Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình
Chương 12
Edit: tiểu an nhi
Thủy Ngân nghỉ ngơi qua một đêm, trừ việc đầu óc còn hơi choáng thì sức khoẻ đã tốt lên nhiều. Cô đứng dậy bước ra khỏi phòng, thấy trời mới tờ mờ sáng, Hạ Tiểu Yến đã ngồi trong phòng bếp nhóm lửa nấu cháo.
Thực ra Mộc Hương nguyên bản cũng không ghét đứa nhỏ này, so với hai đứa xấu tính hơi chút là cáu gắt như Hạ Thừa Tổ và Hà Tiểu Liên, Hạ Tiểu Yến nhỏ tuổi nhất lại cực kỳ ngoan ngoãn hiểu chuyện. Phàm là đứa bé hiểu chuyện trong gia đình lại càng là đứa phải chịu khổ nhất.
Mộc Hương một mình chèo chống cái nhà này gặp phải vô vàn khó khăn, cô mở một gian hàng tạp hoá nhỏ, bán một ít đồ ăn vặt và vật dụng linh tinh hàng ngày. Thu nhập đã không quá tốt, lại thỉnh thoảng có một vài tên du côn lêu lổng đến gây sự phiền phức. Trong nhà có hai đứa con đang trong độ tuổi đi học, càng thêm tốn kém. Cho nên người phụ nữ mới mất người chồng thứ hai từ một năm trước này không thể không dốc hết toàn lực làm việc vì kế sinh nhai, khó tránh khỏi có nhiều chuyện sơ sót.
Cô con gái nhỏ Hạ Tiểu Yến mới dẫn về nuôi không bao lâu, cô bé làm cho Mộc Hương nhớ đến bản thân mình khi còn nhỏ; nhớ lại cuộc sống ở nhà chú thím sau khi người thân đã mất hết năm cô lên sáu tuổi. Mỗi ngày trời chưa sáng đã phải thức dậy làm việc, ăn ít nhất nhưng lại làm nhiều nhất. Người khác đều bảo cô là sao quả tạ, chuyên môn khắc chết người thân. Người ta nói nhiều đến mức chính cô cũng tin là như thế.
Hạ Tiểu Yến tới cái nhà này chưa được bao lâu thì Hạ Đông Bằng liền gặp tai nạn mất tích. Trong lòng Mộc Hương không thể không có chút khúc mắc, cô cứ ẩn ẩn có cảm giác Hạ Tiểu Yến cũng giống như mình nên mới mang đến tai nạn cho người nhà như vậy.
Thậm chí cô còn từng cảm thấy hối hận, biết thế lúc trước đừng cùng Hạ Đông Bằng dẫn con bé về thì tốt rồi. Tuy vậy cuối cùng cô vẫn còn có lương tâm, không muốn giận chó đánh mèo lên người một cô bé, thành ra thái độ của Mộc Hương đối với Hạ Tiểu Yến tương đối phức tạp.
Thủy Ngân trải qua một đêm sắp xếp lại, đã nắm rõ tâm tính của Mộc Hương, nhưng lại thấy khó hiểu với hành động của người phụ nữ này. Cô nàng đối xử với con chồng trước tốt như vậy, thật sự là bởi vì có tình thương của người mẹ đối với bọn trẻ sao? Cũng chưa chắc, người có thể sinh ra tình thương của mẹ với hai đứa súc sinh kia chỉ có thể là Thánh mẫu tái thế.
Nói cho cùng, cái mà Mộc Hương muốn chính là giành được sự công nhận và khẳng định của mọi người. Trong suốt tuổi thơ bi thảm của mình, thứ cô được nghe thấy nhiều nhất chính là những tiếng mắng chửi, chối bỏ; cho nên cô tự ti sợ hãi. Dù có trở thành một người phụ nữ ba mươi tuổi thì vẫn có một sự lo sợ ở tận đáy lòng. Vì vậy cô luôn luôn cố gắng nhằm đạt được những tiếng khen ngợi, những câu tán thành xung quanh; không ngừng nỗ lực lấy lòng những người làm mình tổn thương.
Mộc Hương cũng giống như Thẩm Thu Uyển, đều bị hoàn cảnh xung quanh cùng lời nói của người khác đánh cho tan xương nát cốt. Dù sao xưa nay phụ nữ không được yêu cầu phải thẳng thắn mạnh mẽ, chỉ cần ôn nhu như nước là được.
