Diễm Ngộ Chi Lữ
Chương 143
Lạnh lùng nhìn sáu người cắn lưỡi tự vẫn, Hoa Tinh mặt không chút thay đổi, nhìn bốn phía, ánh mắt lộ ra một cỗ khí thế bá đạo, toàn thân trong nháy mắt phát ra khí thế hủy thiên diệt địa. Bảy thi thể ở bốn phía dưới khí thế cường đại của Hoa Tinh, đột nhiên nổ mạnh, toàn bộ thi thể bị nghiền nát, nổ tan tành, hóa thành làn mưa máu. Xoay người lại, Hoa Tinh thân thể đứng giữa ngọn lửa, có chút âm trầm lạnh lẽo.
Trong năm cặp đánh nhau, tỉ muội Đồng Tâm đem hai gã địch nhân đánh cho không thể chống đỡ. Dưới kiếm của hai tỉ muội, hai tên địch nhân bất quá chống đỡ được lâu một chút mà thôi, Dạ Phong lúc này cũng đánh cho địch nhân bị thương nặng, không còn chống chọi được bao nhiêu thời gian. Nhưng Đường Mộng cùng Lãnh Như Thủy hai người lại lâm vào nguy cơ, địch nhân võ công cao cường, chưởng pháp hùng hậu, chiêu thức tinh diệu, làm cho hai nàng không ngừng né tránh.
Lúc này, tên cùng Đường Mộng giao thủ thấy Đồng Tâm tỉ muội lợi hại như thế, trong lòng biết lợi thế đã không còn, nhìn lại Đường Mộng trong mắt phát ra vẻ âm trầm ác độc, chỉ thấy hắn thân thể dừng lại, chân trái điểm nhẹ, toàn bộ cơ thể mượn lực xoay tròn hai tay liên tiếp bổ ra mười tám đạo chưởng lực kinh nhân, thân thể xoay tròn đánh về phía Đường Mộng.
Hành động bất ngờ làm Đường Mộng trong lòng kinh hãi, thân thể toàn lực lui về phía sau, hai tay trước ngực xuất chưởng, vững vàng bảo vệ chỗ yếu hại, song địch nhân cố tình muốn giết nàng, nhằm muốn đả kích Hoa Tinh. Đồng thời hắn cũng muốn giết chết nàng, cho nên một kích này cực kỳ hung mãnh. Đường Mộng mặc dù phản ứng kịp thời, nhưng cũng không thể thoát, bị song chưởng địch nhân đánh trúng thân thể, cả người bị đánh bay, giữa không trung máu tươi văng tung tóe.
Bên kia, đối thủ của Lãnh Như Thủy, nhìn thấy đồng bọn không quản sinh tử, cũng đột nhiên điên cuồng xuất thủ, hoàn toàn không màng sống chết, chỉ công không thủ, không quá ba chiêu người nọ bị Lãnh Như Thủy đâm trúng một kiếm. Đồng thời Lãnh Như Thủy cũng bị một chưởng đánh trúng ngực phải, đem nàng đánh văng ra ba trượng, rơi vào trong lửa.
Ám Vũ ở bên thấy thế trong lòng kinh hãi, Phi thân đỡ được Đường Mộng giữa không trung, nhìn Đường Mộng sắc mặt tái nhợt, trong miệng máu tươi không ngừng chảy ra, hiển nhiên thương thế cực kỳ nghiêm trọng. Đem Đường Mộng đặt bên cạnh Mai Hương, lại nghe thấy Tô Ngọc gọi ầm ĩ, Ám Vũ vừa nhìn, sắc mặt biến đổi phóng tới bắt được Lãnh Như Thủy sắp rơi vào trong lửa, tay trái bổ ra một chưởng, cường đại chưởng lực đem ngọn lửa đang tới gần đánh tan đồng thời mượn lực mà quay về, rơi xuống bên cạnh chỗ Tô Ngọc.
