Diễm Ngộ Chi Lữ
Chương 144
Hoa Tinh nhìn địch nhân nằm trên mặt đất, ánh mắt lộ ra vẻ tàn khốc. Người này mặc dù chịu không ít khảo hình, nhưng vẫn ngang ngạnh, vẫn không mở miệng, cái gì cũng đều không nói, làm Hoa Tinh trong lòng giận dữ. Nhìn Ám Vũ giúp Đường Mộng che lại miệng vết thương xong, Hoa Tinh mở miệng nói: " Nhìn bộ dáng người này chắc chắn đã từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, chỉ sợ chúng ta sẽ không hỏi được cái gì. Bây giờ cũng không còn thời gian, đem hắn tứ chi toàn bộ chặt bỏ, ta xem hắn có nói hay không, nếu hắn thật sự chịu được, coi như hắn có bản lãnh, ta sẽ không hỏi nữa trực tiếp giết hắn. Bây giờ chúng ta sẽ thử một lần nhìn xem hắn có thể chịu được không." Hoa Tinh ánh mắt lộ ra vài phần âm trầm, tay phải Xích Huyết Đao chợt lóe lên rất nhanh cắt đứt tứ chi của người nọ.
Một tiếng kêu thảm thiết làm lòng người kinh hãi. Tô Ngọc nhịn không được lôi kéo Ám Nhu, quay thân không dám nhìn tràng huyết tinh này. Trên mặt đất người nọ hét lớn, hai mắt bắn ra cái nhìn ác độc, oán hận nhìn Hoa Tinh run giọng nói: " Ta sẽ không nói cho các ngươi một chút gì, các ngươi tuyệt đối không cách nào còn sống rời đi Lạc Dương, chờ xem, ta ở dưới chờ các ngươi. ha ha ha ha.." Cười to vài tiếng âm thanh đột nhiên dừng lại, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng cười đều biến mất.
Chỉ thấy một mũi tên lẳng lặng cắm ở trên ngực hắn, bị tiếng cười của hắn phủ mờ, cho nên mọi người cũng không để ý. Hoa Tinh thân thể chợt lóe, lập tức xuất hiện bên ngoài năm mươi trượng, thân tại không trung, nhìn bóng người cách đó hai dặm, Hoa Tinh biết không đuổi kịp, trong mắt lóe ra một tia quỷ dị, nhìn phía chân trời, hơi trầm tư.
Trong gió, Hoa Tinh đứng ở không trung nhìn xa phía chân trời, suy nghĩ hồi lâu, mới trở lại bên cạnh mọi người, Hoa Tinh có chút than nhẹ nói: " Bây giờ mọi người theo ta trở về Lạc Dương, nghĩ không ra lại biến thành như vầy, ta thật sự xin lỗi mọi người. Ngoại trừ nói tiếng xin lỗi ta bây giờ cũng không biết nói cái gì. Nhưng mọi người yên tâm, chuyện này ta sẽ không dễ dàng để yên, ta nhất định tra ra chủ mưu đứng sau lưng làm cho hắn phải trả giá gấp trăm lần."
Đường Mộng nhìn Hoa Tinh có chút lắc đầu nói: " Hoa Tinh, chuyện này cũng không phải tại ngươi, chỉ có thể nói địch nhân quá giảo hoạt, bọn họ thủ đoạn quá độc ác. Chuyện này ngoài dự liệu của chúng ta làm cho chúng ta rơi vào bẫy bọn họ. Ta suy nghĩ thật lâu, sở dĩ như vậy là do địch nhân đối với hành tung, võ công của chúng ta đều hết sức rõ ràng, bọn họ ra tay đều nhằm vào những người võ công yếu trong chúng ta, hiển nhiên là muốn đả kích ngươi. Điều này nói rằng họ vẫn rất sợ ngươi, hy vọng giết hết chúng ta làm cho ngươi lâm vào điên cuồng, mất đi lý trí, như vậy bọn họ mới dễ dàng đối phó ngươi. Cho nên ngươi phải bảo trì tĩnh táo, không thể quá kích động".
Cô Ngạo cũng mở miệng: " Đường cô nương nói không sai, Công tử cần tĩnh táo, lúc này đây mặc dù chúng ta bị thương, nhưng coi như là một bài học, tiếp theo chúng ta sẽ không còn dễ dàng bị địch nhân nắm mũi. Hơn nữa lúc này, chuyện quan trọng là chúng ta mặc dù bị thương nhưng địch nhân cũng tổn thất rất nhiều. Công tử tự mình giết chết một Thiên Bảng cao thủ, hơn nữa Miêu cương ngũ độc hai người cùng hai trăm nhân mạng, kỳ thật chúng ta coi như có thu hoạch lớn".
