Điều hạnh phúc cho em
Chương 8 : Nhập học
7 rưỡi tại trườgn quý tộc Khánh Dương. đến Hạo nên không biết đang có một chiếc siêu xe đang tiến lại gần cổng trường. Một cô gái mặc một chiếc áo học sinh dài tay trên ngực trai có gắn huy hiệu của trường và mặc một chiếc váy màu caro đó là đồng phục của trường đi với một đôi giầy cao gát cao 5 phân bước xuống xe. Hạ Lan bỏ kính ra khẽ cười với Hạo rồi bước đến chỗ bên cạnh cậu đứng:
- Hạ Lan chị ngày càng xinh đẹp nha.
- Lại nịnh chị rồi.
- Đâu có đâu đó là sự thật mà chị. À mà chị Hai em đâu?
- Chị ấy ở trong xe đó.
Câu nói của Hạ Lan vửa dứt thì cửa xe có một lực đẩy nhẹ, đôi giầy cao gót 10 phân đang hạ xuống mặt đường. Tất cả như chậm lại, Băng bước xuongs xe đứng thẳng người tay khẽ đửa lên che ánh nắng chiếu vào mắt rồi vuốt nhẹ mái tóc đang xõa trên vai điều đó làm nổi bật nên khuôn mặt trái xoa của Băng. Mọi người chăm chú nhìn như quên cả thở. Hôm nay, Băng mặc một chiếc áo phông màu để ở vạt áo lè các gen màu vàng làm điểm xuyến cho áo kết hợp với chiếc quần jean đen làm lộ rõ dáng vẻ tinh tế của Băng. Thấy Băng, Họa chạy tới ôm trầm lấy Băng.
- Hai…i…i…
- Ừm. Khẽ vỗ nhẹ vai Hạo như an ủi những năm xa cách với cậu em trai.
- Sao Hai không về sớm hơn đi một lúc liền 5 năm, em giận Hai luôn.Băng khẽ thở dài bó tay với cậu em tra này luôn.
- Hạo em biết chị bận không hả.
- Dạ em biết ạ.
Hạo cúi mặt như một đứa trẻ mắc lỗi bị cha mẹ trách phạt. Thấy Hạo như vậy Băng khẽ cười lại làm cho cả trường chìm trong im lặng ngắm nhìn nụ cười đó. Như ý thức được hành động của mình Băng thu lại nụ cười rồi nói với Hạo:
- Em dẫn chị lên lớp được chứ?
Nghe thấy Băng nói vậy Hạo vui vẻ gật đầu dẫn hai người họi đi lên phòng hiệu trưởng để nhận lớp.
Từ lúc Băng xuất hiện đến lúc đi khỏi tầm mắt mọi người mọi thứ dường như bị đảo lộn. Con trai thì nhìn Băng với ánh mắt mê mẩn coi Băng như thần tượng như thiên thần trong lòng họ. Còn đối với nữ sinh thì hiện nên ánh mắt thù hận có, ngưỡng mộ có, ghen tị có.
Nữ sinh 1: “ Ê mày con nhỏ đó là ai? Sao nó dám thân thiết với anh Hạo như vậy? “
Nữ sinh 2: “ Tao không biết.”
Nữ sinh 1 : “ Tao thấy anh Hạo rất lạ chưa bao giờ thấy anh ấy nói chuyện với ai cả chứ đùng nói là ôm người khác.”
Nữ sinh 2: “ Con nhỏ đó thật kênh kiệu không mặc đồng phục của trường ta.”
Nữ sinh 1: “ Đúng là con hồ li tinh.”
Bla…bla…bla….
Còn đối với nam sinh.
Nam sinh 1: “ Em thật sinh đẹp.”
Nam sinh 2: “ Em là thiên thần của anh.”
Nam sinh 3: “ Em là tình yêu của cả dời anh. Anh yêu em.”
Nghe thấy nam sinh đó nói vạy tất cả nhìn nam sinh đó như muốn giết người rồi đánh hội đồng. ( tg: chẹp chẹp ) Còn rất nhiều chuyện khác xảy ra xung quanh tất cả đều nói về chuyện của Băng.
Lúc này ở một trên tầng 3 có một cô gái đã chứng kiến tàn bộ sự việc tay nắm chặt thành nắm đấm móng tay đâm vào lòng bàn tay nên để lại một vệt đỏ trên đó. “ Mày nghĩ mình là ai mà ám cướp anh Hạo của tao. Mày không xứng đau con nỏ đáng ghét.” Thanh Nhã lên tiếng mặt đỏ lên vì giận.
Tại một góc khác của ngôi trường, một nam sinh lại vui vẻ lấy điện thoại chụp lại ảnh của Băng rồi gửi cho một số điện thoại nào đó. Cậu thanh niên đó khẽ cười rồi nói một câu như chỉ có chính mình nghe thấy: “ Băng, cuối cùng em cũng đã về rồi.” Nói xong câu đó cậu ta lại nhìn về một nơi xa xăm như nhớ về một ngày nào đó.
Tg: Mọi người đoán chàng trai đó là ai.
