Điều Giáo Alpha Full - Vkook
Chương 51
Tem soulmate9597
Thấy người bên dưới phản kháng, Kim Taehyung cơ hồ rất tức giận bóp lấy cằm Jeon Jungkook, buộc cậu đối diện với mình.
Đôi mắt hắn lạnh lẽo đến thấu xương, trống rỗng không có một chút nhu tình nào, Jeon Jungkook đối diện với ánh mắt đó vừa đau khổ vừa bị áp lực bủa vây lấy, cậu chưa thấy Kim Taehyung như vậy bao giờ.
Cả người Kim Taehyung toát ra khí tức Alpha nồng đậm, lập tức bao lấy Jeon Jungkook vào trong tầm kiểm soát của mình, ngón tay hắn không theo quy luật di chuyển từ trên cằm, xuống lồng ngực phập phồng vì lo sợ của Jeon Jungkook thì dừng lại. Bởi vì Kim Taehyung đã xuất ra mùi vị thơm ngọt, cộng với mùi máu nơi thắt lưng khiến Jeon Jungkook dù muốn giãy giụa phản kháng cũng không thể.
Jeon Jungkook vốn dĩ không thể nào chống cự lại với mùi hương của Kim Taehyung, khi hắn cúi xuống cọ chóp mũi lên mũi cậu, Jungkook thoáng run lên, vừa thích vừa sợ. Bây giờ Kim Taehyung đã không còn là Kim Taehyung ôn nhu lúc trước, hắn hiện tại giống như một cái xác không hồn, muốn làm gì thì làm mà không cần quan tâm xem người dưới thân mình có đồng ý hay không.
Roẹt một tiếng, áo sơmi trên người Jeon Jungkook bị xé rách thành từng mảnh, để lộ da thịt vẫn còn thấy dấu tích mờ mờ trên người cậu. Kim Taehyung cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt hắn không có lấy một tia gợn sóng nhưng hành động tiếp theo của hắn có thể cho thấy hắn đang rất tức giận.
Cần cổ của Jeon Jungkook bị siết chặt, cậu bị ép nằm ở bên dưới bất lực nhìn hành động xa lạ của Kim Taehyung. Từ khi quen nhau cho đến nay, Kim Taehyung chưa bao giờ đối xử với cậu mạnh bạo, cùng lắm chỉ là mắng cậu vài câu liền thôi, nhưng Kim Taehyung của hiện tại, không chỉ xé rách quần áo của cậu, hắn thậm chí còn có ý định bóp chết cậu ngay tức khắc.
Jeon Jungkook không thể nắm lấy tay Kim Taehyung, cậu chỉ có thể dùng đôi mắt đã sớm đỏ au của mình, nghẹn ngào khó thở " Em không sợ anh bóp chết em, điều em sợ duy nhất chính là lúc anh biết được những điều mình đã làm, sẽ khiến anh đau khổ, hối hận cả đời"
Nước mắt rơi xuống gối, ướt mèm cả tóc cậu. Có lẽ đây là lần duy nhất hơn 19 năm Jeon Jungkook rơi lệ, người đàn ông mà cậu yêu, người đã đối xử rất tốt với cậu, chiều chuộng cậu vậy mà vì một loại thuốc nào đó liền thay đổi hắn hoàn toàn.
Kim Taehyung vô hồn nhìn người dưới thân lại khóc, chân mày hắn đột nhiên nhíu lại, trong đầu hắn bây giờ không nghĩ ra được điều gì cả, hắn chỉ cảm thấy người con trai trước mặt rơi lệ, sẽ khiến mình khó chịu chỉ muốn xé toạc mọi thứ ra.
" Không được khóc" Hắn gằn giọng nói với Jungkook, tiếp theo lại cúi xuống liếm sạch nước mắt trên mặt cậu.
Cảm thấy người đã không còn khóc nữa, lúc này hắn mới hài lòng.
Jungkook thấy cảm xúc của Taehyung có chút thay đổi, liền nói nhỏ " Anh nói dù cho anh làm bất cứ chuyện gì thì em cũng phải tin tưởng anh... là bởi vì anh đã sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra sao?"
Kim Taehyung cau mày có chút khó chịu, hắn đang cố gắng tiếp thu những điều mà Jungkook vừa nói.
Hắn ôm lấy đầu mình ngồi trên giường nhắm mắt lại, môi run rẩy phát ra một tiếng " Đau..."
Một chữ đau này thành công làm cho trái tim của Jeon Jungkook như nứt toạc thành từng mảnh, lòng cậu quặn thắt lại, ngay bây giờ chỉ muốn ôm lấy Kim Taehyung, chia sẻ sự đau đớn về thể xác lẫn tinh thần đó với hắn.