Hoa Tinh nhìn các nàng có chút gật đầu: " Thời gian không còn sớm, bài học lần này ta sẽ ghi tạc trong lòng, các ngươi thân đều thụ trọng thương, chúng ta hay là sớm về Lạc Dương đi. Ở đó có thư viện đệ tử cung cấp cho chúng ta tin tức so với nơi đây an toàn hơn một chút. Đồng thời ta cũng muốn bọn họ toàn lực tra việc này, nhất định phải tìm ra hung phạm,chúng ta đi thôi". Nói rồi mang theo mọi người chạy về Lạc Dương.
Vừa vào thành, Diêu Ngọc Anh đã nghe tin mà chạy đến. Nhìn đám người Hoa Tinh, Diêu Ngọc Anh sắc mặt đại biến nàng như thế nào cũng không nghĩ ra, đám người Hoa Tinh lại biến thành bộ dáng như thế này. Diêu Ngọc Anh cái gì cũng không hỏi, trực tiếp mang đám người Hoa Tinh trở về Mẫu Đơn Các, an bài cho bọn họ một tòa biệt viện.
Trong phòng, tất cả mọi người lẳng lặng ngồi, mắt nhìn Hoa Tinh, chờ hắn lên tiếng, Hoa Tinh trầm giọng nói: " Ngọc Anh, bây giờ chúng ta gặp phải địch nhân mười phần âm hiểm. Địch nhân đối với tình huống chúng ta tương đối hiểu rõ, chúng ta mỗi một bước đều trong dự tính của bọn họ, khiến cho chúng ta lâm vào trong bẫy của bọn họ bị thương nghiêm trọng, chuyện này tạm thời còn không biết ai làm, nhưng ta nhất định phải tra việc này, bất kể như thế nào cũng phải tìm ra người này, đem hắn tiêu diệt, bằng cách này qua đó báo cho thiên hạ biết, tất cả những ai muốn gây bất lợi đối với chúng ta đều hiểu được một đạo lý chính là không thể chọc ta Hoa Tinh, chuyện này ngươi lập tức phái người toàn lực thăm dò, đồng thời truyền lệnh Nam Kinh thư viện, hết thảy lực lượng, trong thời gian ngắn nhất, nhất định tra ra chủ mưu phía sau lưng."
Diêu Ngọc Anh có chút gật đầu nói: " Chuyện này ta lập tức phái người đi thăm dò, lúc này đây địch nhân theo như công tử phân tích bọn họ đích xác không đơn giản. Từ khi bọn họ lần đầu thi triển Ngũ Độc Đại Trận đến lần thứ hai tung hỏa đánh lén, cùng với lần thứ ba mai phục trên đường các người quay về có thể cho thấy địch nhân đã chuẩn bị rất kĩ càng. Mỗi một lần công kích đều chia nhân mã làm hai nhóm, luôn nhắm vào nơi mọi người buông lỏng nhất phát động công kích, nói rõ rằng chủ mưu phía sau rất lợi hại. Tại phụ cận Lạc Dương, có thể hiểu rõ hành tung đoàn người của công tử cũng như tình huống mỗi người hiểu rõ như thế sợ rằng ngoại trừ Võ lâm thư viện có năng lực đó tạm thời còn không nghĩ ra có người khác. Kỳ quái ở chỗ nếu là Võ lâm thư viện ở sau lưng giở trò quỷ, bọn họ hẳn là biết, chúng ta hoài nghi đối tượng thứ nhất là bọn chúng. Một khi công tử không có chết, vậy sẽ lấy bọn họ là điểm công kích đầu tiên, bọn họ không thể ngay cả điểm này cũng không tính qua. Võ lâm thư viện lập thân ở võ lâm hơn mười năm, một chuyện không có nắm chắc như vậy, bọn họ sợ rằng sẽ không làm".
Mọi người im lặng, Diêu Ngọc Anh phân tích kỳ thật cũng là có đạo lý. Hoa Tinh tại thành Lạc Dương thi triển ra thực lực, bất luận kẻ nào cũng không dám coi thường. Cho nên người dám cùng Hoa Tinh đối địch sợ rằng vẫn còn cực kỳ hiếm. Võ lâm thư viện sợ rằng sẽ không ngu xuẩn tới mức này, chính mình tự tìm phiền toái, nhưng ngoại trừ Võ lâm thư viện có thể có người nào có năng lực như vậy? Thật sự làm kẻ khác nghĩ không ra.