Bên này, Đồng Tâm tỉ muội giết chết hai tên địch nhân, lắc mình nhằm phía hai tên đã đánh trọng thương hai người Đường Mộng. Dưới ánh lửa, trong mắt cũng lộ ra ngọn lửa phẫn nộ, Đồng Tâm tỉ muội trong lòng rất tức giận hai tên địch nhân hèn hạ vô sỉ, xuất ra tuyệt chiêu, không một chút lưu tình. Chỉ thấy hai đạo ngân bạch kiếm quang bộc phát, ánh sáng chói lòa, trong nháy mắt mang theo hai tiếng kêu thảm thiết, hai tên đối thủ bị đánh tan thành một trận mưa máu.
Dạ Phong giết chết địch nhân xong, lui trở lại bên người các nàng, cẩn thận bảo hộ, nhìn người bị thương trên mặt đất, Dạ Phong trong lòng thở dài, hắn biết đoàn người Hoa Tinh lúc này tình hình bị thương là nghiêm trọng nhất, Hoa Tinh nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó sợ rằng sẽ không biết bao nhiêu người mang họa. Lúc này trong đoàn người bị thương đã lên tới bảy người. Có năng lực phòng ngự cũng chỉ có Dạ Phong, Ám Vũ, Đồng Tâm tỉ muội bốn người mà thôi. Tô Ngọc không thông thạo võ công, cũng là một vấn đề, không thể bảo hộ người khác. Tính luôn cả Hoa Tinh, lúc này đây cũng chỉ có năm người còn nguyên vẹn.
Trong những người bị thương, Cô Ngạo bị một mũi tên bắn trúng, thương thế hết sức nghiêm trọng, sáu bảy ngày cũng khó có thể hồi phục. Tiếp theo Đường Mộng đã hôn mê, Lãnh Như Thủy cũng không tốt hơn bao nhiêu. Ám Nhu bởi vì không có võ công hộ thể, thương thế cũng trở nghiêm trọng, ba người còn lại tình huống tương đối tốt một ít nhưng thương thế đều không nhẹ.
Dạ Phong nhìn người hôn mê trên mặt đất, âm thanh lạng lùng nói: " Chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này, vừa rồi bên ngoài có tiếng nổ, hẳn là Hoa Tinh cùng đối phương giao thủ đã có kết quả. Lúc này lửa đã tới gần, không đi sẽ không kịp, ta đi trước mang theo Cô Ngạo ra ngoài các ngươi theo sau, những người này đành trông vào vận khí. Đi". Nói xong bắt lấy Cô ngạo, định rời đi. Đúng lúc này, Hoa Tinh đã trở về.
Lúc Hoa Tinh trở lại, nhìn tình cảnh các nữ nhân tổn thất thảm trọng, cả người lạnh như băng, quanh thân lóe ra một đoàn hắc sắc quang mang, trong mắt bắn ra hai tia quang mang yêu dị màu đen, một cỗ sát khí trong nháy mắt truyền vào đáy lòng mọi người, mọi người nhìn hắn, ai cũng không nói gì. Lúc này đây ai nấy đều thấy được Hoa Tinh đã thật sự tức giận, địch nhân công kích rốt cuộc đã chọc giận Hoa Tinh, lần đầu tiên hắn lộ ra vẻ mặt này trước mắt mọi người.
Hoa Tinh nhìn mọi người, tay phải vung lên, nhất thời một luồng ánh sáng trắng lạnh như băng trong nháy mắt xuất hiện đem ngọn lửa phía sau dập tắt. Hoa Tinh lạnh lùng nói: " Rời khỏi nơi này, ta sẽ làm cho tất cả những tên tham dự chuyện này phải vĩnh viễn hối hận." Nói xong khom lưng ôm lấy Ám Nhu cùng Mai Hương, nhẹ nhàng xoay người đi ra ngoài. Phía sau, Ám Vũ ôm Lãnh Như Thủy, Đồng Tâm tỉ muội mang theo Liên Phượng. Trần Lan bị thương nhẹ nhất được Tô Ngọc dìu đi cố sức đi ra ngoài.
Ra ngoài, Hoa Tinh đi quanh đoàn người nhìn một chút thương thế của mỗi người, truyền vào một ít chân khí, trợ giúp các nàng khôi phục công lực. Chốc lát Ám Nhu, Mai Hương, Trần Lan, Liên Phượng thương thế bốn người đỡ rất nhiều có thể tự mình hành động. Còn Cô Ngạo, Lãnh Như Thủy, Đường Mộng bởi vì thương thế quá nặng tạm thời không có cách nào lập tức khôi phục.