Đau không chỉ ở trong đầu, tim hắn cũng đau, vết thương trên người cũng chẳng mấy dễ chịu... Bị sự đau đớn đó dày vò, ánh mắt hắn nhìn về phía Jeon Jungkook như thấy kẻ thù của mình vậy, ngón tay thon dài siết chặt lấy cần cổ Jeon Jungkook muốn giết chết cậu, nhưng nghĩ đến việc cậu chết đi, tay hắn lại run lên không theo quy luật. Trong đầu hắn hiện tại đang đấu đá nhau rất dữ dội, giết hay không giết chính Kim Taehyung cũng không biết.
Não hắn như muốn nổ tung ra, ngón tay bên dưới đã siết đến lộ cả gân xanh, Jeon Jungkook thấy Kim Taehyung mâu thuẫn với hành động của mình, mặc kệ hơi thở khó khăn, mặt mũi trắng bệch cậu cố gắng kéo nhẹ khóe miệng như thể muốn gợi cho Kim Taehyung nhớ lại nụ cười này, nụ cười ôn nhu đầy sự nghịch ngợm chỉ đối với bác sĩ, đối với người mà cậu đem lòng yêu thương.
Jungkook cố gắng mở miệng ngắt quãng nói ra từng chữ một " Chỉ cần anh...hạnh phúc thì...em cũng sẽ hạnh phúc"
Câu này là Kim Taehyung nói với cậu, bây giờ cậu cũng muốn nói lại với hắn như vậy. Bất cứ chuyện gì Kim Taehyung làm, cậu đều tin tưởng vô điều kiện, nếu như Kim Taehyung thật sự sẽ bóp chết cậu ngay tại đây, cậu tuyệt đối sẽ không oán lấy một lời, bởi cậu biết rõ...Khi Jeon Jungkook chết thì Kim Taehyung tuyệt đối không để cậu cô đơn một mình.
Bất chợt Jungkook nhớ đến lời hứa của Kim Taehyung trước lúc hắn rơi vào hôn mê.
Kim Taehyung đã nói:"Nếu chúng ta không thể đổi lấy một đời sống bình an cùng nhau, thì anh chờ em ở dưới âm phủ. Nguyện cùng em làm đôi phu phu cho đến khi linh hồn của chúng ta tan biến."
Kim Taehyung đã dự tính đến kết quả tồi tệ nhất có thể xảy ra. Jeon Jungkook rất sợ, nhưng nghĩ đến lời hứa đó của Kim Taehyung thì sự sợ hãi trong lòng đều biến mất.
Cảm thấy nụ cười của Jeon Jungkook hết sức chói mắt, Kim Taehyung tức giận buông tay ra, hắn cúi người hôn xuống đôi môi vẫn đang nhếch lên của Jeon Jungkook, gặm cắn đến bật máu.
" Không được phép cười như vậy"
Tại sao không được cười, chính Kim Taehyung cũng không biết, hắn chỉ đơn giản bật thốt lên câu nói đó mà thôi.
Mùi máu trong khoang miệng kích thích đầu não của Jeon Jungkook, cậu híp mắt nhìn người đàn ông vừa cáu kỉnh vừa ngây ngô tự giằng co một mình, cậu biết Kim Taehyung không hoàn toàn vô tình, thuốc kia tuy có thể khiến Kim Taehyung chán ghét cậu nhưng lại không thể khống chế được hắn.
Thuốc có thể làm tâm trí Kim Taehyung mờ mịt, sai khiến hắn phải ra tay bóp chết Jungkook, nhưng trái tim lại không làm được điều đó. Thay vì ra tay với Jungkook, Kim Taehyung lựa chọn hành hạ thể xác cậu, gắm nhấm đôi môi mềm mại để trút bỏ sự khó chịu trong người mình.
Đầu lưỡi ướt át trườn vào trong khoang miệng Jeon Jungkook, hôn liếm mọi ngóc ngách...bỗng nhiên vị ngọt xem lẫn vị đắng hòa lẫn vào trong môi lưỡi đang hôn nhau triền miên của cả hai, Kim Taehyung chợt khựng lại, đôi mắt hắn mở ra nhìn Jeon Jungkook ở dưới thân đang nghênh đón nụ hôn ướt át của mình, hắn không biểu lộ cảm xúc dư thừa nào, tay mơn trớn trên làn da non mềm của Jeon Jungkook, kích thích cậu cong người lại vặn vẹo theo từng cái chạm.
Bọng mắt của Jungkook sưng lên vì khóc quá nhiều, bây giờ còn vì bị cái hôn sâu của Kim Taehyung làm cho kích thích nhìn cậu có chút đáng thương, chật vật đến mức tội nghiệp.