Hoa Tinh nói: " Việc này không phải bằng phỏng đoán có thể cho ra kết quả, chúng ta vẫn là tạm thời không đề cập đến việc này. Bây giờ về tới Lạc Dương, chúng ta vẫn phải cẩn thận, Cô Ngạo ba người thương thế nghiêm trọng, hãy nghỉ dưỡng cho tốt, việc này hiện giờ là quan trọng nhất. Đợi lát nữa Đường Mộng viết phương thuốc, chúng ta tự mình đi bốc thuốc, để tránh lại lâm vào tay đối phương, hiện tại chúng ta tất cả đều phải cẩn thận. Trước khi địch nhân bị tiêu diệt mọi người không nên tự tiện ra ngoài, không có việc gì thì ở chỗ này cùng Tô Ngọc, không cho ra ngoài, những người khác cũng vậy. Mệt mỏi cả ngày mọi người cũng nên nghỉ ngơi đi"
An bài hết mọi người, Hoa Tinh một người đi vào bên trong viện, lẳng lặng trầm tư, chuyện lúc này làm cho Hoa Tinh hiểu được một đạo lý, võ công một người cho dù cao đến đâu cùng là không cách nào bảo vệ tốt mọi người, hành tẩu võ lâm, chỉ dựa vào võ công cao cường là không đủ còn cần có suy nghĩ thông minh mới được, lúc này đây địch nhân thi triển kế sách làm cho hắn ăn một đòn đau, làm cho hắn biết nhiều khi kế sách tốt còn lợi hại hơn võ công.
Ngồi một canh giờ, lúc này Ám Nhu đột nhiên đến ngồi bên cạnh. Hoa Tinh nhìn Ám Nhu cười nói: " Sao không ngủ một lát, tối qua nàng cũng không ngủ ngon."
Ám Nhu cười cười, con ngươi vừa chuyển vẻ mặt tinh nghịch nói: " ta dù sao cũng không có việc gì buổi chiều ngủ là được. Đại ca một mình ngồi ngây ngốc ở chỗ này có đúng hay không đang suy nghĩ về chuyện này? Kỳ thật chuyện này giờ suy nghĩ lại cũng không khó giải thích."
Hoa Tinh nghe vậy nhìn nàng cười nói: " Nhìn bộ dáng nàng có ý kiến gì không, nói ta nghe một chút."
Ám Nhu cười duyên nói: " Mượn chuyện này mà nói theo muội nghĩ, lần đầu tiên công kích có thể giải thích vì bọn họ biết hành tung của chúng ta nên đã chuẩn bị tốt, mà lần thứ hai coi như là dự phòng lần đầu tiên công kích thất bại, kết quả bọn họ cũng đã dùng tới. Lần cuối cùng sở dĩ bị bọn họ công kích, duy nhất có thể giải thích là trong lần công kích thứ hai, địch nhân tổng cộng chia làm ba đợt, nhóm đầu tiên chính là bảy người dùng hỏa, nhóm thứ hai là lão bản cùng bốn tiểu nhị của quán, kết quả nhân mã ở hai nhóm toàn bộ đều chết trên tay chúng ta, mà nhóm nhân mã thứ ba chính là năm người bất tỉnh, trong bọn họ nhất định còn có địch nhân, chỉ là hắn ẩn giấu không có phát động tấn công, chờ chúng ta rời đi, hắn lại đem hành tung của chúng ta nói cho những người khác. Đến lúc này, trên đường chúng ta quay về lại bị công kích, đây là chuyện rất bình thường. Chính là bọn hắn đối với nhược điểm của con người thập phần rõ ràng, mới khiến cho chúng ta bị thương nặng".
Hoa Tinh nhìn Ám Nhu, ánh mắt lộ ra quang mang kỳ dị, trong lòng lẳng lặng suy nghĩ lời nàng nói. Nàng phân tích kỳ thật tương đối chính xác, cũng chỉ có như vậy, hành tung đoàn người của mình mới bị địch nhân biết, sau đó chuyện xảy ra cũng tự nhiên. Hoa Tinh cười nói: "Ám Nhu, suy nghĩ này của nàng thật là không tồi, tới đây ta thưởng cho một cái". Trong ánh mắt mang theo vài phần sủng nịnh.
