Edit: tiểu an nhi
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây bị biến cố này làm cho sợ ngây người. Lão phu nhân sững sờ nhìn vết máu dưới chân Thuỷ Ngân, mãi đến khi nghe được tiếng hô kinh hãi của quản gia, bà ta mới lấy lại phản ứng, chỉ ngón tay run run nói: "Mau, mau mau, mau đi mời bác sĩ Phó!"
"Người đâu hết rồi, đỡ Đại thiếu phu nhân về phòng!" Lão phu nhân thật sự luống cuống, lúc này chẳng còn nhớ cái gì gọi là Chương Lâm, một lòng một dạ nghĩ đến đứa cháu trai của mình còn chưa sinh ra đời. Đây chính là huyết mạch duy nhất của nhà họ Chương, nếu đứa bé này không còn...
Không không, không đâu, không thể dễ dàng mất đi như vậy được. Thẩm Thu Uyển cũng không phải là đại tiểu thư mảnh mai yếu đuối, thân thể cô ta trước kia tốt như vậy cơ mà, còn uống rất nhiều thuốc bổ nữa. Chỉ là ngã một cái mà thôi, nhất định sẽ không có việc gì!
Lão phu nhân vừa gấp gáp vừa hoảng loạn, lạnh toát cả sống lưng, da đầu cũng run lên từng đợt.
Mặc dù Thủy Ngân cảm thấy cực kỳ đau nhức nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái. Phá thai có đau đến mấy cũng không thể bằng sinh con được. Hơn nữa nhìn thấy dáng vẻ như trời sắp sập xuống của lão phu nhân, cô liền cảm thấy đau đớn trên người giảm đi rất nhiều.
Cô còn sợ tình hình chưa đủ kích thích, sắc mặt trắng bệch hét to, "Con của ta! Có phải là đứa bé của Đại thiếu gia đã mất rồi hay không?"
Đám người lộn xộn nháo nhào di chuyển, mấy người thúc công nghĩ đi theo xem cháu dâu cũng không tiện, đã vậy còn là chuyện riêng của gia đình người ta, cho nên ba người bèn dứt khoát rời đi trước. Lão phu nhân cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ chăm chăm chờ quản gia đi tìm bác sĩ Phó về đây.
Thủy Ngân nằm trên giường, ngửi được mùi máu tanh, nhìn lão phu nhân ôm ngực không ngừng lẩm bẩm, cầu thần bái phật, đi tới đi lui nhìn cửa ra vào: "Sao quản gia vẫn chưa thấy về?!"
Vấn đề này Thủy Ngân biết rõ.
Sở dĩ cô chọn ngày hôm nay là có nguyên nhân của nó. Bởi vì hôm nay bác sĩ Phó sẽ không có mặt ở hiệu thuốc. Mấy ngày trước lúc bác sĩ Phó đến đây bắt mạch cho cô, Thủy Ngân đặc biệt trò chuyện với ông đủ thứ trên trời dưới biển, nghe được tin cháu ngoại của bác sĩ Phó ở huyện Lâm sắp tròn một tuổi, ông định qua đó một ngày để uống rượu mừng.
Quả nhiên, quản gia không mời được bác sĩ Phó. Rất lâu sau ông mới mang một đầu đầy mồ hôi chạy trở về, dẫn theo một bác sĩ khác lạ mặt. Vị này nhìn qua không được hoà ái như bác sĩ Phó, có một khuôn mặt dài vô cùng nghiêm túc.
Thủy Ngân nhìn ông bắt mạch cho mình, đợi đúng lúc bác sĩ chuẩn bị mở miệng nói thì giả bộ lo lắng cắt ngang: "Bác sĩ, con của tôi còn giữ được hay không? Có thể cứu được nó chứ?"
Cô dồn dập truy vấn xem đứa nhỏ trong bụng có còn hay không.
Lão phu nhân cũng nóng vội lập tức hỏi: "Đứa bé thế nào, giữ được không bác sĩ?"
Bác sĩ đành phải trả lời hai người: "Đứa bé không giữ được..."
Còn chưa nói xong, Thủy Ngân liền đau đớn gào khóc, "Con ơi! Con của tôi! Đại thiếu gia, em có lỗi với anh rồi. Thu Uyển không thể giữ được cốt nhục cuối cùng của nhà họ Chương chúng ta!"
Cô khóc đến thấu trời thấu đất, A Phúc cũng bật khóc theo, đỡ lấy cô an ủi. Quản gia chỉ biết thở dài, còn lão phu nhân thì hai mắt run rẩy, nhìn chằm chằm vết máu trên người Thủy Ngân, lẩm bẩm nói: "Đứa bé, mất rồi."
Thủy Ngân nhìn về phía bà ta, vẻ mặt thống khổ chỉ trích: "Lão phu nhân, Thu Uyển biết ngài luôn không thích Thu Uyển, nhưng đây là con của Đại thiếu gia, là cháu ruột của ngài mà. Sao ngài nhẫn tâm đến thế, ngay đến cơ hội sinh ra cũng không để lại cho nó!"
"Nếu không phải ngài đẩy con thì đứa bé nhất định sẽ không sao! Tại sao ngài lại muốn đẩy con? Ôi đứa con đáng thương của tôi!"
Tất nhiên bình thường "Thẩm Thu Uyển" sẽ không thốt ra những lời này, nhưng với Thủy Ngân thì không có vấn đề gì. Những việc cô muốn làm đã hoàn thành xong, hơn nữa cũng khá phù hợp với một người phụ nữ đang cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Con của mình bỗng dưng không còn, bộc phát chút oán giận cũng không có gì là lạ.
Bất chợt hai mắt lão phu nhân trắng dã, thẳng tắp ngã ra sau.
Bà ta ngất đi bất ngờ, lại gây ra một trận nhốn nháo, trong nhà chỗ nào cũng rối ren. Cũng may bác sĩ vẫn có mặt ở chỗ này, lại quay sang bắt mạch cho lão phu nhân.
Bà ta là bị uất nghẹn khó thở, đau xót quá độ, sức khoẻ vốn dĩ đã không tốt cho nên trực tiếp lăn ra hôn mê bất tỉnh, còn có dấu hiệu trúng gió. Quản gia vội vàng kêu người đưa lão phu nhân về phòng nghỉ ngơi trước.
Bác sĩ đi ra sau cùng, ông do dự nhìn Đại thiếu phu nhân của nhà họ Chương đang khóc đến đau lòng một chút. Thủy Ngân vẫn luôn chú ý đến vị bác sĩ này, thấy vậy liền gọi ông lại, "Bác sĩ, con của tôi thực sự không có cách nào cứu được nữa sao?"
Bác sĩ thở dài, "Quả thực là không được... hơn nữa tôi thấy có chút kỳ lạ. Tuy nói Đại thiếu phu nhân bị ngã, nhưng cái thai bị đẩy ra thế này, có vẻ như nguyên nhân còn là do đã ăn nhầm phải thứ thuốc gì đó."
Thủy Ngân sững sờ, thất thanh nói: "Chẳng lẽ là mấy thứ mà lão phu nhân làm cho tôi ăn trong khoảng thời gian vừa rồi?"
Bác sĩ nghe xong thì sững sờ, sau đó lắc lắc đầu, thương hại mà nhìn cô.
Khuôn mặt Thủy Ngân trắng bệch, người lắc lư như sắp đổ,
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3451436.png" data-pagespeed-url-hash=2867342768 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
79 chương
14 chương
120 chương
15 chương