"Mẹ, mẹ thấy khá hơn chút nào chưa?" Hạ Tiểu Yến dùng khăn lau lót dưới bát cháo bưng từ phòng bếp ra tới.
Thủy Ngân bước tới nhận lấy bát cháo trong tay cô bé, lại bưng ngược trở về phòng bếp. Căn nhà này vừa cũ vừa nát, chỉ có gian bán hàng ở phía trước được tu sửa lại trông còn tàm tạm. Phòng bếp bẩn thỉu bừa bộn hơn nhiều so với phòng ngủ. Hạ Tiểu Yến không bật đèn, trong phòng tối đen như mực, cũng không biết cô bé nấu cơm kiểu gì.
Bật đèn lên, Thủy Ngân đặt bát cháo xuống bàn, ra chỗ cái hũ để ở góc phòng lấy một ít dưa muối.
"Ăn đi, ăn no rồi về phòng đi ngủ."
Hạ Tiểu Yến ngơ ngác nhìn gương mặt lạnh lùng của mẹ, dường như nghe không hiểu cô đang nói cái gì. Nhưng Thuỷ Ngân không có ý định nhắc lại lần thứ hai, cô dứt khoát đi múc nước đánh răng rửa mặt, sau đó nhanh chóng quay lại bàn ngồi húp cháo. Hạ Tiểu Yến không dám nói chuyện với cô, uống xong một bát cháo nhỏ nói mình đã no, định mang bát đi rửa.
Thủy Ngân trực tiếp múc cho cô bé thêm một bát cháo nữa. Ngón tay Hạ Tiểu Yến xoắn lại với nhau, cuối cùng vẫn uống hết bát cháo này.
Đối mặt với căn nhà rách nát, Thủy Ngân cũng không có gì lạ lẫm. Ngoài trừ ban đầu có hơi lóng ngóng một chút, rất nhanh đã trở nên quen thuộc. Cô thu lại bát, khời lửa bếp to lên, đặt nồi nấu nước nóng.
Hạ Tiểu Yến đứng trong phòng bếp nhìn cô, cũng không dám về phòng đi ngủ giống như lời cô bảo.
Thủy Ngân cũng mặc kệ cô bé, đặt hai cái bát bỏ vào chậu, múc nước trong nồi ra, "Không muốn đi ngủ thì rửa sạch bát đi."
Lúc này Hạ Tiểu Yến mới thở phào một hơi, ngồi xổm xuống chăm chú rửa bát.
Thủy Ngân nấu nước nóng để tắm rửa. Tuy Mộc Hương là một người phụ nữ mới ba mươi tuổi, nhưng bộ dạng trong gương của cô nhìn qua không khác gì đã hơn bốn mươi. Hai đầu lông mày thô ráp chứa đầy tang thương, đầu tóc khô cứng, lông mi thưa thớt, chai sạn đầy tay, làn da vàng vọt, hai quầng thâm mắt thật lớn.
Thủy Ngân ngâm mình trong nước nóng ra sức chà sạch một lần, tẩy luôn cả sự uể oải vì trận bệnh này. Tuy rằng người phụ nữ trong gương trông vẫn còn có chút tiều tụy mỏi mệt, nhưng cặp mắt tỉnh táo lại mang theo ánh sáng có một lực hấp dẫn đặc thù, thật giống như cô đang toả ra sức sống.
Thay một bộ quần áo đẹp nhất, buộc tóc gọn gàng, móng tay cáu đen vì bẩn được cắt sạch. Lúc Thủy Ngân bước ra, Hạ Tiểu Yến nhìn cô đến ngẩn người, thật lâu sau cũng chưa hoàn hồn. Dưới cái nhìn của cô, cô bé bối rối dùng tay áo quệt quệt cái mũi.
Thấy tay áo cô bé bẩn mốc meo loang lổ vết nước mũi, Thủy Ngân trầm mặc một lát. Đứa nhỏ không có ai quan tâm chính là như thế này đây, bởi vì không có ai yêu thương cho nên mới không được chăm sóc tỉ mỉ. Mà Thủy Ngân lại khác với những đứa trẻ đó ở chỗ, từ nhỏ cô đã biết làm thế nào để chăm sóc bản thân một cách tốt nhất rồi.
"Vẫn còn nước đấy, đi tắm rửa đi." Thủy Ngân nhận ra rằng khi nói chuyện với Hạ Tiểu Yến, chỉ có thể dùng kiểu câu mệnh lệnh, nếu không
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3451643.png" data-pagespeed-url-hash=3676868066 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
79 chương
14 chương
120 chương
15 chương