Ám Nhu đắc ý cười nhẹ giọng nói: " Xấu xa, xấu xa, người nếu thật có thành ý vậy đem tiểu Hồng cho muội đi, tính là thù lao của người cho muội, thế nào? Yêu cầu này không quá đáng chứ?".
Hoa Tinh nghe vậy ánh mắt vừa chuyển, cười nói: " Yêu cầu này quả thật không quá đáng, Tiểu Hồng là sủng vật của ta, cứ như vậy đem cho nàng có đúng không là quá hào phóng, ta có thể đem Tiểu Hồng cho nàng mượn hay là cho luôn cũng được, nhưng nàng phải đáp ứng ta một yêu cầu, nàng thấy thế nào?".
Ám Nhu nghe vậy, đôi mắt to nhìn Hoa Tinh, có chút nghiêng đầu trầm tư, trong ánh mắt lóe ra vẻ nghi hoặc, suy nghĩ một chút Ám Nhu hỏi: " Yêu cầu cái gì, người nói ta nghe xem, nếu có thể ta đáp ứng người."
Hoa Tinh cười nói: " Yêu cầu này kỳ thật cũng đơn giản, chúng ta bây giờ trong đoàn nàng là thông minh nhất. Ta định mời nàng làm quân sư cho chúng ta, nàng thấy thế nào? Nếu nàng nguyện ý ta sẽ tặng Tiểu Hồng cho nàng, Tiểu Hồng đi theo ta cũng không ít ngày, muốn ta tặng nàng ta thập phần hết sức không muốn. Nhưng nếu nàng muốn cũng được, ta đem Tiểu Hồng làm sính lễ xem như vật đính ước cưới nàng, như vậy có thể cho nàng luôn rồi, nàng thử nghĩ lại coi."
Ám Nhu liếc Hoa Tinh một cái, làm mặt quỷ mắng: " Sắc lang, muội xin rút lui, tỷ tỷ đã bị huynh lừa, muội đây không cần. Dù sao Tiểu Hồng bây giờ ở cạnh muội, muội không trả. Không cùng huynh nói nữa, huynh có ý xấu, muội đây về ngủ." Nói xong chạy đi, chạy vài bước đột nhiên dừng lại quay đầu lại cười nói: " Về phần chuyện làm quân sư muội thật ra có thể nghĩ lại một chút, gặp lại sau sắc lang tỉ phu." Nói xong một bước biến mất.
Hoa Tinh nhìn bóng lưng Ám Nhu, nhịn không được cười khổ một tiếng. Trong tất cả nữ nhân hắn gặp cũng chỉ có Ám Nhu dám gọi hắn sắc lang, một chút cũng không cho hắn mặt mũi, không sợ hắn, thật là chuyện thú vị. Nhẹ nhàng lắc đầu, Hoa Tinh đứng dậy đi đến phòng Tô Ngọc.
Tô Ngọc vừa thấy Hoa Tinh nhẹ giọng cười nói: " Hoa đại ca như thế nào không nghỉ ngơi, người tối hôm qua cũng mệt mỏi, nên nghỉ ngơi một lát mới phải, hay là ở đây ngủ một lát, được không?" Đôi mắt to trong suốt như nước, đạm nhã mỉm cười, có sức hấp dẫn dị thường.
Hoa Tinh đến gần nàng, nhẹ vuốt tóc nàng mỉm cười nói: " Vẫn là Ngọc nhi tốt nhất, ta hết sức cao hứng. Ta đến là muốn xem võ công của nàng tu luyện như thế nào, trải qua chuyện này ta đột nhiên phát hiện, các nàng ở bên cạnh ta kỳ thật tương đối nguy hiểm, không có tuyệt kỹ trong người rất dễ bị thương tổn. Bây giờ nếu không có việc gì, ta sẽ hết sức dạy nàng võ công, chờ nàng võ công tu luyện thành chúng ta có thể ngao du thiên hạ."
Tô Ngọc mỉm cười nhìn Hoa Tinh, có chút gật đầu không nói. Hoa Tinh cũng không nói nhiều đứng ở phòng Tô ngọc, không rời đi, hảo hảo dạy Tô Ngọc võ công. Thẳng đến giờ cơm tối thì Ám Vũ đến gọi bọn hắn đi ra ngoài.