Hoa Tinh nhìn mọi người liếc mắt một cái nhẹ giọng nói: " Bây giờ rời khỏi nơi này quay về Lạc Dương, hiện tại địch nhân hết sức âm hiểm, nói không chừng còn có cạm bẫy đang chờ chúng ta đi vào. Bây giờ trong chúng ta có ba người bị thương, vì an toàn của mọi người tạm thời trở về, việc này ta nhất định tra ra, nếu là Võ Lâm Thư Viện làm, ta lập tức đem Võ Lâm Thư Viện ở Lạc Dương hủy diệt, nếu là kẻ khác, vô luận là ai ta cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Dưới sự dẫn dắt của Hoa Tinh đoàn người chậm rãi rời đi. Ngay khi đoàn người Hoa Tinh rời đi, trong đám lửa, trong năm người hôn mê đột nhiên có một người đứng lên, người nọ nhìn đoàn người Hoa Tinh rời đi trong ánh mắt hiện lên một tia kinh hãi cùng một chút cười âm hiểm, nhẹ nhàng từ trong lòng lấy ra một con bồ câu đưa thư. Người này xé một miếng vải dùng máu viết vài chữ cột vào chân bồ câu rồi buông tay, cười âm hiểm sau đó xoay người biến mất trong bóng đêm.
Vào lúc rời khỏi, sắc trời đã dần sáng. Đoàn người Hoa Tinh theo đường cũ quay lại, định về Lạc Dương tạm thời dưỡng thương. Hai bên đường cỏ dại và cây cối rậm rạp, gió nhẹ thổi phát ra âm thanh u u nghe có chút rợn người. Bốn phía, lá và nhánh cây nhẹ nhàng đu đưa trong gió tựa như bóng người trong bóng tối nằm mai phục trong rừng.
Hoa Tinh nhìn thoáng qua bốn phía, đêm đen có chút âm trầm, bốn phía tiếng cỏ xào xạc làm cho cho rất nhiều âm thanh nghe không chính xác. Quay đầu lại nhìn mọi người phía sau, Hoa Tinh nhẹ giọng: " Đợi lát nữa trời sáng, đi thêm mấy canh giờ, chúng ta có thể trở lại Lạc Dương, khi đó mọi người có thể nghỉ ngơi, còn bây giờ hãy đề phòng, cẩn thận sẽ có nguy hiểm."
Dạ Phong nghe vậy, mở miệng nói: "Đến lúc này sợ rằng sẽ không có chuyện nữa, nếu chúng ta tiếp tục đi tới trước, gặp nguy hiểm là điều chắc chắn. Nhưng bây giờ chúng ta đang quay về, sợ rằng địch nhân sẽ không thông minh như vậy, ngay cả việc này cũng tiên đoán trước được". Các nữ nhân vừa nghe cũng hết sức đồng ý cách nói của Dạ Phong, cho rằng không có khả năng xuất hiện chuyện như vậy.
Hoa Tinh nhẹ giọng nói: " Hy vọng như vậy, nhưng cẩn thận một chút cũng tốt. Hiện tại, địch nhân này so với vài lần trước không giống. Những lần trước địch nhân luôn công khai nên chúng ta có thể không sợ, nhưng lần này địch nhân dùng âm mưu đánh lén làm cho chúng ta bảy người bị thương, cho nên chúng ta phải cẩn thận. Được rồi mọi người đi thôi, phía trước không xa ta nhớ có một khu rừng, đến lúc đó xuyên qua rừng cây thì mọi người phải nhớ cẩn thận đề phòng, để tránh cho chúng ta bị một kích ứng phó không kịp".
Phía trước một mảnh hắc ám, rừng cây bao phủ một mảnh âm trầm, xa xa nhìn lại hai bên nhánh cây giống như vô số địch nhân giấu ở bên trong, tùy thời điểm chuẩn bị bay ra đánh lén. Hoa Tinh lẳng lặng đứng ở phía trước rừng cây một hồi lâu, rừng cây cực kỳ tĩnh lặng ngoại trừ côn trùng kêu vang ra không có một chút hơi thở của người sống. Hoa Tinh có chút thở phào nhẹ nhõm, phất tay mọi người chậm rãi tiến vào rừng cây.
