Điều hạnh phúc cho em
Chương 6 : Chương 1.6
Băng nhanh chóng tỉnh lại nhưng không muốn gặp Thiên. Trong một tuần tĩnh duỡng ở viện sức khỏe của băng đã hồi phục được tương đối có thể xuất viện.
Được về nhà Băng nhanh chóng lên phong nghỉ ngơi nhưng những hình ảnh đó không ngừng tái hiện lại trước mắt Băng nó như một thước phim ngắn đuợc lặp đi lặp lại nhiều lần bất giác nước mắt của Băng lại một lần nữa rơi xuống. Suốt một tuần không gặp Thiên Băng cũng có cảm giác thấy nhớ Thiên nghĩ tới những lúc trước đây vui vẻ bên nhau chơi đùa thật là hạnh phúc biết bao vậy mà bây giờ lại như thế này không khỏi khiến cho người ta càng thêm đau lòng.
Sau khi về nhà Băng luôn nhốt mình trong phòng không ra bên ngoài làm cho ông Thương và Hạo rất lo lắng. Đã mấy bữa nay Băng không ăn cơm Hạo lo lắng đứng bên ngoài trên tay có khay cơm vẫn còn nóng hổi không ngừng gọi:
- Chị mở cửa cho em đã mấy ngày nay chị đã không ăn rồi. Chịiiiiiii.............
Vẫn im lặng không có tiếng trả lời lòng Hạo đau như cắt. Từ khi ba mẹ mất gia đình chỉ còn lại hai chị em nương tựa vào nhau. Từ khi về nhà ông ngoại và có thêm Nhiên cuộc sống của hai chị em có thêm màu sắc.Vậy mà Nhiên chỉ viết một lá thứ để lại rồi biến mắt. Cầm lá thư trên tay mà Băng như chết lặng. Nhìn dòng chữ ngắn gọn mà tim Băng càng thêm đau nhói: “Anh yêu Thiên.”
Từ khi đọc lá thư đó Băng không ăn cơm, làm cho ông Thương và Hạo hết sức lo lắng cho sức khoẻ của Băng. Đang thất thần nghĩ cách khuyên giải Băng ăn cơm thì cánh cửa chợt mở ra.
Một cô gái có khuôn mặt tái nhợt bước ra đi tới c trước mặt Hạo. Nhìn thấy chị mình như vậy Hạo càng thương chị hơn ngầm tự nhủ trong lòng sẽ bảo vệ chị mình không cho ai làm tổn thương chị mình nữa.
Đứng trước mặt Hạo, Băng khẽ cau mày rồi lên tiếng:
- Ông có nhà chứ em.
- Vâng ông đang ở ngoài vừơn.
- Ừm em ra vườn mời ông vào phòng khách giúp chị đựơc chứ
.
- Vâng.
Nói rồi Hạo bước nhanh ra vườn mơì ông vào trong nhà. Khi bước vào trong nhà cả hai đã thấy Băng ngồi ngay ngắn trên ghế chờ hai người. Ông Thương khẽ thở dài rồi lên tiếng:
- Cháu có chuyện nói với ông sao?
- Vâng ông cháu muốn sang Nhật du học và phụ giúp cha nuôi.
- Được vậy bao giờ cháu đi ?
- Ngày mai ạ.
- Ông cháu muốn đi cùng chị.
- Hạo em ở nhà chữa bệnh thỉnh thoảng chị sẽ về thăm em.
Ông Thương cũng đồng ý với ý kiến cuả Băng, ông nghĩ như vậy sẽ tốt hơn.
Mọi người nói chuyện với nhau thêm một tý rồi Băng xin phép đi thu dọn rồi chuẩn bị cho ngày mai.
Sáng hôm sau tại sân bay Nội Bài.
Cả Hạo và ông Thương cùng ra sân bay tiễn Băng. Hạo lưu luyến không muốn rời xa chị của mình nên ôm càng chặt hơn. Biết suy nghĩ của em trai Băng khẽ vỗ vai an ủi rồi hướng ông Thương cúi chào.
- Ông cháu đi đây.
-Ừm nhớ giữ sức khoẻ nhớ thừơng xuyên về thăm nhà.
- Vâng.
Tạm biệt xong Băng bứơc lên máy bay đi đến một bầu trời khácg Những kỉ niệm không vui tạm gác lại và cô âm thầm điêu tra cái chết cuả pame năm đó. Ngồi trên máy bay Băng thầm nhủ: "Việt Nam tạm biệt. Tôi sẽ nhanh chóng quay lại."
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
57 chương
11 chương
22 chương
43 chương
63 chương
20 chương