Đang ăn cơm tối, Diêu Ngọc Anh quay lại mang theo tin tức. Diêu Ngọc Anh nói: " Buổi chiều từ trong miệng đệ tử thư viện truyển ra một tin, tam đại bang trong thành Lạc Dương bởi vì chuyện Lý Thải Tú cùng với Long Môn Thạch Quật mà toàn quân đã bị tiêu diệt. Lúc này thành Lạc Dương có thể nói ở trong vòng khống chế của Thiếu Lâm tam phái. Mặt khác bốn người trong Thần Châu Ngũ Dị hiện tại cũng ở trong thành Lạc Dương. Bây giờ thành Lạc Dương, rất nhiều người đều đặt mục tiêu là Lý Thải Tú trên Thiếu Lâm Tự. Lý Thải Tú trước mắt rơi vào trong tay Lục Nhãn Tà Thần kết quả sợ rằng cũng không tốt. Hơn nữa bị mọi người cướp đoạt nàng sợ rằng sống không quá ngày mai.
Hiện tại Thiếu Lâm Tự, từ Tung Sơn phái ra đại lượng cao thủ đến đây, vì ứng phó người võ lâm muốn đoạt bảo vật, đối với bảo vật bên trong Long Môn Thạch Quật, cũng không biết như thế nào tiết lộ ra ngoài, vốn chúng ta truyền ra tin tức, người trong tam đại phái đoạt được vật nọ,bây giờ cũng không biết là ai, tự nhiên đem chân tướng chuyện này nói ra. Phái Thiếu Lâm rất là khiếp sợ, sau khi công tử rời đi Lạc Dương không tới nửa ngày thì quan hệ cùng Võ Đang đã cắt đứt. Phái Hoa Sơn tạm thời không thấy có thái độ, cũng không biết bọn họ có quyết định gì.
Đối với chuyện của Huyết Anh, vẫn còn chưa có động tĩnh mới, giống như bình thường đột nhiên biến mất, một chút bóng dáng cũng không có. Chuyện công tử bị tập kích ta đã đưa tin về Nam Kinh tổng viện rồi, đồng thời truyền lệnh đệ tử cả Trung Nguyên đều toàn lực chú ý chuyện này. Chúng ta hiện tại luôn lưu tâm động tĩnh của Võ lâm thư viện. Có bất kỳ động thái nào chúng ta cũng đều nghiêm mật giám thị, hy vọng từ bọn họ tìm ra một ít động tĩnh."
Hoa Tinh nghe vậy, trên mặt lộ ra nét tươi cười vài phần khó hiểu, nhẹ giọng nói: " Như vậy cũng tốt, võ lâm luôn không không thiếu mưa gió, quá mức lặng im thì không là võ lâm nữa. Đối với chuyện của Huyết Anh thì tạm thời thư thả một chút, nếu không cách nào ngăn cản vậy thuận theo tự nhiên là tốt rồi. Đệ nhất quan ngoại cao thủ tương lai sẽ tới đây, sợ rằng đến lúc đó có người sẽ dẫn hắn đây, muốn làm ngư ông đắc lợi. Chuyện này chúng ta phải cẩn thận, không thể bị người khác nắm mũi,các ngươi có ý kiến gì,có thể tránh đệ nhất quan ngoại cao thủ nọ? Bây giờ chúng ta có người bị thương không nên cùng hắn đối địch, các ngươi mỗi người đều đưa ra ý kiến của mình đi?" Nói xong ánh mắt đảo qua mọi người.
Nơi này, ngoại trừ ba người trọng thương vắng mặt ra, còn lại mọi người đều liếc mắt nhìn nhau, Mai Hương mở miệng nói: " Hoa Tinh, hiện tại chúng ta ở chỗ này người muốn đối phó chúng ta chỉ sợ sẽ không cho chúng ta cơ hội, nếu muốn tránh quan ngoại đệ nhất cao thủ chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng."
Liên Phượng nói: " Lúc này, chuyện đoàn người chúng ta bị thương sợ rằng võ lâm nhân sĩ toàn thành Lạc Dương đều đã biết. Đây là cơ hội tốt để đối phó chúng ta, tin rằng không ai sẽ bỏ qua cơ hội này. Chúng ta muốn tránh né chuyện này chỉ sợ không thể nào, nhưng chúng ta có thể nhân cơ hội này tìm ra người chủ mưu sau lưng muốn đối phó chúng ta. Chuyện này kỳ thật cũng là mạo hiểm nhưng bây giờ quyền chủ động lại không nằm trong tay chúng ta."
