước lên xe đi đến khách sạn gần nhất để nghỉ ngơi. sau khi ăn khuya xonghai người cùng nhau đi nghỉ hôm nay là một ngày thật sựu mệt đối vớ cả hai đặc biệt là Băng. Trước khi đi vào giấc ngủ Băng đã nhủ thầm: " Việt Nam ta đã về" sau khi nói câu đó xong Băng nhắm mắt ngủ luôn chờ ngày mai tới.