Khu rừng không lớn, không mất bao nhiêu thời gian thì ra khỏi. Đoàn người Hoa Tinh cẩn thận nhìn kỹ tình huống bốn phía, mỗi người đều vận khí hộ thể, chậm rãi xuyên qua khu rừng dị thường im lặng, đoàn người thuận lợi thông qua không có chuyện gì xảy ra, ra khỏi rừng cây tất cả mọi người không nhịn được thở dài một hơi toàn thân buông lỏng, tâm tình khẩn trương cũng trở nên nhẹ nhõm.
Khi mọi người đều thả lỏng, trong nháy mắt, hai bên đường bỗng xuất hiện vô số bóng người. Ai nấy đều giương cung, gần hai trăm mũi tên đồng thời phóng ra tiếng gào thét khắp trời. Dưới sắc trời mờ ảo, hai trăm mũi tên sắt mang theo lực lượng mạnh mẽ bao quanh đám người Hoa Tinh, tiếng rít khắp trời, trong nháy mắt đem đám người Hoa Tinh bừng tỉnh.
Nhìn mấy trăm mũi tên sắt bay tới, chúng nữ nhân trong lòng kinh hãi cực kỳ, nghĩ tới địch nhân thực sự xuất hiện. nhưng lần công kích này càng ác độc. Tại bên đường trống trải không có vật chắn, khí thế của hai trăm mũi tên sắt đồng thời phát ra giống như trên chiến trường, không thể địch nổi. Lấy này hơn mười người căn bản khó có thể chống đỡ.
Hoa Tinh cùng Đồng Tâm tỷ muội, Dạ Phong, bốn người canh giữ một phương, đem những người khác bảo vệ ở phía sau. Bốn người vận công lực quanh thân, kiếm chưởng cùng xuất, đem tên sắt đang bay mạnh đến đều chấn rớt, vững vàng bảo vệ cho trận địa của mình. Hoa Tinh trong mắt lửa giận sôi trào, quanh thân bộc phát ra khí thế làm cho người ta sợ hãi, nhanh chóng bao phủ toàn trường.
Cũng không quay đầu lại, Hoa Tinh lớn tiếng nói: " Ám Nhu, nàng mau thả Tiểu Hồng ra, để cho nó tới công kích những người đó, nhanh lên một chút. Chúng ta tình huống trước mắt không thể kéo dài, cho nên nhất định phải mau chóng thoát khỏi tình cảnh này. Ám Vũ, nàng cẩn thận bảo vệ phía trên, đừng cho các nàng bị loạn tiễn giết chết. Đợi lát nữa một mình ta tiến đến giết người, những người còn lại đều tụ tập cùng một chỗ, để ngừa rủi ro."
Ám Nhu nghe vậy, nhẹ giọng kêu gọi nói: " Tiểu Hồng, nhanh lên một chút tới cắn chết mấy tên bại hoại này, bảo vệ chúng ta, nhanh đi." Dứt lời, một đạo hồng ảnh trong nháy mắt biến mất trong bóng tối.
Lúc này đây địch nhân thập phần thông minh, hiểu được thật rõ nhược điểm của con người. Biết lợi dụng con người khi khẩn trương sẽ buông lỏng, trong nháy mắt phát động công kích, làm cho đối phương trở tay không kịp, làm đối phương bị thương nặng. Lúc này, những cung thủ, mỗi người luân phiên tiến lên, chia làm hai tổ. Một nửa phóng ra, một nửa chuẩn bị. Nhóm thứ nhất bắn ra xong, nhóm thứ hai tiến lên, vẫn bảo trì tuần hoàn không ngừng, không cho bọn người Hoa Tinh một chút cơ hội để thở. Cho dù võ công của ngươi cao tới đâu, công lực thâm hậu thế nào, cũng có lúc kiệt lực.
Hoa Tinh nhìn bốn phía, lúc này đây địch nhân chỉ phái ra hai trăm cung thủ, đủ để làm cho vô số võ lâm cao thủ bị mất mạng,thật là thủ đoạn cao minh. Bọn họ mai phục tại nơi này, so với mai phục tại trong rừng cây, cao minh hơn.