Ám Vũ nhìn hai nàng cũng đã phát biểu ý kiến, cũng mở miệng nói: " Ta suy nghĩ lại một chút, hiện tại địch nhân đều là người lạ, bọn họ có thể là tổ chức Trung Nguyên tứ đại sát thủ. Bởi vì người của hai tổ chức Thanh Long và Bạch Hổ thập phần thần bí cho nên chúng ta cũng không hiểu rõ, nhưng ta có một loại trực giác hiện tại địch nhân hết sức hung tàn. Sợ rằng không phải nhân vật đơn giản. Chuyện nghi ngờ hai tổ chức này hết sức quan trọng, chúng ta nên phái người cẩn thận điều tra một chút tình hình bọn họ. Nếu là bọn họ vậy chuyện trốn tránh quan ngoại đệ nhất cao thủ là không có khả năng".
Hoa Tinh nhìn ba nữ nhân liếc mắt một cái, trầm tư một lát mở miệng hỏi: " Ám Nhu, nàng có ý kiến gì không? không ngại nói ra cho mọi người nghe một chút chứ?". Nói xong nhìn nàng trong ánh mắt lộ ra một tia kỳ dị mỉm cười, ngoại trừ Ám Nhu, người khác nhìn đều không hiểu.
Ám Nhu con ngươi vừa chuyển, cười một tiếng nói: " Chuyện này có chút phiền toái, nhưng không phải là không có cách nào. Thiết nghĩ quan ngoại đệ nhất cao thủ Thiên Ma Chiến Thần Mộc Tây Tạp có võ công như thế, nhất định cũng không phải kẻ ngốc. Chúng ta tránh né hắn không bằng phái người đưa hắn tới cùng hắn thương lượng một cái hiệp định, về phần nội dung hiệp định chúng ta có thể suy nghĩ sau, chủ yếu là coi xem hắn là người như thế nào. Sau đó quyết định. Nhưng chúng ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp chế ngự hắn, làm cho hắn thành người để chúng ta sử dụng, thi triển kế mượn dao giết người, dù sao địch nhân của chúng ta càng ngày càng nhiều, tìm một trợ thủ tốt để bọn họ giết lẫn nhau."
Dạ Phong sắc mặt thoáng nghĩ hỏi: " Biện pháp này làm tốt sao? sợ rằng Mộc Tây Tạp trước nhất tìm Hoa Tinh quyết đấu, cứ như vậy sẽ tiện nghi cho địch nhân. Khi đó địch nhân nhân cơ hội vây công chúng ta, khi đó đại sự có thể không ổn."
Ám Nhu cười nói: " Trường hợp này không lớn, Mộc Tây Tạp cũng không phải kẻ ngốc, một khi hắn cùng Hoa Tinh giao thủ địch nhân đánh lén chúng ta, hắn há có thể không rõ chính mình bị lợi dụng sao, cho nên cho dù hắn cùng Hoa Tinh quyết đấu, địch nhân cũng là không dám đến đây đối phó chúng ta. Hoa Tinh chỉ cần cố ý kiêu căng tự phụ, cố ý không cùng hắn quyết chiến. Sau đó đổi chủng loại quyết chiến, cố ý kích hắn như vậy chúng ta có thể nắm mũi hắn, làm cho người khác nghĩ muốn đối phó chúng ta cũng không được, đương nhiên cách làm này hết sức mạo hiểm, trọng yếu là xem Mộc Tây Tạp có hay không rút lui. Hắn nếu không rút lui chúng ta cũng chỉ có biện pháp là nghĩ cách khác."
Nhìn mọi người không nói gì, Hoa Tinh mở miệng: " Phương thức này của Ám Nhu mặc dù mạo hiểm nhưng đáng giá thử, chúng ta theo biện pháp này đi làm, Ngọc Anh nhớ kĩ chú ý Mộc Tây Tạp động tĩnh, hắn vừa đến Lạc Dương lập tức liên lạc hắn mời hắn đến đây. Chuyện này nhất định giữ bí mật không thể tiết lộ. Được rồi cứ như vậy đi, mọi người đêm nay nghỉ sớm một chút đi. Dạ Phong chú ý an toàn nơi này, nói không chừng ta sẽ tạm thời rời đi. Mọi người về phòng nghỉ ngơi đi".
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
7 chương
8 chương
116 chương
72 chương
74 chương
190 chương