Theo Hạo lên phòng hiệu trưởng. Phòng hiệu trưởng nằm ở tầng cao nhất của trường, nắm lấy nắm chốt cửa lhex “ cạch “ một tiếng cửa được mở ra Băng trược tiếp bước vào khiến ông hiệu trưởng giật mình và kinh ngạc vội vàng đứng dậy.
- Chủ tịch.
- Ừm, lớp?
Một câu hỏi nắn gọn mà xúc tích khiến hiệu trưởng đổ mồ hôi không ngừng.
- Chủ tịch và thư kí Hạ học cùng lớp với thiếu gia Hạo chứ.
- Ừm.
- Vật nhờ thiếu gia dẫn chủ tịch và thư kí Hạ lên lớp.
- Ừm.
Sau khi Băng rời khỏi hiệu trưởng vẫn không ngừng lau mồ hôi trên mặt. Lại nói về Hạo, suốt dọc đường Hạo không ngừng huyên thuyên đủ những thứ trên trời dưới bể, keerr những việc mình đã làm được ch Băng nghe.Chẳng mấy chóc mà đã đến lớp học- lớp KSC I. Hạo đi vào lớp trước ngồi vào chỗ của mìnhđợi cô chủ nhiệm giới thiệu học sinh mới. Cô giáo chủ nhiệm vừa nhận được điện thoại của thầy hiệu trưởng biết được lớp có hai học sinh mới đang định đi ra cửa đón thì họ đã đi đến cửa. Cô khẽ cười rồi bước ra ngoài cúi chào với Băng. Băng khẽ nhíu mày nhưng cũng không nói gì, hạ Lan thì cười tươi coi như chào cô:
- Hai em đứng ngoài chờ cô vào thông báo có hieuj lệnh của cô thì hai em vào.
- Vâng.
Băng thì im lặng lơ đễnh nhìn xung quanh và đương nhiên tiếng đáp vừa rồi là của Hạ Lan . Nói xong cô giáo xoay người vào lớp ổn ddnhj rồi hẵng giọng nói.
- Hôm nay lớp ta có thêm hai học viên mới các em hãy giúp đỡ các bạn đấy.
Nghe vậy cả lớp ồ lên, học sinh nam thì mơ ước đó là hai nữ sinh tầm sáng , học sinh nữ thì mơ ước đó là các hoàng tử. Mỗi người theo đổi suy nghĩ riêng của mình và cười một cách ngây ngô. Cao giáo vẫy tay cho Băng và Hạ Lan vào lớp. Hạ Lan và Băng bước vào lớp cả lớp lại một lần nữa ồ nên. Nam sinh thì vui sướng vì ước nguyện của mình thành hiện thực còn nữ sinh thì lườm nguýt Băng và Hạ Lan:
Nữ sinh 1: “ Tưởng ai hóa ra hai con nhr này.”
Nữ sinh 2: “ Hai con nhỏ kênh kiệu nhìn thấy mà thấy ghét.”
Bla..bla…bla…
Nam sinh 1: “ Thật không ngờ họ lại vào lớp ta.”
Nam sinh 2: “ Họ thật đẹp.”
Nam sinh 1 : “Ta ẽ tỏ tình với họ.”
Nghe thấy nam sinh đó nói vậy những người xung quanh nghe thấy tiếng bẻ tay răng rắc.
Hạ Lan bước vào lớp cười tươi chào mọi người sau đó tự giới thiệu:
“ Chào mọi người mình là Hạ Lan 18 tuổi mới từ Nhật chuyển về trường chúng ta mong mọi người giúp đỡ.”
Nói xong Hạ Lan lại khuyến mái thêm một nụ cười khiến nam sinh ddien đảo ngầy ngất nữ sinh thì nổi giận. Đến phần giới thiệu của Băng họ chỉ nhìn thấy một bóng đỏ rực lướt qua trên bảng với dòng chữ: “ Khuynh Vũ Băng- 20 tuổi” rồi đã thấy Băng ném cặp về phía Hạo rồi ngồi xuống. Hành động đó của Băng khiến mọi người dừng lại tất cả mọi hành động của mình và thầm cầu nguyện thay Băng. Họ cho rằng Hạo sẽ tức giận mà đánh Băng vì Hạo rất ghét phải ngồi chung với nữ ngay cả Thanh Nhã người yêu Hạo sâu sắc cũng chưa một lần chám được vào người Hạo. Nhưng họ không thể ngờ rằng Hạo không hề nổi giận mà trái lại còn cười vui vẻ khiến mọi người trong phòng như hóa đá nhưng cũng nhanh chóng tỉnh lại để tranh dành mĩ nhân. Vì Băng đã ngồi bên cạnh Hạo rồi giờ chỉ còn lại Hạ Lan thôi nên họ mong có thể ngồi cùng cô nhưng không ngờ rằng cô cũng sách cặp xuống ngồi bên dưới Băng các nam sinh lại thở dài ngao ngán.
Một làn sóng bàn tái lại nổi lên. Thanh Nhã nhìn thấy vậy thì không ngừng nhìn về phía Băng hai tay nắm chắc thành nắm dấm gân xanh nổi nên. “Băng mày chờ đấy. Mày sẽ biết tay tao cứ chờ xem.”
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
57 chương
11 chương
22 chương
43 chương
63 chương
20 chương