Lúc đám người Hoa Tinh liên tiếp chống đỡ được bảy lượt mưa tên, rốt cục có tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Lúc này, Hồng Tuyến Xà rốt cục phát huy tác dụng quan trọng, im lặng, chớp mắt đã đoạt đi hơn mười nhân mạng, tạo cho đám người Hoa Tinh cơ hội cực tốt. Hoa Tinh hai mắt bạo phát thần quang làm cho người ta sợ hãi, âm thanh lạnh lùng nói: " Ám Vũ, nàng tới bảo vệ hướng này, ta đi lấy mạng chó những tên này." Chờ Ám Vũ vừa đến, thân thể Hoa Tinh lập tức lăng không bay lên. Một đạo đỏ đậm quang mang, trong nháy mắt chiếu sáng cả trong vòng không gian mười trượng, đem thân ảnh những tên đó toàn bộ hiển hiện ra.
Xích Huyết Đao xuất ra, một tiếng rồng ngâm thét dài trong bóng đêm, mang theo quang mang dài hơn mười trượng, giống như ánh sáng mặt trời bạo phát. Hồng quang hiện lên, tức khắc bốn phía, liền lâm vào một mảnh hắc ám, vô số tiếng kêu thảm thiết, giống như địa ngục vong hồn, thê thảm vô cùng, nhìn thấy mà giật mình. Dưới một đao của Hoa Tinh, đã đem hơn mười người bên trái trảm, uy lực mạnh như vậy, giết người tốc độ cực nhanh, thật sự là kinh người.
Thân đao nghiêng trở lại, vừa lộn vừa chuyển, một đạo cường đại đao khí, trong nháy mắt từ trên đao bộc phát ra. Đao phong đi qua, đá trên mặt đường cùng cỏ dại, trong nháy mắt bị đánh rách tả tơi, trên mặt đất để lại một vài thước vết tích, kéo dài hướng ra phía ngoài. Hoa Tinh cả người đứng yên trên không, trong mắt lóe ra thần quang một hồng một trắng, một cỗ chân khí lóa mắt màu đỏ bao phủ quanh thân. Tàn khốc nhìn địch nhân còn sống sót, Hoa Tinh một tiếng hét giận dữ, tay phải trường đao quét ngang, đến nửa đường, nương theo gió vung lên, cuối cùng cổ tay vừa lộn, một đạo chân khí vừa bá đạo vừa mạnh mẻ mang theo huyết sắc quang mang, hủy thiên diệt địa đè xuống. Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, hơn trăm người kêu thảm thiết không thành tiếng, tiếp theo cả thân thể đột nhiên nổ mạnh, trong nháy mắt bị luồng chân khí vô cùng cường đại chấn nát bấy, hóa thành từng trận mưa máu, chậm rãi bay trong gió đêm.
Lúc này, tất cả công kích của địch nhân đều tê liệt. Dưới bóng đêm, vô số tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ vang lên, khiến cho thời điểm cuối cùng trước khi bình minh, phủ lên một mảnh âm trầm quỷ dị. Nơi xa, đột nhiên truyền đến tiếng sáo, ngay lập tức những kẻ địch còn sống sót, xoay người bỏ chạy, hướng bốn phía phân tán thoát đi.
Hoa Tinh cười lạnh một tiếng, Xích Huyết Đao lại vung lên, đao phong trên không trung xoay tròn, một đường hình vòng cung làm bằng đao mang, mang theo quang mang đỏ đậm, từ không trung phủ xuống. Chỉ thấy hồng quang hiện lên, thân thể của mấy đạo nhân ảnh đột nhiên vỡ tan, tại giữa không trung không kịp kêu, liền biến mất khỏi nhân gian. Hoa Tinh thân thể nhoáng lên, trong nháy mắt biến hóa ra chín bóng người, theo hướng địch nhân bỏ trốn đuổi theo.
Giữa không trung, một cảnh tượng kỳ ảo xuất hiện. Chỉ thấy chín đạo đao mang đỏ đậm, từ không trung xuất hiện, trong nháy mắt hướng tứ phía bay ra. Bộ dáng giống như Cửu Long cùng hiện, uy chấn tám phương. Bầu trời đêm trong nháy mắt sáng tỏ, vô số thân thể bị đao mang trảm phá, tại giữa không trung hợp thành một đạo đồ án huyết sắc xinh đẹp, dị thường, nhìn mà kinh hãi.