Jeon Jungkook thở hổn hển, bàn tay bị khóa lại cho nên không thể ôm Kim Taehyung. Thói quen của Jeon Jungkook mỗi khi bọn họ hôn môi, chính là câu lấy cổ Kim Taehyung, kéo cả hai sát lại gần nhau như vậy mới cho cậu có cảm giác an toàn, nhưng bây giờ hành động bất tiện Jeon Jungkook chỉ có thể siết chặt ga giường, mặc kệ cổ tay bị ma sát đến đau rát.
Vết thương cũ, vết thương mới tích tụ lại làm cho da thịt trên cổ tay cậu sớm đã bầm tím, Jeon Jungkook không hề cảm thấy đau chút nào.
Khi tách môi nhau ra, Jungkook nhìn thẳng vào mắt Kim Taehyung, vừa cười vừa rơi nước mắt nói " Em yêu anh, Kim Taehyung! Em yêu anh nhất trần đời..."
Cả người Kim Taehyung theo bản năng run lên, hắn cắn răng như muốn xóa bay những lời của Jeon Jungkook vừa mới nói ra khỏi đầu. Hắn không muốn nghe...hiện tại hắn không muốn mình vì những lời tỏ tình vừa ngọt vừa đau đó làm cho phân tâm.
Khi Kim Taehyung muốn ngăn chặn miệng Jeon Jungkook một lần nữa thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, Kim Taehyung vô cảm nhìn người đang đứng ở trước cửa, chỉ trong một giây ngắn ngủi, hắn lại quay đầu hôn lên giọt nước mắt của Jeon Jungkook, theo bản năng kéo lấy chăn dưới thân Jungkook đắp lên người cậu, che đi cơ thể không mảnh vải che thân.
Do Jihan run run nhìn hai Alpha đè nhau hôn đến nghiêm túc, y vừa sợ vừa đau, lúc nhìn thấy Kim Taehyung trên camera tỉnh lại, y đã rất vui vẻ nhưng giây tiếp theo lại khiến y cười không nổi.
Kim Taehyung đã ngấm một lượng thuốc rất mạnh vào trong người, não cũng rỗng tuếch không còn kí ức, mặc dù có mạnh bạo với Jeon Jungkook nhưng y muốn Kim Taehyung ngay tức thì giết chết cậu, để sau này y không còn tình địch nào nữa, nhưng điều mà y không ngờ tới, Kim Taehyung dù không có trí nhớ cũng vẫn lưỡng lự khi nhìn thấy Jeon Jungkook. Do Jihan không thể nhìn cảnh bọn họ thân mật, cho nên mới liều mạng chạy qua đây...Kim Taehyung đến cho y một cái liếc mắt cũng không có, điều đó càng làm cho y đau đớn như bị kim đâm.
Chưa để Do Jihan kịp thời kéo người về thì những tên ngoại quốc kia đã nhanh tay lôi Kim Taehyung quay lại giường của mình, một trong số đó liền đánh Do Jihan một bạt tai mắng:
" Khốn kiếp. Không phải tao đã bảo chuyện này mày đừng nhúng tay vào sao?"
" Là do bọn mày không giữ lời hứa"
Do Jihan chấp nhận làm tình báo cho người trong phòng thí nghiệm là vì muốn bọn chúng bắt Jeon Jungkook đi, nhưng bọn chúng không những bắt Jungkook mà còn bắt luôn cả Kim Taehyung theo khiến y phẫn nộ, cho nên y mới lén lút trộm bình ống nghiệm trong phòng cho Kim Taehyung uống, để kích thích hắn nổi lên sát ý muốn giết Jeon Jungkook. Lần này thì hay rồi, mục đích đã không thành, còn bị đánh cho một trận, Do Jihan chỉ có thể nhịn cơn tức vào trong lòng.
Kim Taehyung bị bắt lại, hắn theo bản năng vung tay lên quật ngã hai tên ngoại quốc co quắp trên đất, đôi mắt đục ngầu đầy lạnh lẽo nhìn bọn chúng, hắn gằn giọng: " Muốn chết?"
____
Miêu: Giải thích một chút về việc Kim Taehyung bị hạ thuốc.
Những nhà khoa học tiêm thuốc khống chế Kim Taehyung để hắn nghe lời ấy, mà muốn khống chế được hắn thì phải xóa kí ức tạm thời của hắn, cho nên Kim Taehyung mới bị mất trí nhớ.
Còn Do Jihan lợi dụng cái chi tiết đó chạy đi trộm thuốc vừa mới nghiên cứu ra của bọn khoa học kia (bọn nó chưa dám dùng mà Do Jihan đã dám lấy rồi...lần này bọn chúng coi như toang), gián tiếp giúp Kim Taehyung mạnh hơn so với bình thường, sát ý cũng mạnh nữa cho nên nhìn ai cũng chướng mắt. Do Jihan muốn dựa vào thuốc đó để Kim Taehyung có thể giết chết Jeon Jungkook nhé. Giết hay không mọi người cũng biết rồi đó🤣🤣
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
40 chương