Nhìn Hoa Tinh ở không trung, Dạ Phong khẽ thở dài: " Địch nhân này quả thật quá lợi hại. Mặc dù bọn họ võ công cũng không phải rất mạnh, vẫn còn xa mới đạt được Thiên bảng cấp bậc, nhưng thủ đoạn của bọn hắn cũng là âm hiểm, ác độc cực kỳ, kẻ khác khó lòng phòng bị. Ngay cả phương hướng rút lui của chúng ta, mà bọn họ đều đoán chắc, xem ra hết thảy hành động của chúng ta, địch nhân đều nắm trong lòng bàn tay".
Ám Vũ nhẹ giọng nói: " Nhìn từ lần công kích này, hiển nhiên có người ở sau lưng thao túng chuyện này. Vừa rồi, một tiếng sáo vang lên đã nói lên hết thảy. Lúc này đây, chúng ta đã gặp nhân vật lợi hại trong chốn võ lâm. Ngoại trừ kẻ mà công tử giết chết ban sớm có thể là thủ lãnh đối phương, những người còn lại đều là lâu la tiểu tốt mà thôi. Lúc này đây, địch nhân đem chính mình che giấu rất tốt, hiển nhiên bọn họ biết công tử lợi hại, không dám cùng chúng ta liều mạng, đánh bừa".
Ám Nhu ở bên cạnh, lúc này vuốt ve Tiểu Hồng trong lòng bàn tay, cao hứng nói: " Tiểu bảo bối ngươi thật lợi hại, từ nay về sau cứ đi theo ta, bảo vệ ta. Ai dám đối với ta bất lợi, ngươi phải đi cắn chết hắn,, hỗ trợ cho ta, có được hay không?" Nói xong nhìn Hồng Tuyến Xà cười cười, vẻ mặt tựa như tiểu hài tử một vài tuổi.
Mọi người nghe vậy, nhịn không được đều lộ ra một tia cười khổ. Giờ này khắc này, chỉ sợ cũng chỉ có nàng còn có tâm tình ấy, chính mình cùng con rắn nhỏ chơi đùa. Hồng Tuyến Xà nhẹ nhàng lè lưỡi ra, thỉnh thoảng liếm lòng bàn tay nàng, có vài phần tinh nghịch. Đột nhiên, Hồng Tuyến Xà thân thể đứng thẳng lên, thỉnh thoảng nhìn kỹ bốn phía, lộ ra vẻ mặt kinh hãi. Ám Nhu sửng sốt nói: " Các người nhìn xem, Tiểu Hồng có phải là đã phát hiện tình huống gì không, nếu không nó như thế nào đột nhiên như vậy?" Mọi người vừa nghe, đều nhìn chăm chú Tiểu Hồng. Nhìn bộ dáng Tiểu Hồng, mọi người trong lòng đột nhiên xuất hiện một dự cảm xấu.
Đột nhiên, mặt đất bốn phía hơi chấn động, bốn bóng người chui từ dưới đất lên. Bốn thanh trường kiếm ẩn chứa quang mang lạnh lẽo, giống như độc xà vẫy đuôi, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, đâm về phía ba người bị thương cùng Tô Ngọc. Thừa dịp mọi người còn kinh hãi, trong nháy mắt để lại trên người Đường Mộng cùng Cô Ngạo một vết thương sâu, máu tươi chảy ròng ròng. Trường kiếm vừa thu, lại hướng về ba người bị thương nặng đánh tới, hiển nhiên muốn giết chết ba người.
Bốn người xuất hiện quá đột nhiên, khiến cho tất cả mọi người sửng sốt, sau khi Cô Ngạo cùng Đường Mộng bị trúng kiếm, mọi người mới phản ứng. Dạ Phong hét lên một tiếng giận dữ, quang hoa ở tay phải lập tức lóe ra, tam sắc quang mang trong nháy mắt chuyển biến, một chưởng hướng về ngực một người trong đó bổ tới. Nhìn vẻ mặt Dạ Phong, hiển nhiên rất giận dữ. Địch nhân quá âm hiểm, thủ đoạn độc ác, tâm địa ngoan độc, thật sự là thiên hạ hiếm thấy. Mỗi người tới hành thích tựa hồ đều có quyết tâm sẵn sàng chết, không giết địch nhân thề không về.
Trường kiếm gập lại, một đạo kiếm quang nhập vào trong mắt Dạ Phong. Dạ Phong thần sắc khẽ biến, thân thể trong nháy mắt rời khỏi ba thước, tránh thoát được một kiếm quỷ dị. Nhìn địch nhân trước mắt, Dạ Phong trong lòng hơi kinh ngạc, những người này kiếm pháp thật cao minh, rốt cuộc từ đâu đến, kỳ quái? Dạ Phong cũng không nghĩ nhiều lắm, thân thể tiến tới, tay phải tam sắc chưởng lực mang theo khí tức âm trầm, thẳng hướng người nọ. Chưởng, kiếm đụng vào nhau, tức khắc, thân thể người nọ xoay tròn, trong nháy mắt bắn ra vài thước, trở tay, một kiếm bổ về bên cạnh phía Liên Phượng.
Bên này, Đồng Tâm tỷ muội cùng Ám Vũ tam nữ, cũng đều phẫn nộ trong lòng. Lúc này, bị nhục lần nữa, hơn nữa người bị thương không ngừng gia tăng, các nàng luôn luôn có cảm giác bất lực. Chính mình vẫn bị người ta xỏ mũi, hoàn toàn lâm vào cạm bẫy của đối phương. Hai đạo kiếm quang chói mắt, mang theo hai tiếng kiếm rít, trong nháy mắt thẳng hướng lên trời. Chỉ thấy hai đạo thân ảnh chợt lóe, tức khắc, Đồng Tâm tỷ muội cùng hai tên địch nhân đối kháng. Bốn kiếm tấn công, thân thểcủa hai tên địch nhân chấn động, lập tức bị bắn ra một trượng. Hai người nhìn nhau, thân thể đồng thời nghiêng tới trước, cùng mặt đất thành ba mươi độ, mũi chân điểm một cái, thân thể bay nhanh xoay tròn, trường kiếm nhắm ngay Đồng Tâm tỷ muội, xoay tròn huy vũ, mang tiếng rít khắp trời vọt mạnh đến.
Đồng Tâm tỷ muội trường kiếm đưa ngang ngực, mũi kiếm chỉ vào địch nhân. Tay phải trên không trung vừa chuyển,tức khắc trường kiếm liền lăng không xoay tròn, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta nhìn không rõ. Nhìn địch nhân xoay tròn bay tới, hai tỷ muội đồng thời tay phải vận công, một chưởng vỗ trúng kiếm. Vù một tiếng, hai thanh trường kiếm xoay tròn bay nhanh, mang theo lực lượng xé rách hết thảy, trong nháy mắt đón nhận hai tên địch nhân. Trường kiếm trên không trung bộc phát ra một trận quang mang chói mắt, truyền đến tiếng tiếng rít của kim loại, thập phần chói tai. Tốc độ bốn thanh kiếm làm ngừơi nhìn không rõ ràng lắm, tại giữa không trung thỉnh thoảng đánh nhau, không ngừng rung động. Cường đại bá đạo kiếm khí, trong nháy mắt nổi lên tầng tầng kiếm phong hướng bốn phía bắn ra, đem mọi người bức lui vài bước.
Một tiếng trong trẻo vang lên, hai thanh trường kiếm của hai tên địch nhân bị bẻ gẫy, bị kiếm khí mạnh mẽ của Đồng Tâm tỷ muội đánh trúng, chịu không nổi áp lực, bị chặt đứt. Đồng thời hai thanh trường kiếm đâm thủng ngực mà qua, hai đạo bóng người hạ xuống ngoài một trượng, lẳng lặng bất động. Thu hồi trường kiếm, Đồng Tâm tỷ muội đem ánh mắt, chuyển qua chỗ hai người Dạ Phong cùng Ám Vũ đánh nhau.
Lúc này, Hoa Tinh giữa không trung đã biết sự tình phía dưới. Hoa Tinh sắc mặt trùng xuống, một hơi thở cuồng nộ trong nháy mắt ép xuống làm tất cả mọi người thập phần khó chịu. Thân thể Hoa Tinh xuất hiện ở đỉnh đầu Dạ Phong, tay phải khẽ hướng xuống phía dưới nhấn một cái, một cổ lực đạo mạnh mẽ, trong nháy mắt đã đem đối thủ của Dạ Phong trụ trên mặt đất. Nhìn vẻ mặt người nọ thống khổ giãy giụa, Hoa Tinh ánh mắt lãnh khốc, hừ lạnh một tiếng, tay phải dùng lực, một âm thanh chậm rãi vang lên, thân thể người nọ đột nhiên nổ mạnh. Vô số máu tươi, bị chân khí của Hoa Tinh chế trụ, tại giữa không trung hình thành một đạo khối không khí màu máu, thấy cảnh máu thịt lẫn lộn, chúng nữ nhân trong lòng nhịn không được muốn ói.
Ánh mắt Hoa Tinh đảo qua, thân thể đột nhiên xuất hiện ở trước mặt người cuối cùng, trong tay dẫn theo khối không khí nọ, lẳng lặng hiện ra ở trước mắt người nọ. Người nọ vừa thấy cảnh tượng, cũng chấn động toàn thân, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, trường kiếm trong tay run rẩy.
Hoa Tinh lãnh khốc nói:" Tốt, hành động của các ngươi lúc này tương đối tốt. Từ lúc xuất đạo tới nay, đây là lần đầu tiên có người đem người bên cạnh ta làm bị thương nghiêm trọng như vậy. Đáng tiếc còn kém một chút, nếu các ngươi lợi hại một chút, có thể ngay cả ta cũng đồng thời bị thu thập, đáng tiếc! Mặc kệ ngươi là ai, chuyện này, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua, ta sẽ cho người sau lưng vĩnh viễn hối hận, hối hận vì đã đắc tội ta, Hoa Tinh. Hiện tại ngươi cũng nên kết thúc, ta sẽ cho ngươi biết thủ đoạn của ta."
Người nọ trong mắt hoảng sợ cực kỳ, nhưng hắn không có trốn tránh. Trường kiếm vung lên, rống to, cả người đều hung mãnh nhằm phía Hoa Tinh, không có một chút muốn lui về phía sau. Hoa Tinh cười ngạo nghễ, tay trái phất một cái, một đạo chưởng lực âm nhu đón nhận người nọ. Chưởng lực lập tức đánh trúng người nọ, chỉ nghe hét thảm một tiếng, hoảng sợ vô cùng. Thân thể người nọ lập tức nhanh chóng run rẩy, trường kiếm trong tay buông lỏng, rơi trên mặt đất. Vọt tới trước không đến ba bước, người nọ tựu giống như không xương, toàn thân xụi lơ trên mặt đất, phát ra tiếng gào khóc thảm thiết.
Hoa Tinh mũi chân điểm một cái, trường kiếm trên mặt đất đột nhiên bay lên, bắn thẳng đến đùi phải người nọ, đâm xuyên qua đùi hắn. Lãnh khốc nhìn địch nhân kêu thảm thiết, Hoa Tinh cười lạnh nói: " Ngươi lúc này, ngoại trừ còn có thể nói chuyện ra, ngay cả năng lực tự sát đều không có. Ta xem ngươi nói hay không nói, đến tột cùng ai ra lệnh cho các ngươi, hành động lúc này, sau lưng là ai? Ngươi tốt nhất nói ra, nếu không ngươi cứ chậm rãi hưởng thụ. Hoa Tinh ta đối với nữ nhân, cho tới bây giờ đều thương hương tiếc ngọc, nhưng đối với nam nhân, ngươi rất nhanh sẽ biết."
Sắc trời lúc này đã bắt đầu xuất hiện ánh sáng tại phương đông. Bất tri bất giác, bình mình cũng chậm rãi tới. Đoàn người Hoa Tinh tại nơi này hỏi cung, sẽ có những kết quả gì? Kế tiếp, chờ đợi Hoa Tinh sẽ là những chuyện gì? Địch nhân đáng sợ ở sau lưng rốt cuộc là ai?
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
7 chương
8 chương
116 chương
72 chương
74 chương
190 chương